Đại khái là:
Địa điểm hẹn hò nếu không phải là thư viện thì chắc chắn là phòng thí nghiệm.
Khi ở cùng nhau nếu không phải học từ đơn thì cũng là chép bài.
Hơn nữa tôi phát hiện việc tôi hài lòng nhất ở Tề Triệt chính là.
Cậu ấy không chịu được sự trêu chọc của tôi.
Tôi trêu một tí tai cậu ấy sẽ đỏ lên ngay.
Mà điều này sẽ biểu hiện rõ nhất lúc tôi gọi Tề Triệt là “anh trai học sinh giỏi.”
Ờ, dịu dàng biết quan tâm, không gì không làm được, học giỏi lại còn hiểu lòng người thì có ai mà không thích cơ chứ?
“Nhàm chán, thật sự quá nhàm chán!”
Lí Tư Mộ tỏ vẻ khinh bỉ với việc tôi hẹn hò cùng Tề Triệt.
Nhất là sau mấy lần cô ấy đến thăm tôi.
Nhìn thấy tôi cố tạo hình tượng đóa hoa trắng thuần khiết thì cô ấy thật sự không chịu nổi.
“Cậu trả lại Khương Khương xinh đẹp ngây ngất lòng người cho tôi ngay!”
Cô ấy lay bả vai tôi rú lên.
Xém chút là tôi tắt thở rồi.
“Đừng lắc nữa. Hôm nay tớ cố tình để kiểu tóc dài duỗi thẳng đó. Lát nữa, tớ sẽ đi gặp bạn của Tề Triệt.”
Lí Tư Mộ liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi chỉnh lại tóc, an ủi cô ấy mấy câu.
“Bé cưng, để cưng chịu thiệt thòi rồi. Ngày mai là cuối tuần tôi ở bên em cả ngày chịu chưa?”
“Cậu cứ ở với Tề Triệt của cậu đi.”
“Nào… Nên tạo chút khoảng cách mới tốt, không phải ngày nào tớ với Tề Triệt cũng ở cạnh nhau. Ngày mai chắc chắn tớ sẽ rảnh.”
Sau khi tạm biệt Lí Tư Mộ.
Tôi đi đến chỗ hẹn với Tề Triệt.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn của cậu ấy với thân phận bạn gái.
Cho nên tôi đã cất công chuẩn bị một hồi.
Ngay từ lần gặp đầu nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Cho dù là ai nhìn thấy tôi và Tề Triệt.
Thì cũng phải thốt lên: Quá xứng đôi!
Có vài người bạn của Tề Triệt tôi đã gặp ở quán bar lần trước.
Thoạt nhìn bọn họ cũng khá thân thiện giống như Tề Triệt.
Nhưng ngàn lần tôi không thể ngờ chính là.
Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.
Vậy mà cứ nhất thiết phải là… động lực học?!!
Lẽ nào đây là thế giới của học sinh giỏi à?
Buổi tối Tề Triệt đưa tôi về ký túc xá.
Cậu ấy hỏi tôi thấy hôm nay thế nào.
“… Tốt lắm.”
Thật sự là rất tốt.
Học được rất nhiều kiến thức.
Cái gì mà động lực học, nguyên lý D’Alembert, vận tốc xa gần, vận tốc ánh sáng của vật thể vĩ mô.
Thật sự là nghe họ nói chuyện cứ như đang nghe giảng vậy.
Tề Triệt liếc nhìn tôi, cậu ấy cười rộ lên cực kỳ đẹp.
“Vậy thì tốt. Tôi còn lo cậu thấy nhạt nhẽo. Bọn họ là như vậy đó.”
Tôi gật đầu ừ một tiếng.
Sau đó lại lo lắng hỏi: “Vậy biểu hiện của tôi thế nào? Không làm cậu mất mặt đó chứ?”
“Sao có thể chứ?”
Tề Triệt xoa đầu tôi.
Đôi mắt tôi giống như cún con đợi phần thưởng – nhìn cậu ấy đầy mong chờ.
Tề Triệt ho khan một tiếng.
Sau đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn một cái lên khóe môi tôi.
Không còn gì khác?
Không còn gì thật luôn à?!
Học sinh giỏi yêu đương cũng khéo léo vậy ư?
“Ngày mai cậu định làm gì?”
“Tôi hẹn bạn đi xem phim. Còn cậu?”
“Ngày mai tôi còn một bài thí nghiệm.”
“Ừ. Vậy khi nào cậu bận xong nhớ gửi tin nhắn cho tôi nha.”
“Ừm.”