Vậy mà đã đi rồi?
Làm việc nặng nhọc xong, không nói một lời đã rời đi, Tống Huỳnh không hiểu ra sao.
Trái lại kệ để giày lắp khá tốt. Tống Huỳnh đi đến bên cạnh cẩn thận ngắm nhìn, gần giống bức ảnh trên mạng, kệ để giày bốn tầng, có thể đặt được tất cả những đôi giày của cô.
Cô chợt nảy ra một suy nghĩ quái gở: Thỉnh thoảng trong nhà có đàn ông có lẽ tốt hơn.
Vừa nghĩ đến anh cứ như vậy mà đi, vẫn chưa biết tình hình ra sao, trong lòng Tống Huỳnh hơi là lạ, vừa rồi nhìn dáng vẻ tự nhiên của anh, động tác không có bất tiện, dường như căn bản không bị thương, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ sự chính xác của tin nhắn từ Trác Nhất Thiến.
“Meooo~” Nữ Tước thanh lịch dạo bước, đứng ở cửa sổ sát đất cạnh ban công, nhìn về phía bên ngoài.
Thiếu Tá cũng theo qua đó, vì khiếp sợ uy lực của mèo nên nó không dám đến quá gần, cũng nhìn theo cùng một hướng.
Rèm cửa che khuất, nhìn không rõ bên ngoài có gì hấp dẫn đến vậy.
“Nữ Tước, nhìn gì đó? Muốn ra ngoài chơi hả?” Cô vẫy tay về hướng mèo.
Nữ Tước ngẩng cái đầu nhỏ kiêu ngạo kia lên, tò mò nhìn chằm chằm bên ngoài, meo meo không ngừng, tựa như bên đó thật sự có cái gì, có vẻ còn đang giao tiếp với người nọ.
Cô nghe nói, động vật nhỏ thường có thể nhìn thấy thứ con người không thấy được, đặc biệt là mèo.
Trong lòng Tống Huỳnh bỗng nhiên hơi rờn rợn, lấy can đảm, từng bước tới gần rìa cửa sổ sát đất.
Vừa đến gần, trên cửa sổ trong suốt bỗng chốc thoáng qua một hình bóng, cô bị dọa, tâm lý vừa rồi đã xây dựng bỗng sụp đổ, cửa sổ chầm chậm mở ra, cô cuống lên suýt nữa vấp ngã.
Một bàn tay mạnh mẽ cầm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ, Tống Huỳnh theo sức lực nhào vào một lồng ngực cứng rắn ấm áp.
Giọng nói hơi mất kiên nhẫn của người đàn ông vang lên ngay trên đỉnh đầu: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Cô thầm nghĩ, hóa ra anh vẫn chưa đi, ngẩng đầu, vẻ mặt có chút hốt hoảng, đôi mắt trong veo đụng vào ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu của anh, cảm xúc đột nhiên đã ổn định.
“Tôi tưởng rằng anh đi rồi.” Tống Huỳnh giải thích ngắn gọn, bàn tay to rộng của người đàn ông vẫn nhẹ nhàng đỡ ở trên vai cô, cô đứng vững, nói tiếng cảm ơn.
Lục Thiệu Tu lập tức buông cô ra, điềm nhiên nói: “Đến cũng đến rồi, không đi nhanh như vậy.”
Anh cầm điện thoại, lướt qua Tống Huỳnh, bỗng nghĩ đến điều gì đó: “Vừa rồi cô cảm ơn tôi chuyện gì?”
“Vừa nãy anh kéo tôi, giúp tôi lắp kệ để giày.” Tống Huỳnh nghĩ ngợi, nói: “Còn...”
Lục Thiệu Tu hơi giơ tay ngắt lời cô, anh ngồi trên sofa, dáng vẻ mệt mỏi, hiển nhiên không có kiên nhẫn nghe cô liệt kê từng cái, chỉ dửng dưng nói: “Ừ, cô nên cảm ơn tôi khá nhiều.”
Hai đứa nhóc nhân cơ hội nhảy lên sofa, lần lượt chiếm vị trí hai bên Lục Thiệu Tu.
Chú chó thì ngoan ngoãn, chỉ lấy lòng nhìn chủ nó, kính nể nhưng không đủ thân thiết.
Mèo dường như có hứng thú với Lục Thiệu Tu, đầu nhỏ lông xù ủi thẳng vào trong tay anh, Lục Thiệu Tu thuận tay sờ hai cái, nó tiện thể nằm xuống lật bụng lại, khò khè trong cổ họng.
