Tôi ở lại phòng học làm thêm một đề Toán nữa mới đeo cặp về nhà.
Trường lúc này đã chẳng còn mấy người.
Cảm giác gió Tây Bắc phả vào mặt hệt như d.a.o cắt.
Tôi chua chát nghĩ thầm, sau này không còn vận may của Giang Bạc Tự phù hộ nữa, có phải tôi sẽ tiếp tục dậm chân tại chỗ nữa không?
Chẳng biết giẫm chân cậu ta có tác dụng không nữa?
Bây giờ tôi với Giang Bạc Tự vừa ầm ĩ như thế, cũng không tiện giẫm chân cậu ta lắm.
Không lễ phép biết bao nhiêu.
Đang suy nghĩ thì bỗng tôi đụng trúng một bức tường người cao lớn.
Tôi vừa ngẩng đầu đã mém bị cái đầu vàng khè kia làm chói mù mắt.
“Ai vậy? Bộ mù à?”
Tên đầu vàng nhíu mày, trông thấy là tôi thì hơi giật mình: “Chà, đây chằng phải là con ch.ó l.i.ế.m của Giang Bạc Tự đấy à?”
Tôi nhận ra.
Tên này là côn đồ lớp bên, cả ngày chỉ biết đi gây chuyện khắp nơi. Chỉ vì trong nhà có chút bối cảnh nên mới trụ lại được lớp chọn.
Tôi không muốn để ý đến hắn.
Tính bỏ đi.
Lại bị hắn chặn lại.
Hắn đút hai tay vào túi, cười nham hiểm.
“Ê, mày bị câm à? Đúng là vật họp theo loài, y hệt cái tên kia, nhìn mặt là thấy xúi quẩy.”
Tôi nhịn không nổi.
Ngẩng đầu nhìn hắn đăm đăm: “Mày nói ai?”
Đầu vàng cong môi cười, nhíu mày: “Sao nào, bộ tao nói sai hả? Che chở tên sao chổi kia đến thế cơ à?”
Trong lòng lại bị đ.â.m thêm một nhát.
Tôi xoa tay, chẳng biết lấy dũng khí đâu ra mà nhìn chằm chằm vào mặt hắn: “Đúng đó, sao nào, mày tự hào lắm hở? Nhuộm quả đầu vàng khè rồi ỷ vào việc mình giàu có, ranh con đúng là hoạt bát gớm, nhưng vẫn không bằng nổi một ngón chân của Giang Bạc Tự đâu biết chưa?”
Đầu vàng thu lại ý cười.
“Mày nói lại lần nữa xem?”
“Nói lại lần nữa thì sao nào? Mày, còn không bằng nổi một ngón chân của cậu ấy.”
“Con mẹ nó mày muốn c.h.ế.t hả?”
Đầu vàng bị tôi chọc giận, túm chặt cổ áo tôi, gần như muốn nhấc cả cơ thể tôi lên.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Một bóng người chạy đến.
“Anh Minh, bọn họ đều tới cả rồi… Ối, anh đang làm gì vậy? Hình như em đến không đúng lúc hả?”
Tôi nhìn chằm chằm tên đầu vàng, thật ra lòng tôi cũng hơi sợ, nhưng lại không tình nguyện tỏ ra rụt rè, hắn dữ thì tôi cũng phải dữ.
Đầu vàng trừng mắt nhìn tôi, cắn răng, ném mạnh tôi xuống dưới đất.
“Coi như số mày hên.”
15.
Sau khi đầu vàng rời đi, tôi mới hơi run chân.
Ngồi tại góc tường ngẫm lại mà sợ.
Người qua lại trên đường vốn đã thưa thớt, vì đụng phải đầu vàng mà tôi còn bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng.
Tôi ôm cặp, lau đi nước mắt.
Đúng là một ngày tồi tệ mà.
Tôi im lặng khóc nức nở.
Trước mặt bỗng vang lên âm thanh lạch cạch của giày cao gót.
“Đáng thương quá đi mất.”
Giọng một người phụ nữ than khẽ, dúi vào khuỷu tay tôi thứ gì đó.
“Em gái nhỏ à, đi mua cái bánh mì ăn đi.”
?
Tôi ngẩng đầu, thấy người phụ nữ ấy đã bước từng bước nhỏ ngồi vào chiếc xe hơi sang trọng, nghênh ngang rời đi, chỉ để lại mùi xăng nồng nặc.
Mười mấy nhân dân tệ rơi xuống từ khuỷu tay tôi.
Tôi nhặt từng tờ lên, ngây ngẩn cả người.
Không phải chứ? Nhiều tiền vậy chỉ để mua cái bánh mì?
Tôi hun chụt chụt mấy người lắm tiền!
Tôi chợt đứng dậy, nhìn bóng dáng chiếc xe sang kia biến mất ở cuối đường.
Tự dưng thấy có chỗ không hợp lí.
Sao tôi bắt đầu có lại kiểu vận may khó giải thích này rồi?
Rõ ràng hôm nay tôi không chạm vào Giang Bạc Tự mà.
Tôi cẩn thận nhớ lại, trăm phần trăm xác định hôm nay đừng nói đến tiếp xúc cơ thể, ngay cả chạm mắt còn hiếm nữa là.
Vậy…
Tôi ngẫm đi ngẫm lại, nghĩ tới nghĩ lui.
CPU sắp cháy đến nơi.
Chắc sẽ không phải… là tên đầu vàng kia đâu nhỉ?