• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích cô… Tám năm?

Phản ứng đầu tiên của Tống Huỳnh là: Thật vậy sao, tôi không tin.

Cô đếm trên đầu ngón tay, tám năm trước, đó chính là năm lớp mười, không thể nào không thể nào, khi đó bọn họ không có tiếp xúc, anh không hề liếc nhìn cô.

“Không thể nào, anh đang lừa tôi chứ gì?” Tống Huỳnh cầm một cái gối ôm ngăn cách giữa hai người, cảnh giác nhìn chằm chằm anh.

Lục Thiệu Tu cười nhạo một tiếng: “Bạn học Tống Huỳnh, em cho rằng tôi rảnh rỗi lắm à? Thành tích mỗi lần thi đua của em tôi đều nhớ rõ, có muốn bây giờ tôi giúp em nhớ lại một chút không?”

“Dừng! Cái này thì không cần!” Cưỡng ép nhớ lại lịch sử đen nhục nhã, Tống Huỳnh không được tự nhiên dịch sang đầu khác của sofa.

Lục Thiệu Tu lại không định cứ từ bỏ như vậy, anh bắt được mắt cá chân trắng nõn của Tống Huỳnh: “Cấp ba em thích buộc tóc đuôi ngựa đôi, trên cặp sách phối một đống vật trang sức lung tung, Minions, lợn hồng phấn, mỗi lần đi đường là leng ka leng keng.”

Những thứ này… hình như đều không sai.

Thời học sinh, thẩm mỹ của cô có chút kỳ lạ, nhưng mà sao ngay cả cái này anh cũng biết thế!

Làm ơn đừng vạch trần lịch sử đen tối của cô!

“Còn có, thần tượng mà em thích tên là Sở Tư Việt, còn thành lập một fanclub ở trường trung học, em là hội trưởng, mỗi năm sẽ tổ chức sinh nhật cho Sở Tư Việt, có một năm còn bị chủ nhiệm giáo dục bắt, buộc phải giải tán câu lạc bộ của em...”

Tống Huỳnh khó khăn ngắt lời anh: “Được rồi, đừng nói nữa, xin anh...”

Đừng ép cô nhớ lại đủ loại hành vi niên thiếu vô tri khi còn là fan mù quáng.

Lục Thiệu Tu cười cười, kéo cô đến bên người, cho đến khi hai người cách đủ gần, đã có thể thấy rõ gương mặt đỏ bừng của cô.

“Bây giờ tin chưa? Còn cần tôi tiếp tục giúp em nhớ lại không?”

Tống Huỳnh hoảng loạn mở miệng, che miệng anh lại: “Không được nói nữa!”

Trong phim truyền hình, loại biết quá nhiều lịch sử đen tối như anh đều sẽ bị diệt khẩu!

Trong nháy mắt, ánh mắt anh hạ thấp, trở nên mập mờ khó nhịn, Tống Huỳnh chủ động buông anh ra.

Mắt cá chân bị nắm lấy, cô tức giận đá vào chân anh, không có sức lực gì, chỉ như gãi ngứa.

Anh biết hết, thế mà anh lại biết hết...

Chỉ suy nghĩ này thôi đã khiến Tống Huỳnh muốn lập tức chạy về nhà.

Cô tự cho rằng lá thư kia viết không chê vào đâu được, trừ mình ra không ai biết, hóa ra căn bản anh đã nhìn thấu từ đầu đến cuối...

Tống Huỳnh có hơi khó thở: “Anh lén lút dõi theo tôi? Hừ, còn không biết xấu hổ mà kể, anh như vậy có phải gọi là bí mật quan sát không?”

Lục Thiệu Tu cười phản kích: “Không phải em cũng dõi theo tôi à? Đừng tiêu chuẩn kép như thế.”

“Tôi thì khác, tôi là vì thích nên mới dõi theo anh, tôi quan sát một cách văn minh.”

“Chẳng lẽ tôi thì không phải bởi vì thích? Em cho rằng ai tôi cũng nhìn sao?” Vẻ mặt anh thản nhiên, chẳng chột dạ chút nào: “Hơn nữa cái cặp sách của em leng ka leng keng, muốn không để ý cũng khó.”

