"Ha."
Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên sau lưng: "Thẩm Tri Ý, em vẫn vậy, sáu năm trước không nói một lời, biến mất không dấu vết; sáu năm sau, cũng muốn vô tâm vô phế rời đi như vậy sao?"
Trong giọng nói của người đàn ông tràn ngập sự mỉa mai và tự giễu, anh nói: "Có phải trong mắt em, những lời đã hứa, mãi mãi chỉ là lời nói đùa không?"
Tứ chi của tôi như thể đột nhiên bị đổ đầy chì nặng nghìn cân, không thể nhấc lên được nữa.
Nước mắt như thể bị kẹt công tắc, không thể kiềm chế được mà trào ra, trái tim tôi đau như cắt.
Tôi vẫn luôn biết, anh vẫn nhớ tôi.
16
Tôi không biết hôm đó mình đã bước ra khỏi công ty anh như thế nào, chỉ biết suốt dọc đường, tôi khóc không ngừng.
Mẹ tôi, người luôn đanh đá ngang ngược, cũng bị dọa sợ hết hồn, không còn tiếp tục ở đó mất mặt nữa, mà bám chặt lấy tôi.
Vừa đi vừa lải nhải trách móc tôi: "Khóc cái gì mà khóc, vô dụng như vậy, tủi thân như vậy, vừa nãy sao lại đi phủ nhận quan hệ với nó? Không phải con rất giỏi sao, không phải con rất oai phong sao, con..."
Bà càng nói càng to, bày tỏ sự bất mãn vì đã đánh mất chàng rể quý.
Tôi không chịu đựng được nữa, có chút suy sụp: "Mẹ, mẹ nói đủ chưa? Kết cục như vậy, mẹ hài lòng rồi chứ? Chắc chắn phải chạy đến công ty người ta làm ầm lên, nếu không phải do mẹ vô lý gây sự thì mọi chuyện đã không thành ra thế này!
"Mẹ có biết không, con..."
Mẹ có biết không, con đáng nhẽ có thể rút lui khỏi thế giới của Kiều Dịch Thần một cách đàng hoàng.
Con có thể không biết gì cả, không biết anh đã có bạn gái khi còn học đại học, không biết anh sắp đính hôn.
Không cần biết gì cả thì cũng không cần phải chịu đựng nhiều đau đớn và chua xót như vậy.
Còn bây giờ, tình yêu sâu đậm và giấu kín này khiến con cảm thấy mình giống như một chú hề.
Anh sắp đính hôn rồi nhưng vẫn đến trêu chọc con.
Con không dám nghĩ, lần hội ngộ sau sáu năm này, liệu có phải là sự trả thù của anh không.
Anh hận con, hận con vì sáu năm trước đã đùa giỡn anh.
Tôi ngồi thụp xuống đất, khóc một cách tuyệt vọng và đau đớn.
17
Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, nắng chói chang, tôi lên xe buýt, đầy hoài bão đi thi đại học.
Sau một thời gian dài ôn luyện vất vả, tôi quyết tâm phải đỗ vào Thanh Hoa.
Cũng giống như với Kiều Dịch Thần, tôi tin chắc rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Nhưng ông trời như trêu đùa tôi một vố.
Khi tôi vừa chuẩn bị vào phòng thi thì cô hàng xóm hớt hải chạy đến tìm tôi, hoảng hốt nói: "Tri Ý, không ổn rồi, bố cháu bị tai nạn xe đang cấp cứu ở bệnh viện!"
Lúc đó, đầu tôi ong ong, thậm chí không biết mình đã đi đến bệnh viện cùng cô hàng xóm như thế nào.
Tôi chỉ thấy mẹ tôi ngồi khóc nức nở trên chiếc ghế dài lạnh lẽo trước phòng phẫu thuật, đèn phòng phẫu thuật sáng chói.
Bố tôi bị tai nạn xe, đoạn đường đó không có đèn giao thông, ông cẩn thận quan sát dòng xe cộ để đi qua nhưng vẫn bị một ông lão đột quỵ đâm phải.
Người gây tai nạn không thắt dây an toàn nên đã chết tại chỗ.
Bố tôi bị thương khắp người, hai chân bị cán nát ngay tại chỗ nhưng vẫn cố gắng thoi thóp, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Mọi người đều nói rằng bố tôi cố gắng thoi thóp, không trút hơi thở cuối cùng vì còn có lời muốn nói với hai mẹ con tôi.
Nhưng cuối cùng, tôi và mẹ đã túc trực ở bệnh viện suốt năm ngày, ông vẫn không mở mắt nói với chúng tôi bất kỳ lời nào.
Đêm bố tôi mất, sấm chớp đùng đùng, giống như tiếng khóc của tôi và mẹ, xé lòng và tuyệt vọng.
Đêm đó, tôi như một kẻ điên, chạy trốn khỏi bệnh viện, không chấp nhận sự thật bố tôi đã ra đi.
Tôi loạng choạng chạy đến ngôi trường từng tràn ngập tiếng cười nói, nhìn thấy cậu thiếu niên đang chờ đợi trong mưa.
Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra, tôi và Kiều Dịch Thần còn một lời hẹn ước.
Tôi há miệng định gọi anh thì lúc này, một chiếc xe dừng lại bên cạnh anh.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống xe, đau lòng ôm lấy anh, khóc nức nở: "Đừng đợi nữa, A Thần, về với mẹ đi, cô gái đó sẽ không đến đâu."