Tôi tiến bộ thần tốc.
Lần thi tuần thứ 4 đã vọt lên 590 điểm.
Tôi chậm rãi cảm thấy, đầu óc mình ngày càng trở nên minh mẫn.
Trước kia khi gặp phải đề khó, trước mắt tôi như phủ một lớp sương mù, đáp án dường như hiện lên, nhưng lại như không tồn tại.
Mà bây giờ, một cơn gió bỗng xuất hiện thổi tan màn sương mù ấy, khiến đáp án hiện rõ trước mắt tôi.
Các thầy cô kinh ngạc vô cùng trước sự tiến bộ của tôi.
Nhưng vì ngại công khai nghi ngờ tôi chép bài bạn, từng mấy lần vô duyên vô cớ gọi tôi lên bảng, bắt tôi giải đề.
Sau vài lần trả lời chính xác không lệch li nào, rốt cuộc họ cũng tin vào thành tích của tôi.
Không chỉ có vậy.
Thời gian dần trôi, thái độ của các bạn học với Giang Bạc Tự dần dần thay đổi.
Bọn họ nói, chắc chắn là do tôi được hưởng ké hào quang học sinh giỏi của Giang Bạc Tự, cho nên mới tiến bộ thần tốc như vậy.
Thế là, thỉnh thoảng sẽ có vài bạn học tới hỏi Giang Bạc Tự một số vấn đề.
Quanh cậu vốn luôn vắng tanh, giờ mới bắt đầu có chút hơi người.
Cậu ta vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng chưa từng từ chối giảng bài cho bất kì ai.
Khi kỳ thi tuần thứ 4 trôi qua là lúc chọn chỗ ngồi.
Tôi vẫn thích ngồi hàng ghế cuối cùng của mình nhất.
Tôi hỏi Giang Bạc Tự: “Cậu muốn xuống hàng cuối ngồi với tôi không? Tôi sẽ phong cậu làm trung đội trưởng.”
Sắc mặt cậu ta lãnh đạm: “Không.”
Sau khi tôi ngồi xuống, cậu ta lại dời bàn xuống cạnh tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn Giang Bạc Tự.
Cậu ta vẫn không thèm nhìn lại tôi, bình tĩnh giải đề.
“Úi úi úi, chẳng phải cậu nói là không tới đây ngồi hở?”
Đầu Giang Bạc Tự còn chẳng thèm ngẩng lên: “Rảnh rỗi buôn chuyện chi bằng giải thêm mấy bộ đề.”
“Giải ngay đây, cậu cứ chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày tôi vượt mặt cậu.”
“Được, tôi chờ.”
Trong thoáng chốc, hình như tôi nhìn thấy cậu ta hơi cong khóe môi.
Thế nhưng, ý cười ấy quá mức vội vàng.
Đến mức tôi còn nghĩ mình hoa mắt.
Cậu ta vừa cười đấy à?
Hẳn là cười nhỉ? Thì ra cậu ta cũng biết cười.
Nguy rồi, tôi cứ nhìn chằm chằm cậu ta làm gì cơ chứ?
Tôi lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, giận dữ giải hai đề Vật lí.
10.
Trước buổi tự học tối, Duyệt Duyệt học trường kế bên xách theo hai cốc trà sữa tìm tôi chơi.
Cô ấy ngồi chỗ của Giang Bạc Tự, kể rằng bản thân vừa bị đàn ông tổn thương sâu sắc.
Nói đủ rồi thì quay sang hỏi tôi: “Đúng rồi, chuyện giữa cậu và Giang Bạc Tự là như nào đấy?”
Tôi hút trà sữa, có hơi chột dạ: “Gì cơ? Giang Bạc Tự là ai? Cái này mình không biết à nha.”
“Đừng có mà giả bộ! Mình còn nghe bảo cậu đang theo đuổi cậu ta nữa, phì, lần trước gặp còn thấy cậu đang khóc lóc c.h.ế.t đi sống lại vì bị u Dương Tự từ chối kia kìa, sao tự nhiên giờ lại đổi người rồi?”
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi…”
“Nhưng cậu thay đổi thế này cũng nhanh chóng quá đi mất!”
Cô ấy nháy mắt với tôi rồi nói: “Cậu nói nhỏ mình nghe, cậu theo đuổi Giang Bạc Tự có phải vì giận dỗi Âu Dương Tự không?”
“Bậy bạ quá, hắn mà xứng à?”
“Xem ra mình nói trúng rồi nên cậu mới gấp vậy chứ gì.”
“Không phải đâu mà! Thực sự không phải vậy đâu!”
Nhớ đến Âu Dương Tự là tôi lại thấy mất mặt, bóp méo cốc trà sữa rồi quẳng vào sọt rác.
Không chú ý đến bóng người đứng cạnh cửa ra vào một lúc rồi rời đi.
Sau khi Duyệt Duyệt đi, tôi lại giải thêm hai bộ đề Tiếng Anh.
Rất nhanh đã đến tiết tự học buổi tối, Giang Bạc Tự mới trở lại lớp học, khi ấy trời đã bắt đầu sụp tối.
Cậu ta từ trong bóng tối bước vào phòng học sáng đèn, không biết tại sao tâm trạng có vẻ không được tốt, toàn thân như bao phủ một lớp sương mù.
“Cậu sao thế?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Không sao.” Giang Bạc Tự không nhìn tôi, im lặng tìm cái gì đó trên giá sách.
“Vậy là được rồi…”
Tôi đoán có lẽ cậu ta gặp phải mấy tên nam sinh đáng ghét kia, dù sao họ trêu chọc Giang Bạc Tự cũng không phải lần một lần hai.
Tôi không định chọc vào chuyện không vui của cậu.
Tôi để một cây kẹo mút lên bàn cậu ta, một mình im lặng làm bài.