Trách cô leng keng?

Tống Huỳnh lại lùi về góc sofa, dời tầm mắt, cắn môi nhìn chằm chằm mắt cá chân vừa rồi bị anh nắm.

Nếu anh nói hoàn toàn là sự thật, vậy bọn họ có tính là yêu thầm lẫn nhau không?

Suy nghĩ như vậy càng khiến cô thấy bất ổn.

Vốn cho rằng, cô yêu thầm anh bao nhiêu năm qua, tuy không có kết quả, quá trình cũng qua loa, nhưng ít ra cô cũng tự hưởng thụ thú vui, cũng chưa nghĩ tới chắc chắn phải có một kết quả hoàn hảo.

Nhưng thế mà Lục Thiệu Tu cũng thích cô.

Cho nên năm đó cô yêu thầm vô ích rồi? Những tâm tình ngô nghê, chua xót, ê ẩm đó đều là làm màu uổng phí rồi à?

“Tôi vẫn chưa nghĩa ra.” Tống Huỳnh hít vào một hơi thật sâu, nhìn vào đáy mắt trầm tĩnh của anh: “Nếu anh biết tôi... Mà anh đối với tôi cũng... Vậy vì sao anh không đến tìm tôi...”

Cô có chút nói không nên lời.

“Tỏ tình?” Lục Thiệu Tu cười tự giễu: “Bởi vì tôi cũng không chắc cảm giác lúc ấy với em là gì, phải chăng chỉ là sự hiếu thắng không muốn bị em vượt qua, nói thật, cho dù khi đó em tỏ tình với tôi, cũng chưa hẳn tôi sẽ đồng ý.”

Trong lòng Tống Huỳnh cảm thấy có hơi không thoải mái, chua xót thoáng qua, cô ngượng nghịu nói: “Anh còn không đồng ý...”

Anh liếc nhìn cô một cái: “Phải, em cũng đã mắng tôi kiêu ngạo rồi, khi đó tật xấu của tôi không ít, bây giờ cũng... Thôi, chẳng trách em đối xử với tôi như vậy, đều là quả báo.”

Tống Huỳnh không nói lời nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, không thể xếp chữ thành lời, mở miệng cũng không nói được gì.

Người đàn ông xuống khỏi sofa, đi đến trước mặt Tống Huỳnh, xoa tóc cô: “Vậy nên, đáp án của em là?”

Ô...

Mặt Tống Huỳnh đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ, ngay cả mắt cá chân bị anh nắm lấy vừa rồi cũng đỏ. Ánh mắt cô lấp lánh, do dự một lát, cô nói với vẻ thiếu chắc chắn: “Vậy… Cảm ơn anh cũng thích tôi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Còn gì nữa?” Giọng nói Lục Thiệu Tu trầm đi vài phần, câu trả lời này hiển nhiên không làm anh hài lòng.

“Còn có… Muộn quá rồi! Tôi phải về nhà ngủ!” Tống Huỳnh cuống quít đẩy anh ra, một tay ôm notebook lên, hoảng hốt cắm đầu cắm cổ lao khỏi nhà Lục Thiệu Tu.

Ngay cả việc Thiếu Tá còn đang ở trong phòng khách nhà anh, cô cũng quên mất.

Tống Huỳnh đã chịu đả kích rất lớn, gọi điện thoại suốt đêm với Trác Nhất Thiến, trò chuyện thâu đêm cùng cô bạn thân lâu ngày không gặp.

Không có gì bất ngờ khi biểu hiện của Trác Nhất Thiến còn sốc hơn cả cô.

“Cái gì cái gì cái gì! Trước đây sếp lớn lại yêu thầm cậu á? Ụ má, anh ta làTỳ Hưu(*) à! Nghẹn đến bây giờ sao chưa nghẹn chết anh ta vậy?”

(*)Tỳ Hưu là một con vật tuy có hình dáng đẹp nhưng không có hậu môn.

Tống Huỳnh đỡ trán nhắc nhở cô ấy: “Mắng anh ấy thì được, đừng mắng cả tớ.”

