• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tích Triều ngừng nhớ lại. Y đã một mình trải qua cuộc sống đến mấy trăm năm không có bất cứ chuyện gì đáng để nhớ, mấy trăm năm giãy giụa trong tuyệt vọng vì không thể gặp lại được người đã cùng y vĩnh viễn âm dương đôi ngả kia.

Sau đó rất lâu, y trở về kinh thành. Gia Cát Tiểu Hoa đã chết, Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết cũng chẳng còn một ai trên đời. Tống vong, Nguyên diệt, Minh triều đã trở thành quá khứ, Thanh triều cũng đã tàn tro, dân quốc cũng thành mây khói hết. Chỉ có một mình y không đổi, một mình cô độc chết lặng giữa mênh mông cuộc đời này.

Hồng nhan cũng đã thành xương khô.

Người chết đi, cũng theo năm tháng mà trôi vào quên lãng.

Chỉ có mình y ở đây, vẫn mong vẫn nhớ suốt cuộc đời.

Cũng không phải hoàn toàn tuyệt vọng: y không chết, nhưng hắn có thể chuyển sang kiếp khác.

Y có thời gian vô tận để đợi chờ.

Sau đó, y nghĩ rằng y đã đợi được.

***

Tiểu Cố ngồi bên cửa sổ đỡ lấy giá vẽ, Thiết Du Hạ ngồi trên sô pha uống cà phê, còn Vãn Tình ở trong bếp làm bữa sáng.

Khi cánh cửa mở ra, Thích Thiếu Thương nhìn thấy chính là một khung cảnh ấm áp như vậy. Anh chợt cảm thấy hốc mắt mình nong nóng. Nghe thấy tiếng mở cửa, tiểu Cố ngẩng đầu nhìn ra, vừa thấy Thích Thiếu Thương đã lập tức nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời ấm áp lúc sớm mai.

Một nụ cười này hoàn toàn khiến Thích Thiếu Thương đại bại, lập tức quên mất cái gì gọi là hình tượng trước mặt người ngoài, cứ thế vọt tới bên tiểu Cố, dùng hết sức ôm chặt lấy cậu. Tiểu Cố không hiểu hành động này của Thích Thiếu Thương có nghĩa là gì, nhưng cũng không cự tuyệt, thậm chí còn vươn tay ôm lại anh. Giá vẽ và chiếc bút đều rơi xuống đất. Đó là một bức họa vẽ chân dung Thích Thiếu Thương còn dang dở.

“Thiếu Thương, anh kích động như vậy làm gì… Cẩn thận làm đau Tích Triều”. Phó Vãn Tình bưng bữa sáng đi ra, “Cũng đâu phải đã trải qua sinh ly tử biệt gì chứ…” Phó Vãn Tình cười đến thực ôn nhu. Nàng là vị hôn thê của Thiết Du Hạ, cũng là người phụ trách chiếu cố tiểu Cố.

Dưới sự nhắc nhở của Phó Vãn Tình, lại nghĩ đến lực ôm của mình với tiểu Cố có lẽ là quá lớn, nên vội buông tay ra, xoa xoa tóc tiểu Cố, “Một tuần không nhìn thấy cậu ấy, thật sự là thấy rất nhớ”. Tóc của tiểu Cố rất mảnh và mềm, cũng hơi quăn quăn.

“Chúng tôi cũng đã một tuần không gặp, sao không thấy cậu cho mỗi người một cái ôm thật chặt?!” Thiết Du Hạ buông chén cà phê, đứng dậy giúp Phó Vãn Tình dọn bữa sáng ra, “Cậu trở về thật đúng lúc, công việc hôm nay sẽ bắt đầu!”

“Đúng vậy, ngày nghỉ đã kết thúc lúc 0h sáng ngày hôm nay, một lát nữa chúng ta cùng tới cảnh cục”. Thích Thiếu Thương cầm một tấm khăn ăn, “Vãn Tình, hôm nay tiểu Cố lại phải phiền cô chiếu cố rồi, buổi chiều tôi sẽ tới đón cậu ấy”.

“Nói cái gì thế! Chiếu cố tiểu Cố là công việc của tôi mà, hơn nữa bản thân tôi cũng rất thích tiểu Cố”. Phó Vãn Tình vẫn mỉm cười như cũ.

***

Từ văn phòng Thành Nhai Dư đi ra, Thích Thiếu Thương cảm thấy nhiệm vụ trên vai mình rất nặng nề. Cấp trên yêu cầu thành lập tổ truy quét tội phạm, điều động tất cả tinh anh từ các tổ, anh thế nào mà lại trở thành phụ trách tổ này, còn CID tạm thời giao cho Thiết Du Hạ.

Án tử đầu tiên tổ truy quét tội phạm phải phụ trách là nhằm vào câu lạc bộ đêm Tam Ôn Noãn đột nhiên xuất hiện, chuyên phục vụ tình dục, nên phải triển khai một đợt đột kích bắt trọn một mẻ.

