“Nguyên lai, thật sự được giải khai…”
Cố Tích Triều thở phào một cái, chậm rãi cúi người xuống, đem bàn tay nhiễm máu Thích Thiếu Thương hạ vào nước biển, nhẹ nhàng khuấy, rửa sạch đi, “Nói rằng nó chỉ là tế phẩm, kỳ thật tế ti của các người có lẽ chuẩn bị đem thánh thạch phá đi… Xem ra tác dụng của thánh thạch thực sự rất mạnh a, ta chẳng qua chỉ dùng nước trong hồ tắm rửa một lượt mà thôi”.
Đoạn Mi Nhi nở nụ cười, “Ngươi sai lầm rồi, huyết chú cũng không thể cởi bỏ dễ dàng vậy đâu, nước hồ chỉ có thể tạm thời áp chế huyết chú phát tác, ngươi rất nhanh sẽ lại bị ta khống chế”.
“Không quan hệ”, Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thăm thẳm, trời đã tối rất lâu rồi, một đốm sáng nhỏ cũng không có, “Tuy rằng ta không biết ‘rất nhanh’ của ngươi liệu có thực sự nhanh hay không, nhưng ta nghĩ cũng đủ để ta giết hết tộc nhân của ngươi rồi”.
“Ta sẽ không dẫn đường cho ngươi!” Đoạn Mi Nhi nhẹ nhàng thở ra, biết huyết chú không bị giải khai, nàng có thể xác định mình an toàn, nên tuyệt đối sẽ không làm chuyện Cố Tích Triều muốn nàng làm.
“Ngươi đương nhiên sẽ không dẫn đường cho ta, ngươi có lẽ mong ta giống như ruồi bọ mất đầu vùng vẫy loạn trên biển, cho đến khi nước hồ mất hiệu lực”, Cố Tích Triều lấy một viên thuốc nhỏ trong tay áo ra, “Bất quá, ngươi thật sự cho rằng ta không biết vị trí của hòn đảo chết tiệt của ngươi sao? Từ lúc ngươi lên đảo, thôn trưởng đã nói với ta vị trí đại khái của các ngươi rồi. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn cùng ta trở về, sau đó nhìn tộc nhân của mình bị giết sạch là được, ngươi yên tâm, ta sẽ giết ngươi cuối cùng, ngươi sẽ được sống lâu thêm ít ngày”.
Cố Tích Triều nắm lấy cằm Đoạn Mi Nhi, đem viên thuốc nhét vào miệng nàng, “Biết cái này là gì không? Ngươi nếu biết nhiều như thế về phong thổ Đại Tống, hẳn là đã nghe qua Miêu Cương đi? Đây là cổ của Miêu Cương. Không giống như thuật nguyền rủa của các ngươi, nguyền rủa thao túng thân thể, mà cổ lại khống chế tâm thần”.
“Ngươi cho rằng ngươi thật sự sẽ không dẫn đường cho ta sao?”
“Cho dù ngươi lại thao túng thân thể của ta, thì ta vẫn có thể dùng cổ khống chế ngươi. Không biết lúc này ngươi cảm thấy tình cảnh của ta và ngươi, ai mới thật thê thảm hơn đây?”
Cố Tích Triều chăm chú nhìn Đoạn Mi Nhi. Đoạn Mi Nhi dưới cái nhìn của y, chậm rãi rút đao ở thắt lưng ra, hung hăng đâm một nhát thật mạnh xuống cánh tay mảnh khảnh của mình. Đã thấy Đoạn Mi Nhi thật sự bị khống chế, Cố Tích Triều cảm thấy mệt mỏi nằm xuống đầu thuyền.
Hai ngày sau, Cố Tích Triều và Đoạn Mi Nhi đã ở trên bờ nam của hòn đảo nguyền rủa.
Hòn đảo này cách Đại Tống gần hơn một chút, nhưng vị trí thì càng thêm hẻo lánh. Dân cư trên đảo này luôn miệng nói thờ phụng Đại Thần gì đó, nhưng Cố Tích Triều nhìn đám người kia, tuyệt đối là bị ác quỷ nhập vào người. Không có thần linh nào lại đi sai khiến con người giết hại con người, dù cho bản thân Cố Tích Triều cũng không quá thiết tha với sinh mạng, nhưng ít nhất, y tôn trọng.
“Ngươi đúng là một kẻ điên! Đám người kia đáng cho ngươi làm vậy sao?!”
Đoạn Mi Nhi tạm thời khôi phục ý thức, nhìn thấy vết thương rất sâu trên cánh tay mình, không thể tin được Cố Tích Triều cứ như vậy một mình đi vào địa bàn của nàng.
“Ta vốn là một kẻ điên… Bất quá, ngươi nói sai rồi, ta cũng không phải vì những người dân trên đảo đó”, Cố Tích Triều nắm chặt cằm Đoạn Mi Nhi, nhấc nàng lên khỏi mặt đất, “Ta vì chính mình. Ta ghét nhất bị người khác lợi dụng, huống chi lại bị coi như một kẻ bỏ đi, việc gì cũng không thể tự mình làm được! Ngươi và tế ti gì đó của các ngươi, vốn không nên đấu với ta!”
“Cố Tích Triều, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể địch nổi toàn bộ dân trên hòn đảo được Đại Thần chúc phúc sao?” Đoạn Mi Nhi cảm thấy Cố Tích Triều này quá không biết lượng sức mình.
“Không”, Cố Tích Triều buông Đoạn Mi Nhi, dùng ánh mắt thâm tình, ôn nhu lại vô cùng âm lãnh nhìn nàng, “Ta còn có ngươi”.
Cố Tích Triều đoán đúng. Thuật nguyền rủa của Đoạn Mi Nhi trên hòn đảo này tuyệt đối có thể coi là số một số hai, cho nên mới được tế ti lựa chọn đi cướp thánh thạch. Cho nên, hiện tại Cố Tích Triều cũng không tự mình động thủ, y chỉ dùng cổ khống chế Đoạn Mi Nhi, để cho Đoạn Mi Nhi tự ra tay giết chết tộc nhân của mình. Tuy rằng bị cổ khống chế có lẽ sẽ không có chút cảm giác gì, nhưng chờ đến khi nàng ta thanh tỉnh, đối mặt với thi thể của toàn bộ tộc nhân, Đoạn Mi Nhi hẳn sẽ học được thế nào mới thực sự là ngoan!
Hắc nha đầu, thôn trưởng… Các vị trên đảo… Ta có thể làm cho các ngươi, cũng chỉ có chút này thôi.
Lúc này, Cố Tích Triều rốt cục cũng có thể có thời gian nghĩ đến Thích Thiếu Thương. Lúc ấy liệu ta ra tay có quá nặng hay không? Thiếu Thương có nhớ rõ băng gạc đặt chỗ nào không? Kim sang dược của Đoạn Mi Nhi hẳn là sẽ không có vấn đề gì đi?… Chảy nhiều máu như vậy… đến hôm nay sẽ không còn rớm máu nữa rồi… Chờ miệng vết thương hoàn toàn khép lại, hắn sẽ có thể thuận buồm xuôi gió trở về Trung Nguyên…
Nghĩ như vậy, Cố Tích Triều nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nếu y còn có thể sống rời khỏi hòn đảo này, y cũng sẽ quay về Trung Nguyên, bất quá, y sẽ không đi tìm Thích Thiếu Thương. Tương tư tương vọng bất tương thân (hình như là tương tư và hi vọng sẽ không đi cùng nhau), có lẽ cùng lãng quên đi tất cả những gì liên quan đến cuộc sống giang hồ này mới là lựa chọn thích hợp nhất với bọn họ. Kỳ thật, chỉ cần biết rằng ở một nơi nào đó trong cuộc đời này, Thích Thiếu Thương còn sống, như vậy, y cũng có thể sống sót, chỉ là sinh ly. Còn nếu như đến cuối cùng, y chết trên hòn đảo này, như vậy cũng không sao, bởi vì đối với Thích Thiếu Thương mà nói, bọn họ bất quá cũng chỉ là ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau nhạn bặt cá tăm, Thích Thiếu Thương cũng không thể nào biết được hai người trong lúc đó đã tử biệt! Vô luận là khả năng nào, chắc cũng không thể coi là quá tệ.