Một đoàn dài tiếc thương anh hùng xếp hàng dài trước cổng, bậc thang trải đầy cúc vàng và trắng.
Tôi nâng di ảnh của Giang Tự, bước từng bước về nhà.
Thình lình có một con chó nhảy ra đái vào chân tôi.
“Chó ở đâu ra vậy?”
Chu Xuyên xách chó đi ra ngoài, lại bị một người phụ nữ béo ú đập một cái.
“Anh xách con trai tôi làm gì?!”
“Bỏ ra cho tôi!”
Tôi lẳng lặng nhìn bà ta, lại là người thuê nhà ở tầng dưới.
Mụ béo giật lấy con chó, liếc nhìn di ảnh, khạc đờm về phía tôi, chống nạnh hét lớn: “Ra ngoài gặp phải người chết, đúng là xui xẻo!”
“Đã không có bản lĩnh cứu con trai tao, hại con trai tao bị bỏng, còn làm cảnh sát làm gì!”
“Chết là đáng đời!”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, lửa giận thiêu đốt hết lý trí của tôi.
Chết là đáng đời!
Giang Tự vì cứu con trai bà ta mà sau lưng bị bỏng, tìm trong phòng mấy lần cũng không thấy ai.
Anh ấy không biết con trai một tuổi của bà ta lại là một con chó biết cắn người!
Chỉ là một chó cắn người!!
Tôi siết chặt tay kêu răng rắc, hận không thể nhai sống mụ ta.
“Cái gì gọi là chết là đáng đời!”
“Sống cũng vô dụng.”
Bà ta ôm con chó của mình nghiến răng trừng mắt hét lên: “Mạng con trai tao quý giá, mạng nó thấp hèn, nó là cái rắm!”
“ĐMM!”
Chu Xuyên nắm chặt tay muốn đánh bà ta.
Tôi đưa tay ngăn anh ấy lại.
Không thể để bà ta hắt nước bẩn lên người Giang Tự nữa!
Không thể để Giang Tự đi không yên bình!
Căm giận ngút trời xông lên, tôi cắn răng, nuốt cơn giận trong lòng lẫn vị tanh ngọt xuống.
Tôi cao giọng: "Để tôi nói cho bà biết Giang Tự là người như thế nào!"
"Vào đêm 30 Tết Nguyên đán năm 2016, Giang Tự bị đâm sáu nhát khi ra ngoài làm nhiệm vụ, vết đâm sâu đến tận xương.”
"Vào tháng 3 năm 2017, khi Giang Tự đi làm nhiệm vụ, chân phải của anh ấy đã bị kẹt vào tấm thép và bị rách sụn chêm, dây chằng và các mô mềm."
Tôi đến gần bà ta, lời chân thành, giọng điệu khí phách!
"Tháng 7 năm 2017, Giang Tự đi công tác, cánh tay trái bị đứt sáu đường gân!"
"2018..."
"2019..."
...
"Cho đến ngày 22 tháng 8 năm 2023, Giang Tự đi làm nhiệm vụ trở về, trên người không có một mảnh da lành lặn, hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, năm ấy anh 27 tuổi!"
Đằng sau mỗi nhiệm vụ là một sự đẫm máu, là đau đớn vô cùng!
Bà ta hoảng sợ ngã xuống đất, môi và toàn thân run rẩy.
Tôi tràn đầy sự tức giận, nhìn bà ta bằng ánh mắt sáng quắc.
"Anh ấy từng nói, xương cốt tan trong núi, chìm trong sông, cũng không muốn ở trong quan tài làm một linh hồn tầm thường!"
"Anh ấy từng nói anh ấy sẽ không bao giờ hối hận khi mặc đồng phục xanh đen, luôn giữ lời thề với huy hiệu cảnh sát trên đầu!"
"Anh ấy từng nói rằng anh ấy muốn gửi trái tim của mình cho đất nước, trao tặng năm tháng cho núi sông!"
"Mười năm uống đá cũng khó nguội nhiệt huyết!"
"Những chiến sĩ này dùng cơ thể phàm trần để bảo vệ một phương cho chúng ta! Họ dùng máu thịt của mình để xây dựng bức tường thành vạn dặm cho chúng ta! Trong thời đại thịnh vượng, họ là những người nghiến răng nuốt máu gánh vác ở phía trước!"
"Nói cho tôi biết! Cái mạng hèn này! Tính là gì!"
"Cái mạng hèn này!"
"Tính-là-gì!"
Tôi quay lại đặt di ảnh vào tay Chu Xuyên.
Tự tay nâng bà ta lên, giữ chặt bà ta, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, dùng sức như muốn bóp nát xương tay của bà ta.
Tôi rít qua kẽ răng:
"Anh ấy nói, người anh ấy yêu là tổ quốc, còn bà, cũng là người mà anh bảo vệ."
"Bà có thể chối bỏ anh ấy, không tôn trọng anh ấy."
"Nhưng làm ơn, đừng xúc phạm đồng phục của anh ấy! Đừng làm bẩn đường về nhà của anh ấy!"
Những người đứng xem xúc động trước những lời nói vang dội của tôi, lau nước mắt đồng thanh nói:
"Cảnh sát Giang, anh đã về rồi!"
"Cảnh sát Giang, chúng tôi sẽ hộ tống anh về nhà!"
...
Từ đây về sau.
Tôi sẽ bảo vệ Giang Từ đến hết đời!!
22
Tôi cất di ảnh đi.
Lái xe đến Cục Dân Chính.
Tôi lấy sổ hộ khẩu của tôi và Gianh Tự ra, nhỏ giọng hỏi nhân viên: "Tôi muốn làm giấy đăng ký kết hôn."
Nhân viên ngẩng đầu nhìn tôi, mở sổ hộ khẩu ra, do dự một lúc lâu mới nói: “Xin lỗi, người đã khuất không thể đăng ký”.
Tôi siết chặt ngón tay cảm ơn cô ấy: "Làm phiền rồi."
Ngay khi tôi quay đi.
Cô ấy đột nhiên gọi tôi lại: "Cô Tô."
Tôi quay đầu lại.
Cô ấy và người đàn ông phía sau vẫy tay với tôi.
"Cô có ảnh không?"
Tôi đầy thắc mắc.
Cô ấy lắc hai tờ giấy đăng ký kết hôn với tôi: “Trên giấy kết hôn phải dán ảnh của cô và người yêu của cô đấy”.
Tôi nhanh chóng lấy ảnh từ trong túi ra.
Cô ấy cẩn thận dán ảnh của Giang Từ và tôi vào trang bên trong của giấy chứng nhận kết hôn không đóng dấu, rồi viết lên chỗ người nhận giấy chứng nhận.
"Tô Dĩ."
"Giang Từ."
Tôi mong chờ hỏi: “Cô có thể viết ngày 22 tháng 8 năm 2023 được không?”
Mắt cô ấy đỏ hoe, sụt sịt.
"Có thể!"
"Ngày đăng ký là ngày 22 tháng 8 năm 2023."
"Đây là lần đầu tiên tôi cấp giấy đăng ký kết hôn mà không có hiệu lực pháp luật. Tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng."
Cô ấy trịnh trọng đưa nó cho tôi: "Cô Tô, tôi chỉ có thể làm được vậy thôi."
"Người cô yêu sẽ luôn bảo vệ cô, chúc cô một đời bình an suôn sẻ."
Tôi cầm tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ tươi, khóc không thành tiếng, cúi đầu thật sâu trước họ.
"Cảm ơn mọi người."
23
Tôi được những đứa trẻ Giang tự cứu mời đến trường của chúng.
Tụi nhỏ đứng trên sân khấu bày tỏ lòng thương tiếc Giang Tự.
Người bảo vệ Giang Tự đứng trong nắng mai, giơ cao lá cờ đỏ sao vàng bằng đôi tay nhỏ bé, bước đều từng bước, vững vàng đứng dưới cột cờ.
Quốc ca vang lên.
“Đứng lên, những người không muốn làm…”
Lá cờ đỏ sao vàng từ từ dâng lên.
Lá cờ đỏ tươi tung bay phấp phới trên bầu trời.
Tôi lại được gặp Giang Tự khi là đội trưởng đội bảo vệ quốc kỳ giương cao lá cờ tổ quốc ở trường trung học.
Đá chân mạnh mẽ bước nghiêm, lưng thẳng tắp, khí thế cao tận trời.
Anh ấy cố gắng tìm kiếm ngôi sao của mình cả đời.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ lạ thường.
Tôi vuốt ve giấy đăng ký kết hôn đỏ tươi, nhẹ giọng nói: “Giang Tự, cờ tổ quốc đẹp quá.”
24
Tôi vốn đã tốt nghiệp học viện cảnh sát, nhưng do nhiều lần trì hoãn nên chưa thể trở thành đồng nghiệp với Giang Tự.
Sau đó, tôi mất ba năm để thi vào đồn cảnh sát mà Giang Tự đã từng làm việc.
Tôi xin cấp trên khởi động lại số hiệu cảnh sát của Giang Tự.
Ngày 22 tháng 8 năm 2026.
Người cảnh sát già đứng ở trên tuyên bố.
“Tôi tuyên bố, khởi động lại số hiệu cảnh sát của đồng chí Giang Tự, số hiệu này sẽ do vợ anh ấy, đồng chí Tô kế thừa.”
Tôi nắm chặt tay phải, tuyên thệ.
“Tôi sẽ xem số hiệu 010*** là vinh dự cả đời, kế thừa ý chí của chồng tôi.”
“Tôi sẽ mặc đồng phục cảnh sát giống anh, đi qua con đường anh đi, theo dấu chân của anh, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh anh còn dang dở.”
Giang Tự, đất nước mượn anh của em, nhưng anh không trở về, vậy em sẽ đến đất nước tìm anh.
25
Cuốn tiểu thuyết Không biết bao giờ gặp lại của tôi ba năm trước đã được dựng thành phim.
Vô số người hâm mộ bộ phim hỏi tôi:
“Xin hỏi có nguyên mẫu của nam nữ chính không?”
Tôi cười trả lời: “Có.”
“Xin hỏi cuối cùng nam nữ chính có ở bên nhau không?”
Tôi gật đầu: “Họ rất hạnh phúc.”
“Vậy, người xấu có nhận được hình phạt xứng đáng như trong phim không?”
Tôi đã xem cảnh cuối cùng của bộ phim.
Nữ chính đã đánh chết hung thủ giết chồng ngay tại Tòa.
Tôi cười mà không nói.
Người thuê nhà tầng dưới đã chết.
Đêm đó tôi ngồi ở bàn làm việc, sững sờ nhìn chằm chằm vào đoạn kết của cuốn tiểu thuyết phá án ba năm trước.
Giấy kết hôn màu đỏ trên bàn không còn mới nữa, tờ giấy bay như đang kể vô số câu chuyện.
Tôi cầm lấy bút lên trịnh trọng viết vào chỗ số giấy chứng nhận kết hôn.
“20230822”
Tôi đóng dấu thật mạnh lên giấy chứng nhận tình yêu của chúng tôi.
“Giang Tự, đời này không hối hận.”
“Tô Dĩ, đời này không hối hận.”
Hai giờ sáng, một số điện thoại lạ gọi tới.
Tôi bắt máy.
Giọng nói đầu kia vẫn hay như vậy.
“Xin hỏi có phải cô Tô không? Chúng tôi phát hiện cô có liên quan đến một vụ trọng án...”
Nước mắt của tôi rơi lộp độp trên tờ giấy đăng ký kết hôn, tên của tôi và Giang Tự hòa vào nhau trên dấu mộc đỏ, không thể phân biệt được.
Tôi cười ngây ngốc, trầm giọng đọc câu cuối cùng trong cuốn tiểu thuyết.
“Là chuyện tôi giết người sao?”
(Toàn văn kết thúc)