Tôi ôm gối ngủ thiếp đi.
Trong mơ, hình bóng Giang Tự lướt vút qua như một bộ phim.
Từ nhà trẻ đến đại học, suốt 24 năm cuộc đời đều có bóng dáng của anh. Chỉ cần tôi quay đầu là có thể nhìn thấy anh ngay.
Cậu thiếu niên lưu manh ấy.
Lần đầu vụng về lau nước mắt cho tôi.
Lần đầu đỏ mặt đi mua băng vệ sinh cho tôi, lại không hề ngần ngại mà dùng áo khoác buộc quanh eo tôi, giặt váy bẩn hộ tôi, nấu nước đường đỏ cho tôi….
Lần đầu cùng tôi xem phim Mối tình đầu, mặc kệ tôi khóc bù lu bù loa, thì vẫn không quên mắng tôi.
“Mối tình đầu của em là tôi, không được khóc vì thằng khác.”
“Sau này em phải là người đọc điếu văn ở tang lễ tôi đấy.”
“Tô Dĩ, với tôi, ngoài em ra ai cũng không được!”
Trong mơ chợt xuất hiện một màn sương mù.
Giang Tự mỉm cười vẫy tay với tôi.
“Tô Dĩ, anh phải đi rồi.”
Tôi cảm thấy khó thở, cả người ngột ngạt rồi đột ngột tỉnh dậy.
Trong phòng dày đặc là khói, lửa cháy ngút trời.
Cảnh vật trong tầm mắt đều bị ngọn lửa nuốt chửng.
Tôi ho khan, nhanh chóng lấy khăn ướt che miệng và mũi.
“Tô Dĩ!”
“Tô Dĩ!”
Dưới lầu có tiếng khóc: “Cảnh sát Giang, cậu cứu con tôi đi, cứu con tôi đi mà.”
“Nó mới một tuổi thôi….”
Ánh lửa ngoài ban công ngút trời, dọc theo rèm cửa thiêu cháy cả căn phòng, nháy mắt trong phòng đã trở thành biển lửa.
Tôi vội vàng lui vào phòng chính, dùng quần áo ướt chặn khe cửa lại, nhưng khói vẫn tràn vào bằng đường cửa sổ.
Đầu tôi đau như muốn nứt ra, cả người không còn chút sức lực nào. Tôi đi vào phòng vệ sinh, lấy khăn bông ướt quấn quanh người.
Tôi nghĩ chắc là bốc cháy từ tầng dưới, rồi ngọn lửa nương theo gió lan lên trên.
Nhưng người thuê phòng lầu dưới không có con nhỏ một tuổi mà!
Tôi dự định xuống dưới bằng đường cửa sổ, nhưng còn chưa đến cửa sổ thì cửa kính đã bể ra, rồng lửa thổi vào.
Cánh tay tôi bị cửa kính cứa bị thương, tóc cũng bị cháy xém.
Sao 119 còn chưa tới.
Tiếp tục như vậy chắc tôi bay màu mất.
Tôi khóc không ra nước mắt, véo mạnh vào đùi, đầu cũng càng ngày càng choáng: “Giang Tự, anh mà còn không đến thì thật sự sẽ không gặp được em nữa đâu.”
Trước lúc tôi mất hoàn toàn ý thức, tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Giang Tự vang lên bên tai.
“Tô Dĩ!”
Tôi không phát ra tiếng được nên đành dùng hết sức gõ vào bồn cầu.
"Giang... Tự….”
Anh bước ra từ ngọn lửa, khoảnh khắc ấy người anh như tỏa ra ánh sáng vinh quang.
Một trận lửa lớn thiêu rụi tất cả.
Tôi nằm trên cáng, thấy một đám phóng viên vây quanh phỏng vấn người thuê phòng lầu dưới.
Bà ta vừa khóc vừa mắng Giang Tự rằng sao không cứu con bà ta sớm hơn một chút, khiến cho đứa trẻ bị bỏng.
Trước khi hôn mê tôi còn nghĩ, bà ta làm gì có đứa con nào chứ.