Sự náo nhiệt này thậm chí còn lan tràn ra toàn bộ thị trấn nhỏ, ngay cả người dân bên thôn Mới cũng đến trường đại học xem bữa tiệc dạ hội của đám sinh viên.
Dạ hội được bố trí ở quảng trường của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, dựng một sân khấu, hàng ghế đầu là chỗ ngồi của các vị lãnh đạo thuộc ba trường đại học.
Phía sau không xếp bao nhiêu ghế ngồi cả, đại đa số sinh viên đều đứng bên ngoài để xem tiết mục biểu diễn.
Ngoại trừ trên quảng trường, hôm nay trong thị trấn cũng đặc biệt nhộn nhịp, kể cả nhà hàng bên ngoài trường học hay quán KTV, đâu đâu cũng có không khí lễ hội, với đủ các loại đồ trang trí giáng sinh để thu hút sự chú ý của khách khứa, thị trấn nhỏ phía nam cũng tràn ngập hơi thở náo nhiệt của sắc đỏ và trắng đan xen.
Tần Nghi ngồi phía trước xe đạp, Kỷ Nhiên Tân ngồi phía sau, hai người dừng xe ở một góc quảng trường đứng nhìn sân khấu phía xa xa.
Một nam một nữ đang song ca trên sân khấu, bọn họ đứng ở đây cố gắng lắm cũng chỉ nhìn được cô gái kia đang mặc một chiếc đầm màu đỏ.
Giọng hát du dương được khuếch đại bằng loa truyền đi rất xa, ngay cả ở bên ngoài trường học cũng có thể nghe thấy rất rõ.
Kỷ Nhiên Tân quấn chặt khăn quàng cổ, hai tay nhét trong túi áo Tần Nghi, nói: "Lạnh thật ý, anh nói xem Hiệu Trưởng bọn họ ngồi chỗ ấy có phải bị lạnh đến ngốc luôn rồi không?"
Tần Nghi không hề trả lời, một lát sau nói: "Lạnh hả? Vậy mình về nhé."
"Đừng," Kỷ Nhiên Tân nói, "Em muốn xem vở diễn kia của bọn mình."
Tần Nghi ngồi trên yên xe đạp, hai chân dài duỗi thẳng chống trên mặt đất giữ thăng bằng, hai tay cũng đút trong túi áo, "Đã không còn là vở diễn của bọn mình nữa rồi."
Kỷ Nhiên Tân thở dài một hơi, "Em tiếc thật á, cơ hội tốt như vậy, không chừng có ai để mắt tới còn mời em đi đóng phim, sau đó thuận buồm xuôi gió tiền đồ rộng mở."
Tần Nghi yên lặng mỉm cười.
Kỷ Nhiên Tân tháo một nửa chiếc khăn quàng cổ của mình ra vòng qua cổ Tần Nghi.
Tần Nghi nói: "Anh không cần đâu."
Kỷ Nhiên Tân dùng đầu thụi nhẹ một cái vào phía sau lưng hắn, "Lạnh như vậy, giả bộ cool ngầu cái gì!"
Tần Nghi rút tay ra khỏi túi, cẩn thận chỉnh lại khăn quàng cổ cho Kỷ Nhiên Tân, sau đó đạp xe về phía trước, nói: "Đi hỏi thử xem vở kịch đó diễn thứ mấy trong chương trình."
Sân khấu kịch đến tận nửa sau đêm hội mới bắt đầu.
Kỷ Nhiên Tân yên tĩnh ngồi ở phía sau xe đạp, nhìn ba người trên sân khấu đang biểu diễn.
Sau khi kết thúc, cậu vỗ vỗ nhẹ sau lưng Tần Nghi, "Về thôi anh."
Tần Nghi hỏi cậu: "Thế nào?"
Kỷ Nhiên Tân ngước mặt lên nhìn hắn, "Cái gì thế nào?"
Tần Nghi nói: "Nếu để cho em diễn thì sẽ như thế nào?"
Thật ra từ nãy tới giờ, vấn đề mà Kỷ Nhiên Tân nghĩ tới nhiều nhất chính là cái này, nếu như đổi lại là cậu diễn, phải di chuyển như thế nào, nói lời thoại ra sao, xử lý chi tiết nhỏ kia kiểu gì. Nhưng bây giờ khi nghe Tần Nghi hỏi, cậu lại không còn hứng thú trả lời nữa, chỉ ôm chặt lấy eo Tần Nghi nói: "Nghĩ những cái này có ích gì đâu, nhanh nhanh về nhà thôi. Đêm nay lạnh quá đi mất, anh phải làm ấm giường giúp em đấy."
Tân Nghi đặt chân lên bàn đạp, xe đạp lắc lư chạy về hướng cổng trường.
Giáng sinh vừa hay rơi trúng vào thứ bảy.
Đêm dạ hội của trường được tổ chức vào tối thứ sáu, hai người Tần Nghi không về nhà luôn, mà sáng hôm sau mới gọi một chiếc xe quay về thị trấn.
Chân của Kỷ Nhiên Tân chưa hoàn toàn khỏi hẳn, đi lại vẫn phải cẩn thận hơn một chút, cố gắng không dồn quá nhiều sức nặng lên chân.