“Người này được gọi là Hỏa Bạo, theo dữ liệu được cung cấp thì hắn là ông chủ phía sau của hơn phân nửa những chỗ có phục vụ tình dục ở khu chúng ta”. Thích Thiếu Thương quay đầu lại nhìn nhìn màn hình chiếu, giải thích tư liệu trên tay mình cho các đồng nghiệp đang ngồi phía dưới, “Hai người kia là Thanh Bì và Đại Long, là thủ hạ của Hỏa Bạo, các câu lạc bộ đêm bình thường đều là bọn họ đứng tên trên danh nghĩa…”

“Thích sir, tôi nhận được tư liệu từ tổ nói Hỏa Bạo là thành viên cấp cao khu vực Hongkong trong tập đoàn tội phạm của Cố Tích Triều, thời điểm xử lý hắn có cần cố kỵ thế lực tập đoàn của Cố Tích Triều hay không? Án tử trước kia của tổ chúng tôi cũng từng vì lí do này mà bị chặn lại đấy”. Bất cần đời ôm cánh tay càu nhàu chính là tổ phó Thôi Lược Thương.

Thích Thiếu Thương buông kẹp tài liệu trong tay ra, “Chúng ta sẽ không cố kỵ bất cứ thế lực nào cả, án tử này tuyệt đối sẽ không bị áp, có vấn đề gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhiệm vụ của mọi người chỉ có một – tiêu diệt thế lực của Hỏa Bạo, rồi tống hắn vào nhà giam”.

Thích Thiếu Thương quả là nói không nên lời cảm thụ trong lòng mình khi nghe thấy cái tên Cố Tích Triều. Kỳ thật, anh vẫn rất hoài nghi, bảy ngày vừa qua có thật là anh đã gặp qua Cố Tích Triều, có thật là đã nghe qua Cố Tích Triều đánh đàn, có thật là đã từng ăn qua Đỗ Quyên Túy Ngư do chính tay y nấu? Có lẽ là khi đó anh đã ở một nơi nào đó chìm trong giấc ngủ, và có một giấc mộng thật dài, thật kì quái, trong mộng anh thấy Cố Tích Triều mang khuôn mặt của tiểu Cố…

Đúng vậy, chắc là vậy rồi. Cố Tích Triều là ai chứ? Là thủ lĩnh của một trong những tổ chức xã hội đen lớn nhất thế giới, nơi ở của xã hội đen là chỗ nào, còn có thế lực của y, y việc gì phải xuất hiện cùng chỗ với một cảnh sát nhỏ nhoi như anh.

***

Công tác triển khai hành động của tổ truy quét tội phạm diễn ra thập phần thuận lợi, liên tiếp mấy chục lần đột ngột kiểm tra khiến khách làng chơi không dám ho he tới câu lạc bộ đêm của Hỏa Bạo nữa. Nhưng đồng thời, Thích Thiếu Thương cũng đang đem mình đẩy dần về phía nguy hiểm. Hỏa Bạo không phải là một tên ma cô đơn thuần, hắn là xã hội đen, là thành viên trong tập đoàn của Cố Tích Triều, có nghĩa là trên linh hồn hắn chắc chắn có dán cái tem chứng nhận âm hiểm ngoan độc rồi.

Tai nạn giao thông, hoặc là chúng ta hẳn nên gọi đúng cái tên của nó – mưu sát. Khi Thích Thiếu Thương tan tầm đang trên đường về nhà, một chiếc xe không khống chế được lao thẳng vào xe của anh. Nếu không phải tiểu Cố ngồi phía sau sống chết đem Thích Thiếu Thương đang hôn mê lôi ra khỏi xe, chắc chắn Thích Thiếu Thương sẽ cùng chiếc xe của anh nổ banh thành tro bụi rồi.

Khi Thích Thiếu Thương tỉnh lại trong bệnh viện, tiểu Cố đang nắm tay anh ngủ gục cạnh giường. Thích Thiếu Thương cảm giác được hai tay tiểu Cố quấn đầy băng gạc, anh có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại hoàn toàn không tưởng tượng nổi cảnh tượng ấy, không thể tưởng tượng nổi tiểu Cố mở cửa xe như thế nào, làm sao có thể kéo được anh ra, càng không thể tưởng tượng được tiểu Cố có bao nhiêu đau đớn…

“Anh tỉnh rồi?”

Phía bên kia giường bệnh là Phó Vãn Tình với đôi mắt hồng hồng, hẳn là đã khóc. Chú ý thấy Thích Thiếu Thương vẫn cật lực muốn nhìn tay của tiểu Cố, nàng lau mắt một chút, “Khi tôi với Du Hạ đuổi tới bệnh viện, anh đã được đưa vào phòng giải phẫu. Lúc ấy, trên tay Tích Triều đều là thương, máu chảy ròng ròng, nhưng bất kì ai muốn đưa cậu ấy đi băng bó, cậu ấy cũng nhất định không chịu ly khai, vẫn kiên quyết ngồi trước cửa phòng phẫu thuật… Trên người Tích Triều cũng có rất nhiều vết thương, cuối cùng, bác sĩ cũng chỉ còn cách gây mê cậu ấy, nhưng cậu ấy vừa tỉnh lại đã muốn đi tìm anh, từ lúc ấy vẫn nắm chặt tay anh không buông… Chúng tôi nói gì Tích Triều cũng không nghe…”