Trong lòng Tống Huỳnh bỗng sinh ra một chút cảm giác mất mát như bị phản bội, chẳng trách vừa rồi khi cô tắm, cô nàng không ở bên ngoài cào cửa, hóa ra là có niềm vui mới nên không để ý tới con sen này nữa.
“Đến đây, đừng quấn lấy người ta.”
Nữ Tước tao nhã kiêu kỳ liếc nhìn cô một cái, nhắm mắt bịt tai, cúi đầu liếm mu bàn tay Lục Thiệu Tu, nghiễm nhiên đã coi anh như chủ nhân.
Trong lòng Tống Huỳnh rất xót xa.
Chung quy những con cá khô nhỏ và đồ hộp cho mèo đó đã gửi gắm sai đối tượng!
Lục Thiệu Tu thỉnh thoảng vuốt ve cằm mèo, nó thoải mái nheo mắt lại, dường như cực kỳ tận hưởng.
Ngón tay người đàn ông thon dài, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cô nhìn đến mức đứng hình, trong lòng như bị vuốt mèo cào một cái.
Ngứa ngáy khó chịu.
“Anh nhìn Thiếu Tá chưa? Nó ở chỗ này rất tốt, anh có thể yên tâm.” Tống Huỳnh cố ý nhắc tới chó, hy vọng anh có thể chia chút chú ý cho con trai ngốc.
“Ừ, nhìn rồi.” Lục Thiệu Tu tùy ý chỉ vào một mảnh trụi lủi trên người Thiếu Tá: “Cái này là xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lòng Tống Huỳnh lộp bộp một cái, cười ha ha, chột dạ gãi chóp mũi: “Bây giờ là mùa thu, là thời kỳ rụng lông, bình thường bình thường.”
Lục Thiệu Tu liếc nhìn cô: “Thật sao?”
Chú chó lớn có vẻ hiểu, tủi thân không thể nói, ngốc nghếch nằm sấp trên ghế sofa nhỏ giọng hu hu.
Lúc nói chuyện, tay sờ mèo của Lục Thiệu Tu dừng lại, Nữ Tước không vừa lòng dùng đệm thịt lay tay anh, bỗng bị đồ chơi mới mẻ trên cổ tay anh thu hút, nó tò mò kinh khủng, dán mắt thẳng vào, thử thăm dò thò móng vuốt ra.
Đó chính là Tourbillon(*) lệch tâm bảy chữ số.
(*)Trong nghệ thuật làm đồng hồ, tourbillon là bộ phận bổ sung cho bộ máy nhằm làm giảm sự tác động của trọng lực lên các chi tiết của đồng hồ. Minh họa cho Tourbillon lệch tâm:
chapter content
Lòng bàn tay Tống Huỳnh vã mồ hôi, nhỏ giọng quát bảo nó ngừng lại: “Nữ Tước lại đây! Không được chạm lung tung!”
Cô rất ít khi nói chuyện gay gắt với mèo, Nữ Tước ở trong nhà xưa nay luôn phách lối, giờ đây cũng không khỏi đứng hình, ngơ ngác nhìn chủ nhân.
“Chuyện bé xé ra to, thích thì cho nó chơi là được rồi.” Lục Thiệu Tu khẽ cười một tiếng, giơ tay tháo đồng hồ xuống, thả vào móng vuốt của mèo.
Nữ Tước là trí nhớ cá vàng, đã quên chuyện bị mắng, phấn khích chơi đồ chơi mới của nó, móng vuốt cào, răng trên cắn, Tống Huỳnh nhìn đến nỗi kinh hồn bạt vía.
Trừ tất cả tiền cá khô nhỏ!
Trừ tất cả tiền đồ hộp cho mèo!
“Sếp Lục, anh đừng nói đùa, chơi hỏng rồi tôi không thể đền nổi.”
Lục Thiệu Tu không để bụng, ngược lại còn nói cô: “Có gì ghê gớm, hỏng thì hỏng thôi.” Nói rồi anh lại lười biếng đùa giỡn con mèo: “Con nói xem có phải không?”
Tống Huỳnh nhìn đến mức ngẩn người, Lục Thiệu Tu ở trên thương trường tác phong quyết đoán, nổi tiếng nhanh trí trong công việc kinh doanh, sao lại không có nguyên tắc như vậy? Đồng hồ nói ném là ném, không hề tiếc của, nhìn không ra anh còn có tiềm năng làm nô lệ của mèo...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô như thể nhìn thấy một người bố già cưng chiều con gái không có điểm dừng, còn chê cô lải nhải.
Đúng rồi, còn có cái quạt kia!
Tống Huỳnh chợt nhớ ra còn phải trả lại cho anh. Cô vào trong phòng lấy hộp quà còn y nguyên ra đặt trên bàn trà: “Sếp Lục, đây là cái quạt hôm đó bán đấu giá.”
Ánh mắt Lục Thiệu Tu bỗng nhiên trầm đi vài phần: “Có ý gì?”
“Không có gì, đồ quý giá như vậy trả lại cho anh vẫn tốt hơn, để ở chỗ tôi cũng không có chỗ nào để đặt.”
“Hôm đó không phải cô nói thích sao?” Giọng Lục Thiệu Tu bình tĩnh không gợn sóng.
???
Không phải là anh hỏi tôi mới nói ư?
Tống Huỳnh còn muốn nói thêm, nhưng Lục Thiệu Tu đã không còn kiên nhẫn nghe nữa, anh ngắt lời cô: “Con người cô chính là nghĩ quá nhiều, chuyện bé như hạt mè đều ghi nhớ trong lòng, những điều cần nhớ thì lại vô tâm vô tư.”
Lời này có hàm ý khác, cô hơi mông lung, nheo mắt nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của anh, lại không dễ truy hỏi.
Anh đứng dậy, cài xong cúc vạt áo âu phục, vỗ đầu hai bạn nhỏ, sau cùng đầy ẩn ý mà liếc mắt nhìn Tống Huỳnh:
“Đi đây, lần sau lại đến thăm.”
Nữ Tước vẫn còn đang bận đấu trí với chiếc Tourbillon, Thiếu Tá đuổi theo đến cửa, người đã đi rồi, nó lưu luyến sủa lên hai tiếng.
“Ngoan nhé, bố của em nói lần sau lại đến thăm em.” Tống Huỳnh trìu mến sờ đầu chó.
Chú chó lớn khó hiểu nghiêng đầu: Vừa rồi lời bố nói là nhắc đến nó sao? Sao nó lại không cảm thấy như vậy?
Buổi tối hôm nay bị Nữ Tước làm xáo trộn, Tống Huỳnh đã quên hỏi anh chuyện tai nạn xe, qua mấy ngày mới biết chuyện đã xảy ra thông qua Trác Nhất Thiến.
6 giờ ngày hôm đó, Lục Thiệu Tu ngồi máy bay về Thành phố Lạc. Anh vừa xuống cao tốc sân bay đã xảy ra va chạm với một chiếc xe, rất nhanh đã được đưa đến bệnh viên kiểm tra, từ chối phỏng vấn của bất cứ phóng viên nào, phong tỏa tin tức ở mọi mặt, không ai biết tình hình của anh thế nào.
Nhưng ngày hôm sau, Lục Thiệu Tu như không có chuyện gì xuất hiện ở cửa tòa nhà của tập đoàn Lục Thành, dồi dào sức sống, phóng viên nằm vùng phỏng vấn đều kinh ngạc.
Trác Nhất Thiến không biết nội tình, lải nhải nửa ngày, Tống Huỳnh nghe cô ấy nói xong, mới ngập ngừng ấp úng nói: “Thật ra buổi tối ngày hôm đó, anh ấy đến nhà tớ.”
“Cái gì? Anh ấy, anh ấy, anh ấy, đến nhà cậu làm cái quái gì? Các cậu đã làm gì rồi?” Trác Nhất Thiến sốc đến nhảy khỏi giường: “Không phải chứ? Sếp Lục được đấy... Mới bị tai nạn xe mà thể lực còn tốt như vậy?”
Tống Huỳnh đỡ trán: “Nghĩ gì vậy? Anh ấy đến thăm chó.”
“Thật hay giả vậy? Vừa bị tai nạn xe vẫn không quên thăm chó, đây là cái gì mà “Top 10 người có lòng bác ái gây cảm động nhất Trung Quốc” à? Cho nên anh ta thật sự chỉ thăm chó?”
Đương nhiên không chỉ vậy, anh còn giúp cô pha cà phê, ráp kệ để giày, để lại một cái đồng hồ làm quà gặp mặt cho mèo...
Câu hỏi này khiến bản thân cô bối rối, thế nên đêm đó Lục Thiệu Tu đến nhà cô, thật sự chỉ là để thăm chó?
Đây là vấn đề triết lý nhân sinh đầu tiên của ngày làm việc hôm nay.
Vấn đề triết lý nhân sinh thứ hai, đến từ ông chủ Đỗ Thịnh An kém cỏi của cô.
Nhậm chức 3 năm, lần đầu tiên nghe anh ta nói sau khi tan làm muốn cùng đi tham gia một buổi xã giao nào đó, Tống Huỳnh cho rằng anh ta lên cơn sốt, suýt chút nữa gọi điện thoại kéo anh ta đi cách ly.
“Anh lại muốn làm gì? Là loa không êm tai? Hay là trò chơi không thú vị?” Linh hồn của Tống Huỳnh chất vấn.
Đỗ Thịnh An bĩu môi: “Chẳng làm gì, chỉ cần đi chơi thôi.”
Nhưng rõ ràng là cô nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh ta.
Ngồi trên xe, Tống Huỳnh vẫn không nghĩ ra, đây còn là xe thương vụ chuyên sử dụng cho công ty, bình thường Đỗ Thịnh An rất ít khi ngồi, anh ta thích lái những chiếc xe thể thao hết sức cợt nhả ấy, hôm nay là làm sao đây?
Tài xế lái ổn định một mạch đến nơi, sơn trang Trác Khê, ẩn mình ở khu suối nước nóng vùng ngoại ô thành phố, thường để tiếp đón doanh nghiệp, chế độ hội viên hẹn trước, không mở cửa cho người ngoài.
Tống Huỳnh cũng là lần đầu tiên đến đây.
Sắp xuống xe, Đỗ Thịnh An mới thong thả nói với cô rằng hôm nay là bữa tiệc giữa mấy nhà đầu tư lớn, vì một mảnh đất màu mỡ ở khu Nam thành phố Lạc.
Tống Huỳnh không khỏi nhíu mày.
Hạng mục này cô biết, khu Nam phân ra một mảnh đất 350.000 mét vuông, chuẩn bị xây dựng một khu du lịch văn hoá, thương mại cao cấp, khu đô thị siêu lớn dành cho cư trú và kinh doanh, nhiều tập đoàn bất động sản đã rục rịch.
Sau khi hạng mục này được xây dựng sẽ liên quan đến mọi sản nghiệp, ngành nghề khác cũng có thể được chia một miếng bánh…
Chỉ là, công ty điện ảnh và truyền hình nhỏ bé của bọn họ tới góp vui cái gì?
Một phòng riêng, hai bàn rượu, mấy chục người đến, đều là một số nhân vật có máu mặt, tràn đầy ra vẻ, loại cậu ấm như Đỗ Thịnh An chỉ xứng ngồi ở vị trí lên món ngoài cùng, ngay cả Tống Huỳnh cũng ngồi đến mức ấm ức.
Xưng hô của người khác đều là sếp này sếp kia, đến chỗ Đỗ Thịnh An chính là “cậu Đỗ” nhẹ tênh, bộc lộ sự khinh thường.
Trái lại vị trí chính bên đó vẫn luôn để trống, người đến không ai ngồi vào chỗ đó, như thể cố ý để lại cho sếp lớn nào đó.
Anh ta chưa đến thì chưa bắt đầu tiệc.
“Cậu Đỗ, dẫn một cô gái đến chắn rượu, bên cạnh không có ai để dùng à?” Tổng giám đốc Trương tai to mặt lớn cố tình dùng lời nói mỉa mai người khác.
Đỗ Thịnh An bật cười: “Đây là trợ lý của tôi, không phải người chắn rượu, lát nữa cứ nhắm vào tôi thôi.”
“Ôi chao, còn khá thương hoa tiếc ngọc, không hổ là cậu ấm ngâm mình trong son phấn mà lớn lên.” Tổng giám đốc Trương đổi giọng, ánh mắt dừng ở trên cần cổ trắng như tuyết của Tống Huỳnh: “Tiếc là con người tôi chỉ thích uống rượu với người đẹp.”
Tống Huỳnh bị anh ta làm cho chán ghét đến nỗi giật giật mí mắt, nhưng không dễ phát cáu, trao đổi ánh mắt với Đỗ Thịnh An, tạm thời đè nén cơn tức giận.
Lời này là đánh vào mặt của Đỗ Thịnh An, anh ta vẫn có thể nhịn được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Loại tiệc rượu kiểu này khó có thể tránh khỏi dẫn theo phụ nữ, một số là thư ký, một số là quan hệ không thể nói. Còn chưa bắt đầu tiệc, Tống Huỳnh đã bị bắt nghe mấy câu chuyện cười khiêu dâm, càng thêm mất khẩu vị.
Nhưng hứng thú của những người khác tại bàn lại khá cao, sự qua lại giữa đàn ông, xen lẫn với tiếng cười yêu kiều của phụ nữ, khói thuốc lượn lờ, quả thực bầu không khí khó mà chịu đựng nổi.
Cũng chính lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, mọi người dừng lại, lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi để đón tiếp người nọ, lần lượt nói lời xã giao khách sáo, tư thế tự động hạ thấp.
“Hôm nay tiếp đón lãnh đạo tỉnh nên đến muộn, các vị còn chưa bắt đầu tiệc?”
Có người cười nói: “Sếp Lục còn chưa đến, đều chờ anh uống ly đầu tiên đấy.”
Người nọ khẽ nói: “Là tôi đến muộn, lát nữa tự phạt ba ly.”
Có giá đến như vậy, Tống Huỳnh cũng không nhịn được mà quay đầu lại để nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người đó qua biển người.
Thế mà lại là Lục Thiệu Tu!
Anh mặc âu phục đi giày da, trên mặt là nụ cười khách sáo xa cách, nhìn thấy Tống Huỳnh cũng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng sẽ nhìn thấy cô ở nơi như thế này.
Tống Huỳnh vội vàng dời ánh mắt đi, theo bản năng giả vờ không quen biết.
Ý cười của người đàn ông ngừng lại bên môi, sắc mặt lạnh lùng, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhân vật quan trọng đã đến, bữa tiệc tự khắc bắt đầu, người ở hai bàn thay nhau kính rượu với Lục Thiệu Tu. Anh ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tiệc, thành thạo ứng phó, một số thì uống, một số thì tìm lý do đẩy đi chỗ khác, lời nói cũng rất xuất sắc.
Sau mấy lượt, anh phải uống khá nhiều nhưng vẫn giữ sự tỉnh táo, sắc mặt không thay đổi, chưa từng liếc nhìn Tống Huỳnh.
Tống Huỳnh ngồi ở một bàn khác, nhìn từ xa, trong lòng không khỏi lơ đãng.
Bọn họ chỉ cách một cái bàn rượu, nhưng là một bên náo nhiệt, một bên vắng vẻ, giống như hai chiều, mọi cử chỉ của người đàn ông lộ ra sự quyến rũ, vẫn như thời thanh xuân, đi đến nơi đâu cũng là tiêu điểm.
Trên bàn tiệc, Lục Thiệu Tu không nói nhiều, thỉnh thoảng đề cập đến chuyện hạng mục, đôi ba câu nói thẳng vào điểm quan trọng.
Áo khoác âu phục của anh khi vào phòng đã được người phục vụ lấy đi. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi, tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt thờ ơ, nhìn không ra có bao nhiêu hứng thú với hạng mục này.
Đỗ Thịnh An nhìn chằm chằm vào bàn bên kia, cuối cùng cũng bắt được một cơ hội để kính rượu.
Lần đầu tiên Tống Huỳnh thấy vẻ mặt trịnh trọng cẩn thận này của anh ta, còn tưởng rằng Lục Thiệu Tu ít nhiều sẽ cho anh ta chút mặt mũi, ai ngờ anh chỉ khẽ liếc nhìn Đỗ Thịnh An, hời hợt đuổi anh ta đi, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Đỗ Thịnh An hồn xiêu phách lạc quay trở lại, Tống Huỳnh nhìn theo cũng hơi không đành lòng.
Trong bữa tiệc nói cười rộn rã, một cô gái đẹp mặc váy đen hở lưng đứng dậy, thong thả ung dung đi về phía Lục Thiệu Tu, rót đầy một ly, giọng nói cởi mở trong trẻo: “Sếp Lục, nghe danh đã lâu, có thể hân hạnh được uống cùng anh một ly không?”
Có người ồn ào: “Cô xinh đẹp như vậy, sếp Lục chắc chắn hân hạnh.”
Lục Thiệu Tu cười, vẻ mặt hờ hững, chỉ liếc mắt quét qua cô gái, cũng không nói chuyện, hô hấp của cô ta chợt căng thẳng, toàn bộ lực chú ý bị người đàn ông kiêu ngạo này lấy đi.
Vừa rồi khi anh bước vào cô ta đã chú ý tới, người đàn ông này khác với tất cả mọi người ở nơi đây, ngoại trừ giá trị bản thân, anh còn có được vẻ ngoài anh tuấn không tầm thường.
Nếu có thể nhận được sự yêu thích của anh... Cô ta vô thức đỏ mặt, lặng lẽ đánh giá Lục Thiệu Tu.
Tống Huỳnh không nói không rằng nhìn theo, trong lòng buồn bực, Lục Thiệu Tu sẽ làm gì? Cô gái này quả thực xinh đẹp, có lẽ anh sẽ không làm cô ấy mất mặt trước mặt mọi người, đàn ông quả nhiên đều là động vật nông cạn...
Nhưng mà điều này có liên quan gì đến cô?
Đỗ Thịnh An đã uống không ít, đột nhiên men say dâng lên, che miệng lảo đảo lao ra ngoài cửa.
Đúng lúc cô mất kiên nhẫn xem tiếp, cầm túi đuổi theo, vừa đi đến cửa.
“Thư ký Tống, cô đứng lại.” Lục Thiệu Tu bỗng mở miệng, giọng nói điềm tĩnh có sức nặng, Tống Huỳnh không thể không quay đầu lại.
Người ở hai bàn đều nhìn cô, đặc biệt là cô gái đang kính rượu Lục Thiệu Tu.
“Chuyện gì vậy?” Cô cố tình không gọi anh là sếp Lục, trong lòng ít nhiều có chút không vui.
Lục Thiệu Tu sáng rực nhìn chằm chằm cô: “Cô nói xem rượu này tôi có nên uống không?”
Ý gì đây? Sao đột nhiên lại làm khó dễ cô?
Da đầu Tống Huỳnh tê dại, vốn định nói vài lời khách sáo cho có lệ, nghĩ đến Đỗ Thịnh An, chợt có hơi giận dỗi: “Tôi thấy anh không nên uống rượu này, ban nãy ông chủ tôi kính rượu anh chẳng thèm để ý, chứng tỏ rằng anh uống quá nhiều, uống nữa e rằng tổn hại sức khỏe.”
Giọng điệu của cô khiêu khích, má hồng phồng lên, đôi mắt rất sáng, diện mạo tươi tắn đáng yêu, Lục Thiệu Tu cúi đầu cười: “Được, nghe cô.”
Tống Huỳnh ngờ vực, lại nghe anh nói: “Ly đó của sếp cô, cô uống thay anh ta.”
Nói xong, Lục Thiệu Tu kêu người phục vụ mang một ly rượu sạch sẽ tới, rót cho mình, rồi rót đầy cho cô, Tống Huỳnh không rõ nguyên do, căng da đầu đi qua đó, cầm ly rượu lên.
“Tôi đây thay sếp Đỗ kính anh…”
Lời còn chưa dứt, Lục Thiệu Tu sảng khoái ngửa đầu cạn ly, bên cạnh có người trầm trồ, Tống Huỳnh nhìn mà tim đập bịch bịch, chậm rãi nâng ly đến bên môi.
Vị của rượu trắng kì lạ, cô uống không quen, thoáng nhíu mày, Lục Thiệu Tu nhìn thấy, đè tay cô lại, dựa gần lại thấp giọng hỏi: “Uống được không?”
Gương mặt kia gần trong gang tấc, Tống Huỳnh hơi giật mình, gật đầu, mu bàn tay nóng lên.
“Cô được rồi đấy.” Lục Thiệu Tu nhếch môi khẽ cười, lấy ly rượu từ trong tay cô, cũng là một hơi uống hết, nhân lúc bên cạnh huyên náo ầm ỹ, anh khẽ mở miệng: “Bây giờ vui chưa? Nể mặt chưa?”
Tai Tống Huỳnh ù ù, cứ nhìn anh.
“Giả vờ không quen biết tôi, còn nhăn mặt với tôi, xem như cô ghê gớm...” Anh lắc đầu, làm như bất lực.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Huỳnh Huỳnh: Cứ ghê gớm đấy! Anh chiều! Có ý kiến không?
Chó Lục: Có, có thể ghê gớm hơn hay không?
Huỳnh Huỳnh: Hừ, tôi cố gắng hơn nữa!