Từ khi Kỷ Nhiên Tân bị gãy xương, không biết Thạch Mộng Lan đã hầm biết bao nhiêu là canh xương và canh giò heo cho cậu, mỗi lần từ trường học trở về nhà là lại bắt đầu hầm canh, canh xương không muối không bột ngọt cứ như vậy ép Kỷ Nhiên Tân uống suốt.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, bọn họ vừa về đến nhà cơm nước đã được bày biện xong xuôi, Thạch Mộng Lan cũng chuẩn bị sẵn một chén canh nóng cho riêng Kỷ Nhiên Tân rồi.
Thừa dịp không ai chú ý, Kỷ Nhiên Tân bắt Tần Nghi uống giúp cậu hơn một nửa chén canh, bản thân cậu sẽ uống nốt non nửa còn lại, sau đó khập khiễng đem chén không vào trong bếp.
"Tần Nghi!" Tần Phong bỗng đứng ở cửa phòng vẫy tay gọi Tần nghi, ra hiệu cho hắn đi qua có lời muốn nói.
Kỷ Nhiên Tân đứng ở cửa phòng bếp, sau khi nhìn Tần Nghi theo Tần Phong vào trong phòng, Tần Phong đóng cửa lại, nhất thời cảm thấy lòng dạ thấp thỏm không yên.
Cậu đi vào phòng bếp, đứng cạnh bồn tự rửa sạch chén uống canh.
Thạch Mộng Lan tắt bếp, lau qua tay lên tạp dề, nói với Kỷ Nhiên Tân: "Tân Tân, mẹ có chuyện muốn nói cho con nghe."
Kỷ Nhiên Tân quay đầu nhìn bà, lại càng thấp thỏm hơn.
Thạch Mộng Lan có hơi do dự, tay cứ chà đi chà lại trên tạp dề, mở miệng nói: "Mẹ sinh cho hai đứa một em gái được không?"
"Gì ạ?" Kỷ Nhiên Tân trợn tròn hai mắt.
Thạch Mộng Lan không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Nhiên Tân, hai tay cứ chà tới chà lui trên tạp dề, da cũng sắp bị mài xước mất rồi, "Vì mẹ đã mang thai, mẹ và chú của con bàn bac với nhau, muốn sinh em bé ra."
Kỷ Nhiên Tân phản xạ có điều kiện nhìn cái bụng của bà, "Có thai rồi ạ?"
Thạch Mộng Lan gật nhẹ đầu.
Kỷ Nhiên Tân cũng không biết cảm xúc hiện tại bây giờ của mình là gì, không nói được là vui hay không vui, ngay sau đó cậu bắt đầu trở nên lo lắng, "Mẹ, tuổi mẹ không còn trẻ nữa, có nguy hiểm gì hay không?"
Thạch Mộng Lan nói: "Đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói vẫn có thể sinh em bé."
Kỷ Nhiên Tân hơi do dự, đi tới bên cạnh nắm chặt tay Thạch Mộng Lan.
Thạch Mộng Lan hỏi cậu: "Con không vui phải không?"
Kỷ Nhiên Tân vội vàng nói: "Không đâu, con chỉ lo lắng cho sức khỏe của mẹ thôi."
Thạch Mộng Lan nhẹ nhàng ôm cậu, "Mẹ và chú của con đều biết chừng mực, sẽ không mạo hiểm đâu."
Kỷ Nhiên Tân đáp: "Vậy thì tốt rồi ạ."
Thạch Mộng Lan mỉm cười, xoay người lại muốn bật bếp, Kỷ Nhiên Tân vội vàng ngăn bà lại, "Đừng làm, để con."
"Nào có yếu ớt như vậy," Thạch Mộng Lan cười vỗ vỗ vai Kỷ Nhiên Tân, "Ra ngoài chơi đi, đợi lát nữa chú của con sẽ vào giúp mẹ."
Kỷ Nhiên Tân lại nhìn bà, dặn dò: "Nhớ chú ý thân thể, nhất định không được mạo hiểm."
Thạch Mộng Lan nhéo mũi con trai, "Biết rồi."
Kỷ Nhiên Tân hoảng hốt quay trở lại ngồi trong phòng khách, chỉ chốc lát sau Tần Nghi bước từ trong phòng ra, đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống.
Kỷ Nhiên Tân nhìn Tần Nghi, hỏi: "Cha anh đã nói gì với anh?"
Tần Nghi không trả lời, một lát sau mỉm cười nắm chặt lấy tay Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Anh cảm thấy như vậy có ổn không?"
Tần Nghi nói: "Anh cảm thấy rất tốt."
Kỷ Nhiên Tân vốn muốn hỏi hắn, nhưng khi định mở miệng thì đã hiểu rõ ý của Tần Nghi, hai người bọn cậu nếu muốn ở bên nhau thì chắc chắn sau này sẽ không có con, bây giờ cha mẹ có thêm một đứa con nữa đương nhiên là một chuyện tốt.
Vì vậy cậu nói: "Hy vọng mẹ có thể thuận lợi sinh em gái ra."
Tần Nghi hỏi cậu: "Em biết là em gái?"
Kỷ Nhiên Tân đáp: "Mẹ em nói vậy á."
Tần Nghi bật cười, "Giờ còn chưa biết được, chắc là dì cũng mong có con gái đấy."
Kỷ Nhiên Tân nói: "Con cầu xin ông trời nhất định phải là em gái."
Tần Nghi nắm chặt tay cậu mỉm cưởi, "Ừ, hy vọng nguyện ước của em thành sự thật."