Phó Vãn Tình nói xong lời cuối cùng, nước mắt lại lã chã rơi. Nàng vẫn biết Thích Thiếu Thương và Tích Triều tình cảm rất tốt, nhưng cho tới nay, nàng cũng chỉ thấy là Thích Thiếu Thương một mình đơn phương trả giá, bởi Tích Triều có lẽ mãi mãi cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Đứa nhỏ sẽ không nghĩ đến việc đáp lại tình cảm của anh, sẽ không hồi báo vì anh đối với cậu thật tốt, tình cảm của đứa nhỏ, rất khó nắm bắt, rất khó lý giải. Nhưng Tích Triều lại đáp lại Thích Thiếu Thương, không phải sao?

Thích Thiếu Thương cảm thấy bản thân mình quả thực rất tàn nhẫn: cha mẹ tiểu Cố đã chết trong một vụ tai nạn giao thông, cho nên, tai nạn giao thông chính là một cái động sâu hun hút trong lòng tiểu Cố, thế nhưng anh lại để cậu một lần nữa phải trải qua tai nạn, thậm chí thiếu chút nữa còn chết trước mặt cậu…

Thích Thiếu Thương muốn nắm chặt tay tiểu Cố để an ủi cậu, nói cho cậu biết anh còn sống, nhưng lại không dám, bởi vì trên tay tiểu Cố khắp nơi đều là thương. Thích Thiếu Thương muốn ôm tiểu Cố một cái, có lẽ cậu lúc này vẫn còn đang vô cùng sợ hãi và hoảng hốt đi!

“Tiểu Cố…” Thích Thiếu Thương gian nan dùng một tay chống thân mình gượng ngồi dậy, tay kia nghĩ muốn chạm vào tiểu Cố một chút. Anh nhìn thấy những vệt nước mắt đã khô còn loang lổ trên khuôn mặt tiểu Cố, lập tức tim đau như dần, nước mắt không tự chủ được, cứ thế lặng lẽ rơi xuống.

Tiểu Cố chảy nước mắt. Thích Thiếu Thương chưa từng nhìn thấy tiểu Cố chảy nước mắt bao giờ. Khi học đàn dương cầm bị thầy giáo hung hăng phạt cũng không có, khi cha mẹ cậu mất đi cũng không có, khi Vãn Tình tỷ tỷ cậu thích nhất đính hôn với Thiết Du Hạ cũng không có…

Tất cả những khi Thích Thiếu Thương nghĩ tiểu Cố nên khóc, anh cũng đều không nhìn thấy nước mắt của cậu. Nhưng hiện tại, trên gương mặt thanh tú của tiểu Cố lại có nước mắt, mà đôi mi vẫn nhắm chặt, chẳng lẽ tiểu Cố khóc trong mơ hay sao…

Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy trong cuộc đời này, anh cũng chỉ cần đến thế mà thôi – tiểu Cố đã vì mình anh mà rơi nước mắt, cho dù ngay lúc này đây, thế giới này có bị hủy diệt cũng không sao.

Tay Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng không dừng lại trên người tiểu Cố. Anh không đành lòng đánh thức cậu dậy, chỉ muốn mãi mãi lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc cậu nắm tay anh thật chặt như thế này. Tiểu Cố dường như cảm ứng được Thích Thiếu Thương đã tỉnh, nên cũng chầm chậm mở mắt ra.

Khoảnh khắc ấy, bọn họ nhìn thấy lẫn nhau.

Ánh mắt tiểu Cố như đã tắm qua ánh sáng ướt át của buổi sớm mai, cậu không buông bàn tay Thích Thiếu Thương ra, ngược lại, lại càng dùng lực nắm chặt, hoàn toàn không ý thức được những vết thương trên tay mình có bao nhiêu đau đớn. Cậu nhìn Thích Thiếu Thương, cẩn thận mở miệng cầu xin, “Thích Thiếu Thương, anh không cần chết có được không? Anh đã nói sẽ mãi ở bên cạnh tôi, cho nên đừng bỏ lại tôi một mình, có được không?”

Thích Thiếu Thương không trả lời cậu. Anh là một cảnh sát, làm sao có thể bảo chứng chuyện như thế này sẽ không tiếp tục xảy ra, lại càng không thể bảo chứng mạng mình những lần sau cũng đều lớn như vậy.

Thích Thiếu Thương chỉ có thể thống khổ nghĩ, nếu thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt rồi, như vậy, bọn họ vĩnh viễn sẽ có thể ở bên nhau.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*, ở thời đại nào cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

* “Tử sinh khế thoát

Dữ tử thành thuyết

Chấp tử chi thủ

Dữ tử giai lão” (Kinh thi)

ð Dù sinh ly hay khi tử biệt, xin cùng người thề nguyện, nắm tay nhau cả đời, cùng người đến đầu bạc răng long

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK