• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối chủ nhật, Cù Hạo gọi điện bảo Kỷ Nhiên Tân ra ngoài ăn cơm.

Cậu không muốn gặp Cù Hạo lắm, phải biết là cậu vừa thất tình xong, nếu như không gặp cậu còn có thể tự nhủ với bản thân rằng không nghĩ đến nữa, nhưng một khi gặp mặt rồi, thì rất nhiều thứ tình cảm sẽ bất giác ùa tới, làm cậu cảm thấy không dễ chịu.

Cù Hạo hẹn cậu gặp nhau ở căn tin của trường Đại học Khoa học và Công nghệ. Lúc bước qua cánh cổng trường Đại học Khoa học và Công nghệ, suy nghĩ bật ra đầu tiên của Kỷ Nhiên Tân là không biết có chạm mặt Tần Nghi hay không, dọc đường cậu đều nhìn ngó đám sinh viên đi tới đi lui, nhưng chẳng phát hiện ra tung tích của Tần Nghi ở trong đó.

Có lẽ là thời gian về ký túc xá của Tần Nghi muộn hơn một chút.

"Anh mời em ăn ở căn tin thôi à?" Lúc ngồi mặt đối mặt với Cù Hạo, Kỷ Nhiên Tân hỏi như thế.

Cù Hạo vừa bưng mấy món ăn tới nơi, một tay đặt khay lên bàn: "Một chảo đồ xào mà còn chưa đủ tốt hả?"

Một lát sau, Khương Văn An và Cao Cận cũng bưng khay về, vừa vặn lấp đầy bàn ăn bốn người.

Kỷ Nhiên Tân không muốn nhấc đũa, cậu hỏi Cù Hạo: "Hôm nay có chuyện gì thế?"

Cù Hạo liếc cậu: "Sao thế? Không có chuyện gì thì không được tìm mày à? Trước đây lúc còn học cấp hai, không phải ngày nào rảnh cũng ăn cơm cùng nhau đó sao?"

Kỷ Nhiên Tân biết Cù Hạo đối xử với bạn bè rất tốt, anh sẽ chủ động giữ liên lạc với người ta, thích gọi bạn bè cùng nhau ăn bữa cơm, quan tâm đến chuyện tình cảm của mọi người. Nhưng đối với Kỷ Nhiên Tân, nếu không phải là độc nhất vô nhị, thì cậu thà không cần.

Có hai cô gái bưng khay thức ăn đi ngang qua một trước một sau đều liếc nhìn Kỷ Nhiên Tân. Một lát sau lại có thêm hai cô gái nữa, một người trong số đó còn rất can đảm, tầm mắt nhìn xuống dưới chiếc cằm sạch sẽ trắng ngần của Kỷ Nhiên Tân.

Khương Văn An mỉm cười nói với Cù Hạo: "Đại học Khoa học và Công nghệ vốn rất ít sinh viên nữ, em trai mày làm tất cả sinh viên nữ trong trường này đều ngồi xung quanh chúng ta rồi kìa."

Cù Hạo ôm vai Kỷ Nhiên Tân: "Em trai tao có khuôn mặt của người nổi tiếng, mày không gato nổi đâu."

Kỷ Nhiên Tân bình tĩnh né ra, rồi thay đổi chủ đề: "Bạn gái anh đâu? Tối nào cũng bận hết à?"

Thật ra câu hỏi này hơi tự ngược, nhưng chỉ có hỏi ra, Kỷ Nhiên Tân mới có thể yên tâm mà cách xa Cù Hạo từng chút một.

Cù Hạo nói: "Trường cô ấy có tiết tự học buổi tối."

"Trường chả ra gì mà còn lắm yêu cầu nữa!" Cao Cận lắc đầu.

Cù Hạo mỉm cười: "Nhưng tối mai cô ấy sẽ đi dạy kèm, đến lúc đó sẽ dẫn mày tới gặp cô ấy."

Kỷ Nhiên Tân nhớ tới buổi tối ngày Tăng Tiểu Lâm đi dạy kèm vào tuần trước, bỗng chốc cảm thấy ngẩn ngơ.

Nhận ra cậu thất thần, Cù Hào vỗ mạnh lên bả vai cậu: "Nghĩ gì thế?"

Kỷ Nhiên Tân nói: "Đến lúc đó có thể gặp được Tần Nghi không?"

Sắc mặt Cù Hạo hơi sa sầm: "Sao lại hỏi nó?"

Kỷ Nhiên Tân thuận miệng nói: "Lần trước em nghe mấy anh nhắc đến anh ta nên thấy tò mò, muốn xem thử Tần Nghi là người như thế nào."

Cù Hạo không trả lời, một lát sau Khương Văn An nói: "Không chắc lắm, học kỳ này Tần Nghi với Vu Phàn Văn coi bộ không thân nhau nữa."

Sự u ám trên mặt Cù Hạo vẫn không tản đi: "Dù sao thì tối mai cũng phải chỉnh Hứa Bân trước đã."

Tối thứ hai, Tần Nghi không thể trốn tránh Vu Phàn Văn nữa, bị Vu Phàn Văn bắt đi làm bia đỡ đạn cho Hứa Bân.

"Chưa xong nữa hả?" Tần Nghi ngồi xổm trước cửa siêu thị nhỏ của xóm mới hút thuốc: "Thứ hai nào cũng phải tới à?"

Vu Phàn Văn không nói gì, Lý Chấn Du lạnh lùng nói: "Nên là sau này mày không muốn quan tâm đến chuyện của anh em nữa đúng không?"

Tần Nghi không thèm ngẩng đầu lên: "Tán gái thì cần bản lĩnh để cạnh tranh công bằng, cần gì lần nào gặp cũng phải đánh nhau?"

"Tao thấy hôm nay mày nói hơi nhiều đấy nhé?" Vu Phàn Văn đặt một tay lên vai Tần Nghi: "Gần đây có chuyện không hài lòng, hay là nóng trong người không có chỗ phát tiết?"

Tần Nghi im lặng.

Vu Phàn Văn vịn vai hắn ngồi xổm xuống: "Lần cuối cùng mày chia tay bạn gái đã bao lâu rồi? Để tao bảo Tinh Tinh giới thiệu cho mày một em nhé?"

Tần Nghi trả lời: "Không cần."

Một lát sau, Vu Phàn Văn ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Mày đừng bày cái bộ dạng này ra nữa, ở đây có nhiều anh em như vậy, cho tao chút mặt mũi được không?"

Tần Nghi hít sâu một hơi, hắn đứng lên, tiện tay dụi tắt điếu thuốc rồi xoay người định rời đi.

"Lại định chạy đấy à?" Lý Chấn Du gọi hắn: "Có phải nhân lúc Cù Hạo chưa tới, mày định chuồn trước không?"

Tần Nghi thờ ơ trả lời: "Đi tiểu, không chạy đâu."

Tần Nghi đi tiểu thật, hắn chui vào khe hở giữa hai tòa nhà, đi vòng ra bãi đất trống phía sau, kéo phéc mơ tuya xuống giải quyết ngay tại chỗ.

Xung quanh là tiếng côn trùng kêu rất khó chịu, yếu ớt hơn nhiều so với giữa hè, nhưng chúng vẫn đang cố giãy dụa lần cuối.

Trong đó loáng thoáng lẫn cả tiếng người đang nói chuyện, có tiếng kêu to hình như vang lên từ phía sau lưng Tần Nghi, hắn không sốt ruột, đợi tiểu xong, kéo phéc mơ tuya lên rồi mới bình tĩnh quay về chỗ cũ, sau khi quay lại trước cửa siêu thị thì chẳng nhìn thấy một ai nữa cả.

Tần Nghi đoán có lẽ bọn Cù Hạo đến rồi.

Xa xa mơ hồ có tiếng bước chân của ai đó đang chạy, ông chủ siêu thị chửi mát một tiếng rồi đóng cửa lại.

Trên con đường nhỏ của xóm mới không có một người đi đường nào, Tần Nghi tăng nhanh bước chân chạy tới nơi đang phát ra tiếng ồn ào, hắn nhìn thấy ở chỗ ngoặt của con đường phía trước, Vu Phàn Văn đang bị Cù Hạo rượt theo.

Hai nhóm người đều là đối thủ lâu năm, nên ra tay rất có chừng mực, mục đích đơn giản là muốn làm đối phương sợ hãi bỏ chạy, coi như mình thắng mà thôi. Chẳng có ai muốn đánh người khác đến mức nhập viện, càng chẳng có ai muốn giết chết ai, đều là sinh viên, bình thường chạm mặt nhau trong trường học thì chỉ trừng nhau một cái là coi như xong.

Từ trước đến giờ Vu Phàn Văn không phải là đối thủ của Cù Hạo, Tần Nghi cũng không sợ Cù Hạo làm gì gã, nhưng lại không thể đứng nhìn gã chịu đòn mà không giúp đỡ, nên hắn cũng đuổi theo tới.

Vu Phàn Văn chạy ở đầu tiên chui vào trong rừng trúc bên cạnh căn nhà bỏ hoang, rừng trúc đó có diện tích không nhỏ, xung quanh lại không có ánh đèn, nên trong đó tối đen như mực.

Trước lúc Cù Hạo chạy được vào rừng trúc Tần Nghi đã suýt chút nữa nắm được góc áo của anh ta, nên vừa lao vào là nhào tới đè luôn người xuống đất. Trên đất rải một lớp lá trúc khô héo, Tần Nghi ấn Cù Hạo trên mặt đất lăn qua lộn lại phát ra tiếng xột xoạt, tiếp đó hắn dùng một tay siết cổ Cù Hạo, rồi hét lên với Vu Phàn Văn: "Mày đi trước đi!"

Vu Phàn Văn đâu cam lòng đi trước, nghe thấy có người tới giúp đỡ, gã bèn dừng bước, phát hiện mình không tìm ra được đường, nên hét lên: "Mày ở đâu thế?"

Tần Nghi không trả lời.

Nhưng Cù Hạo lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Nghi!"

Lúc này, lại có tiếng bước chân từ bên ngoài rừng trúc đuổi theo vào, men theo tiếng lá trúc do Cù Hạo giãy dụa tạo ra, người nọ chạy về phía bọn họ, đặt một tay lên vai Tần Nghi.

Tần Nghi thả Cù Hạo ra, trở tay khóa cổ tay của người nọ, kéo người nọ qua vai ném lên người Cù Hạo, đồng thời hắn nghe thấy người đó phát ra một tiếng rên rất khẽ, giọng nói đó làm cả người Tần Nghi run lên.

Tối hôm đó, lúc hắn đè Kỷ Nhiên Tân ra đất để làm, Kỷ Nhiên Tân cũng phát ra tiếng rên và tiếng than nhẹ kìm nén này.

Tần Nghi nổi da gà, nhưng không ngờ người bị hắn quật ngã trên người Cù Hạo lại bắt lấy tay hắn, nhân lúc hắn thất thần bèn kéo hắn đè lên người mình.

Trọng lượng của cả hai cùng đè xuống, Cù Hạo không nhịn được mà hét lên: "Tao fuck!"

Tần Nghi té đè lên người người nọ, gò má gần như sượt qua gò má của đối phương, cảm nhận được làn da mịn màng mềm mại, tiếp đó hắn bị người nọ hôn một cái lên mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK