Bạn học xung quanh điều hướng ánh mắt hóng hớt về phía tôi.
Tôi vội vàng kéo anh đến một bên.
"Sao thế?"
"Cái đó....anh sau này đừng đến tòa giảng đường đợi em nữa."
Tôi nắm chặt dây đeo cặp, tỏ ra bất an.
Tôi không muốn người ta dùng những ánh nhìn khác nhau để nhìn Lục Trầm.
Anh hơi ngây ra: "Tại sao?"
Tôi trầm mặc một lúc, không dám nhìn anh, liền nói dối.
"Em thấy....rất dễ gây nhiễu."
Anh cụp mắt nhìn tôi, rất lâu sau mới gật đầu: "Được, vậy hôm nay có đi đánh cầu không?"
"Không đi nữa, em còn phải xem luận văn...."
Thực ra là không phải, tôi chỉ muốn cách xa anh một chút.
"Em xem ở đâu, hay là cùng nhau đến thư viện."
"Không cần đâu, em muốn về kí túc xá." Tôi nhìn sự dịu dàng trong mắt anh, bổ sung thêm một câu: "Em muốn học một mình."
Như này thì....anh ấy nên hiểu rồi chứ?
Lục Trầm nhìn chằm chằm tôi mấy giây, thở dài.
"Được rồi, anh còn nghĩ rằng chúng ta đã thân thuộc rồi, vậy em cứ chuyên tâm học đi."
Anh nhét chai nước cho tôi rồi đi mất.
Tôi không cách nào lờ đi tia mất mát trong mắt anh, tâm tình lập tức rơi xuống vũng sâu.
Anh ấy chắc chắn cảm thấy tôi đang trêu đùa anh...
Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, trước khi hiểu được suy nghĩ của anh tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ.
So với việc anh chỉ hứng thú nhất thời, tôi thà rằng giả vờ không có cảm giác với anh.
Buổi tối, tôi chán nản đưa Lục Lục đến sân tập tản bộ.
Tôi đặt nó trên bục chủ trì rồi chạy mấy vòng quanh sân.
Sự kiệt sức cũng ập đến rồi, nhưng phiền não trong đầu còn chưa thoát hết ra.
Aiz, hay là giải thích cho anh ấy nhỉ?
Tôi đang do dự thì nhìn thấy một con mèo đang chạy về phía lồng của Lục Lục.
Tôi sợ Lục Lục bị dọa, vội vã chạy qua.
Con mèo kia nhìn thấy tôi thì bị kinh sợ kêu một tiếng.
Một thân ảnh cao lớn đi qua ôm con mèo lên.
"Thật ngại quá, dọa tới cậu rồi."
Lý Thanh Nhiên cười ngại ngùng với tôi, tôi liền bỏ xuống lo lắng.
Không nghĩ tới cậu ấy còn nuôi mèo.
"Không sao, tôi cứ nghĩ nó định động thủ với con chuột lang này."
Tôi lắc đầu, cùng cậu ngồi xuống.
Lý Thanh Nhiên vuốt vuốt đầu mèo: "Nó có lẽ thấy tò mò đấy, không nghĩ tới cậu cũng nuôi thú cưng."
"Ừm, vì thấy vô vị quá mà."
Tôi cười cười, nói vài chuyện liên quan đến học tập cùng với việc phát triển sau này.
Lý Thanh Nhiên đột nhiên nhìn tôi, ánh mắt hơi sâu.
"Hứa Hân Di, cậu sau này định định đến thành phố nào?"
"Hử....còn chưa nghĩ đến."
"Nếu như cậu quyết định được rồi thì nói với tôi một tiếng nhé."
Lý Thanh Nhiên cười vô cùng dịu dàng, còn tôi lại thấy kì quái.
Cậu ấy lúc trước sẽ không đề cập tới những chủ đề khác ngoài học tập khi nói chuyện với tôi, hơn nữa....gần đây còn vô cùng quan tâm đến tôi.
Lẽ nào.......
Đột nhiên, một quả bóng rổ bay tới, đáp xuống bên cạnh Lý Thanh Nhiên.
Hai người chúng tôi giật mình, quay đầu nhìn.
Lục Trầm cách một tấm lưới sắt nhìn chằm chằm chúng tôi, cười cười, có hơi.....lạnh.
Tôi không hiểu sao lại thấy chột dạ, định di chuyển ánh mắt....
"Thật ngại quá, trượt tay."
"Hứa Hân Di, phiền em giúp tôi nhặt bóng được không."
Tôi không dám động, cảm thấy ánh mắt của anh....thật sự rất đáng sợ.
Lý Thanh Nhiên nhìn ra có gì đó không đúng giữa hai người chúng tôi, bèn chủ động ném bóng trở về, sau đó quay đầu hỏi tôi.
"Hứa Hân Di, hai người quen nhau à?"
"Ừ....coi như vậy đi."
Tôi nói xong, lập tức cảm thấy ánh mắt của Lục Trầm càng lạnh.
Tôi tìm một cái cớ rồi cùng Lý Thanh Nhiên rời đi.
Trở về kí túc xá, Lục Trầm nhắn tin cho tôi.
Lục Trầm: [Không muốn gặp anh, vì muốn gặp cậu ta?]
Tôi: [Không phải, chỉ vô tình gặp phải cậu ấy thôi.]
Lục Trầm: [Ồ]
Cái giọng điệu này....tôi có thể cảm nhận được oán khí của anh từ đầu bên kia.
Tôi không muốn lại giằng co với anh nữa, vẫn nên trực tiếp nói rằng không thích anh để anh không cần lãng phí thời gian.
Không nghĩ tới có một ngày tôi vậy mà phải vắt óc suy nghĩ cách từ chối giáo thảo.
Tôi gửi một tin nhắn, nói với anh ngày mai gặp nhau ở sân đánh cầu lông.