"Em có biết không, anh không biết cách liên lạc với nhà em, cũng không biết địa chỉ, cứ như một thằng ngốc, chờ mãi chờ mãi...
"Nhưng tại sao em không đến?
"À, đúng rồi, em là kẻ lừa đảo, em căn bản không quan tâm đến lời hứa của chúng ta."
Cái ôm ngột ngạt khiến tôi gần như không thở nổi.
Tôi nghe Kiều Dịch Thần trách móc, nước mắt tôi cũng không kìm được mà trào ra.
Trong thâm tâm anh, quả nhiên là hận tôi...
27
Kiều Dịch Thần say rượu, thỉnh thoảng lại nói nhảm.
Nhưng may là anh mở mắt, tôi dỗ anh như dỗ trẻ con, anh cũng hiểu được, đọc thuộc lòng địa chỉ nhà anh.
Tôi vội bắt một chiếc taxi đưa anh về nhà.
Kiều Dịch Thần sống một mình, ở trong một căn hộ chung cư cao cấp rộng rãi, may là trên đường về anh vẫn còn tỉnh táo, biết nhà mình ở tòa nào, tầng mấy.
Chỉ là khi mở cửa nhập mật khẩu, anh dường như quên mất, mãi không nhớ ra mật khẩu.
Tôi có chút sốt ruột: "Anh mau nghĩ đi, nhập mật khẩu mở cửa đi, không thì tối nay phải ngủ ngoài cửa rồi."
Nhưng Kiều Dịch Thần say rượu dường như không hiểu tôi đang nói gì, đột nhiên giơ tay xoa thái dương, có vẻ rất khó chịu.
Tôi lại lo lắng, nghĩ ngợi một chút, thử tự mình nhập mật khẩu giúp anh.
Sinh nhật của anh, sai.
Ngày anh nhận được học bổng lần đầu, sai.
Ngày anh tham gia cuộc thi robot thiếu niên quốc tế lần đầu, sai.
...
Khóa cửa tự động khóa do nhập sai mật khẩu quá nhiều lần.
Tôi thử đi thử lại, nhập hết tất cả những ngày quan trọng liên quan đến anh, tất cả đều sai!
Nhập thêm nữa, tôi sợ khóa cửa sẽ tự động báo động mất.
Tôi gấp gáp như kiến trên chảo nóng, quay lại nhìn Kiều Dịch Thần, thấy anh không biết có phải say quá khó chịu không, đôi mắt đang nhìn chằm chằm tôi đỏ lừ.
Hơi thở của anh cũng rất nặng nề, phả vào mặt tôi từng đợt, vừa ngứa vừa nóng.
Tôi sợ anh không đứng vững, đỡ anh, gần như sắp khóc: "Kiều Dịch Thần, anh có nhớ mật khẩu không, nếu còn nhây nhưa nữa, tôi sợ chúng ta đều bị mời đi uống trà mất!"
Có lẽ đã nghỉ ngơi đủ, anh thực sự đã nhớ ra mật khẩu.
Sau đó mượn lực từ lòng bàn tay tôi, anh giơ tay kia lên, nhập mật khẩu.
Những ngón tay thon dài lướt trên màn hình, kèm theo vài tiếng bíp bíp.
Tôi nhìn thấy mật khẩu của anh.
…
Thì ra là... ngày tháng năm sinh của tôi.
28
Đầu óc tôi choáng váng, dìu Kiều Dịch Thần vào nhà.
Trong đầu tôi rất loạn, không ngờ Kiều Dịch Thần vẫn luôn dùng mật khẩu này.
Thời niên thiếu, có một thời gian viết nhật ký rất thịnh hành, tôi cũng mua hai cuốn.
Là loại nhật ký dành cho cặp đôi, một cuốn tôi lén giữ lại, một cuốn tặng Kiều Dịch Thần.
Nhưng anh rất không kiên nhẫn với những thứ có mật khẩu, cảm thấy mật khẩu quá nhiều, lười nhớ.
Sau đó, tôi đổi mật khẩu khóa thành ngày sinh của mình.
Còn trơ tráo nói với anh: "Nếu cậu thấy những thứ phải đặt mật khẩu rất phiền, vậy thì sau này cậu cứ đặt mật khẩu này đi, đây là ngày sinh của mình~"
Sau đó, anh thực sự đã đặt mật khẩu này thành mật khẩu cho tất cả các khóa có mật khẩu của anh.
Có lẽ là do quen rồi nên nhiều năm sau, khóa cửa nhà anh vẫn là ngày sinh của tôi.
Tôi vỗ mặt mình, tự nhủ phải bình tĩnh, đừng suy nghĩ lung tung!
Kiều Dịch Thần ghét tôi chưa hết, sao có thể vẫn luôn nhớ ngày sinh của tôi được, chắc chắn là vì anh thấy quá phiền nên mới luôn dùng mật khẩu này!
Nghĩ thông suốt, tâm trạng tôi cũng bình thản hơn.
Đưa Kiều Dịch Thần say rượu đến bên giường, tôi định bỏ đi.
Nhưng anh lại nắm chặt tay tôi, kéo tôi về phía anh.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, đến khi phản ứng lại thì tôi đã bị Kiều Dịch Thần đè lên giường.
Khuôn mặt anh cũng gần trong gang tấc, hơi thở cũng gần như đang quấn quýt vào nhau.
Tôi lập tức căng thẳng đến mức không thở nổi, bất an đẩy Kiều Dịch Thần trên người mình ra.
"Kiều Dịch Thần... anh... anh mau đứng dậy đi..."
Người đàn ông không những giả vờ không nghe thấy, mà còn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đáy mắt anh dần trở nên u ám sâu thẳm hơn.
Đôi mắt ấy… ẩn chứa tín hiệu nguy hiểm.