Vậy nên tôi cứ muộn phiền suốt mấy hôm liền.
Mấy ngày nay Tề Triệt không hề nhắn tin cho tôi.
Tôi thật sự rất khó chịu.
Chắc chắn là Tề Triệt đã biết con người thật của tôi nên không muốn quan tâm gì đến tôi nữa.
Sau khi rối rắm hồi lâu.
Tôi hạ quyết tâm giải thích rõ ràng với Tề Triệt.
Điện thoại bắt đầu nối máy, rất nhanh đã có người nghe.
“Tề Triệt, tôi…”
“Tôi đang vội. Tôi gọi lại cho cậu sau nhé.”
“…”
Ờm, đoạn thời gian này không có khi nào rảnh à?
Tôi nghi ngờ cậu ấy đang cố trốn tránh tôi.
Thứ tư tôi quyết định đi thẳng đến phòng thí nghiệm tìm cậu ấy.
Khi vừa đi tới cửa sổ thủy tinh tôi đã thấy Tề Triệt đang đeo kính bảo hộ làm thí nghiệm.
Bộ dạng ngày hôm nay của cậu ấy khác hẳn với lần tôi gặp cậu ấy tối hôm đó
Tề Triệt như kiểu biết tôi đã đến.
Cậu ấy vừa quay đầu đã thấy được.
Tầm mười phút sau, cậu ấy từ phòng thí nghiệm đi ra.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Cậu hết bận chưa?”
“Còn phải bận thêm chút nữa.”
Tề Triệt trả lời xong thì hỏi tôi tìm cậu ấy có việc gì không.
Còn phải hỏi, tôi không có việc thì đến đây làm gì?
Nhưng khi liếc mắt nhìn Tề Triệt một cái tôi lại không biết phải mở lời thế nào.
“Thôi vậy, để tôi gửi tin nhắn cho cậu. Cậu làm việc tiếp đi.”
Tôi quay người đi.
Đi vài bước tôi quay lại nhìn thử thì không thấy Tề Triệt đâu nữa.