Trác Nhất Thiến chợt nhận ra: “Suýt nữa tớ cũng quên, cậu cũng nghẹn rất lâu, hai cậu đều là Tỳ Hưu đó, chẳng trách trời sinh một cặp.”

Được rồi, đừng nói chuyện Tỳ Hưu nữa.

Tống Huỳnh rúc mình vào trong ổ chăn, nhỏ giọng nói: “Chuyện đó sao có thể trách tớ được, tớ nào hay anh ấy lại biết giả vờ giả vịt đến như vậy.”

“Sói đuôi to!” Trác Nhất Thiến dừng một chút, bỗng cảm khái: “Ngẫm lại thì vẫn rất lãng mạn đó, nam thần mình thích hóa ra cũng lén thích mình? Tất cả các chi tiết đau buồn nháy mắt biến thành kẹo ngọt! Tất cả đều là kẹo bí mật!”

Tống Huỳnh: “Ha ha, tớ không thấy vậy, anh ấy liệt kê lại từng chi tiết và chuyện hề đáng xấu hổ tớ làm trong quá khứ, khiến tớ xấu hổ đến mức muốn xuyên về thay đổi lịch sử luôn đó!”

Trác Nhất Thiến: “Đừng nói nữa, chắc chắn tớ ship CP hai cậu, khi nào yêu đương, khi nào kết hôn?”

“Suy nghĩ nhiều rồi, tớ vẫn chưa đồng ý với anh ấy.”

“Vãi thật, lần đầu tiên trong cuộc đời đại ca Lục tỏ tình bị từ chối, cậu được đấy.” Trác Nhất Thiến vỗ tay bôm bốp: “Nhưng vừa vừa là được rồi, đừng làm quá mức, sếp lớn được săn đón lắm đó nha.”

Tống Huỳnh lẩm bẩm: “Tớ cũng rất được săn đón mà, gần đầy còn có em trai nhỏ tỏ tình với tớ...”

Trác Nhất Thiến quả quyết bắt lấy trọng điểm: “Ai? Em trai nhỏ nào? Cốt truyện tình chị em hình như cũng không tệ.”

Lập trường của cậu có thể kiên định một chút không...

“Thế nên, rốt cuộc cậu trả lời thế nào?” Cuối cùng Trác Nhất Thiến cũng nhớ đến trọng điểm.

Tống Huỳnh: “Tớ nói cảm ơn.”

“Nà ní?”

“Tớ nói cảm ơn anh đã thích tôi.” Vẻ mặt Tống Huỳnh sống không còn gì luyến tiếc mà bổ sung: “Đã muộn rồi tôi phải về nhà ngủ.”

“Cậu toang rồi cậu toang rồi, đàn ông đều sĩ diện, đặc biệt là đàn ông đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn!”

Tống Huỳnh đưa tay vuốt ve mèo: “Ý cậu là anh ấy sẽ tức giận?”

Trác Nhất Thiến nói như đinh đóng cột: “Vô nghĩa, không tức giận chẳng lẽ vui mừng phấn khởi hả? Căn cứ vào tác phong trước sau như một trên thương trường của anh ta, đoán chừng đang xuống tay đương đầu với công ty cậu.”

Không đến mức đó đâu...

“Đừng nói nhảm nữa, có đôi khi Lục Thiệu Tu rất không thấu tình đạt lý, nhưng loại chuyện này chắc chắn sẽ không làm.” Tống Huỳnh vô thức phân trần cho anh.

Trác Nhất Thiến không cho là đúng: “Thật sao? Cậu ngẫm lại xem anh ta đối phó thế nào với cái cô em gái hờ kia của cậu, bây giờ cô ta đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, mất mấy cái hợp đồng, bị cư dân mạng chế giễu không ngóc nổi đầu, ngay cả bà mẹ là con giáp thứ mười ba kia cũng bị mắng cùng.”

Nếu bây giờ Trác Nhất Thiến không nói, Tống Huỳnh cũng không biết.

Bữa tiệc đêm đó qua đi, cô cũng không để ý diễn biến tiếp theo nữa, cũng không quan tâm Tống Miểu gặp phải chuyện gì.

Có lẽ đêm đó cách làm của Lục Thiệu Tu có vẻ quá cay nghiệt, trông như thể đoạt đi rất nhiều thứ từ trên người Tống Miểu, nhưng trên thực tế, chẳng qua là khiến cô ta trả lại những gì đã “trộm” mà thôi.”

“Chuyện này thì khác, Lục Thiệu Tu làm vậy là để bênh vực tớ.” Tống Huỳnh nói vậy theo bản năng.

Bên kia im lặng vài giây.

Giọng điệu Trác Nhất Thiến nghi ngờ: “Sao tớ cứ cảm thấy, tớ nói anh ta không tốt thì cậu không vui vậy nhỉ?”

Tống Huỳnh chột dạ gãi đầu: “Tớ có à? Tớ có đâu.”

“Cậu có đó! Từ nãy giờ cậu đỡ lời cho anh ta nhiều chuyện lắm rồi nha!” Trác Nhất Thiến đột nhiên nhận ra: “Rõ ràng cậu vẫn còn thích anh ta đấy!”

Là vậy sao?

Tống Huỳnh bỗng chốc không nói nên lời, có loại cảm giác bất lực khi bị chọc trúng nỗi lòng.

Cô cúp điện thoại, một mình rúc trong chăn, trằn trọc đến khuya cũng không ngủ được.

Nghĩ đi nghĩ lại lời Trác Nhất Thiến nói.

Cô thật sự còn thích anh sao?

Đương nhiên cô vẫn rất để ý Lục Thiệu Tu.

Trong lòng cô sẽ không thoải mái khi biết anh đến hộp đêm vào buổi tối;

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe thấy em họ anh gọi mình là chị dâu sẽ âm thầm vui vẻ;

Vừa rồi anh tỏ tình, cô hốt hoảng co mình vào góc, trong bụng lại vui như mở cờ…

Đúng vậy, thích, sao lại không thích chứ?

Nhưng mà khác với sự yêu thích thời niên thiếu.

Cô đã không thể đơn thuần thỏa mãn với việc đứng nhìn từ xa, hay là ở bên anh một thời gian ngắn ngủi rồi tách ra, loại yêu thích này trộn lẫn với rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Muốn có được thậm chí là chiếm hữu lấy trái tim anh, tình cảm và thân thể của anh, hết thảy mọi thứ...

Loại cảm xúc xa lạ này khiến con người ta cảm thấy hoang mang, đồng thời lại có chút hưng phấn.

Tống Huỳnh nhịn không được mà nghĩ, vậy anh thì sao, sự yêu thích của anh đối với cô là loại nào?

Muốn hỏi anh.

Phải tìm anh hỏi cho rõ mới được.

Sau một tiếng lăn qua lộn lại trên giường, cô không tài nào ngủ được, lồm cồm bò dậy, ngay cả con mèo đang ngủ cũng bị tỉnh giấc.

“Suỵt… ngoan, ngủ tiếp đi.” Tống Huỳnh vỗ khẽ mèo, dỗ nó ngủ tiếp.

May mắn thay từ trước đến giờ Nữ Tước là con mèo không tim không phổi, khác với Thiếu Tá “chủ nhân không ngủ tui không ngủ”, nó trợn trắng mắt nhìn Tống Huỳnh rồi chĩa mông vào cô, tiếp tục ngủ.

Tống Huỳnh đi đến phòng khách.

Vừa rồi cô chạy trối chết chắc chắn đã chọc giận Lục Thiệu Tu, bây giờ đi gõ cửa, anh sẽ mở chứ?

Đúngr rồi, chó không ở đây, chó còn ở trong phòng khách của anh.

Nhưng hình như, đó là chó của anh mà…

Tống Huỳnh đi tới đi lui, giậm chân tại chỗ, cuối cùng cũng tích đủ dũng khí đến trước mắt mèo lén lút quan sát...

Sao Lục Thiệu Tu lại ở trước cửa nhà cô?

Tống Huỳnh giật nảy mình, suýt chút nữa là kêu ra tiếng, anh không ngủ được, nửa đêm ở trước cửa nhà cô làm gì thế?

Nhìn từ mắt mèo thấy anh có hơi kỳ quái, khác với vẻ hung hăng thường ngày, bộ dạng của anh hơi u buồn, ánh mắt dịu dàng, vài lần giơ tay muốn gõ cửa lại buông xuống.

Tống Huỳnh chuẩn bị thật tốt tâm lý định mở cửa, anh lại xoay người đi về phía nhà mình, cô nhìn mà ngơ ngác, ghé vào trên cửa giương mắt nhìn hồi lâu, cũng không thấy Lục Thiệu Tu trở ra.

Không còn cách nào, cô đành phải đi gõ cửa.

Còn chưa nghĩ xong nên nói cái gì, cửa mở ra, Lục Thiệu Tu đút tay vào túi đứng ở cửa, vẻ mặt bình tĩnh: “Chuyện gì vậy?”

Tống Huỳnh ngửa đầu nhìn anh: “Anh còn chưa ngủ? Đang làm gì à?”

“Ngủ rồi, bị em đánh thức.”

… Lừa đảo, rõ ràng vừa rồi còn đang lảng vảng trước cửa nhà tôi.

Suýt chút nữa Tống Huỳnh đã muốn vạch trần anh, nghĩ đến vừa rồi Trác Nhất Thiến nói đàn ông rất sĩ diện, cô quyết định tạm thời chừa cho anh chút thể diện.

“Thật ra tôi đến để đưa chó về.”

Quả nhiên Lục Thiệu Tu nói: “Đó là chó của tôi.”

Tống Huỳnh: “Hay là tôi gọi nó một tiếng, anh xem nó có đáp lại hay không.”

Dừng một chút, Lục Thiệu Tu lùi sang bên cạnh: “Cố tình gây sự.”

Tống Huỳnh không vào cửa, chỉ chăm chú nhìn anh, như muốn đếm rõ hết mỗi một sợi tóc của anh vậy.

Vẻ mặt anh kìm nén, trong mắt có tơ máu đỏ nhàn nhạt, môi mỏng hơi mím, trên cằm mọc lên những sợi râu xanh.

“Anh giận hả?” Cô chớp mắt về phía anh.

Anh nhếch môi khẽ cười, không nói lời nào.

“Thiếu Tá! Dậy về nhà với chị nào!” Tống Huỳnh hô vào bên trong, nghe thấy tiếng kêu gâu gâu, cô chuẩn bị đi vào.

Người đàn ông bắt được tay cô, thuận thế ôm vào lòng, cúi đầu, bốn cánh môi dán vào nhau, hơi thở dồn dập, chú chó sốt ruột chạy vòng quanh.

Tống Huỳnh kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, rồi từ từ nhắm lại trong sự dịu dàng của anh.

Qua một hồi lâu anh mới buông ra.

“Em lừa đảo, rõ ràng em còn thích tôi.” Lục Thiệu Tu hung dữ nhìn cô.

Tống Huỳnh mạnh miệng: “Đồ tự luyến.”

Người đàn ông cười lạnh, một tay cởi bỏ cúc áo sơ mi trên cùng: “Không phục thì em có thể hôn lại, giống như lần trước, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng.”

Người đàn ông lạnh lùng cấm dục cởi nửa áo, ánh mắt quyến rũ, ngoài miệng không buông tha người mà khiêu khích cô, lại phóng ra thuốc độc nổi danh nhất.

Sợi dây mỏng manh trong lòng Tống Huỳnh lập tức đứt phựt.

Hôn lại thì hôn lại thôi, ai sợ ai?

Cô gần như nhảy bật lên ôm lấy cổ anh, nặng nề hôn anh, Lục Thiệu Tu siết chặt eo cô, ôm cả người cô lên trên người, dính sát vào nhau.

Hơi thở quấn quýt, nhiệt độ không ngừng tăng lên, quần áo rơi trên mặt đất.

Lục Thiệu Tu ôm Tống Huỳnh đến sofa, cô như mới tỉnh từ trong mơ, cắn trên vai anh: “Không được, không thể ở chỗ này.”

“Hả? Vậy đến nhà em được không?” Giọng điệu anh loáng thoáng ý cười: “Mở camera ra, miễn cho ngày mai em đổi ý quỵt nợ.”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Camera: Tui dùng để theo dõi thú cưng, không phải để cho mấy anh chị làm loại chuyện chít chít chít này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK