Tôi hôn mê suốt một tuần. Tôi không nhìn thấy Trần Đăng Hỏa, hỏi ra mới biết cô ấy đi dự phiên tòa với tư cách là nhân chứng.
Tôi biết được từ đầu đến cuối sự việc thông qua cảnh sát. Hóa ra, ngày hôm đó khi tôi quay lại công ty, Trần Đăng Hỏa sợ tôi luẩn quẩn trong lòng, vì cô ấy mà xảy ra tranh chấp với công ty nên tôi vừa bước lên xe taxi là cô ấy đã đuổi theo.
Hôm ấy, lúc tôi bước lên xe buýt trong bãi đỗ xe của công ty, cô ấy đứng bên đường đối diện nên đã chứng kiến toàn bộ.
Cô ấy đã nhận ra điểm bất thường nên mới không nhắn tin cho tôi.
Cảnh sát chỉ miêu tả sơ qua về việc Trần Đăng Hỏa thu thập bằng chứng, truy tìm manh mối, dựa vào thân phận cựu bí thư của tổng giám đốc để tìm ra được manh mối quan trọng nhất, cuối cùng tìm thấy địa điểm nơi chúng tôi bị giam giữ.
Nhưng tôi không dám tưởng tượng được rằng, một cô gái nhỏ bé nhu nhược như cô ấy đã phải trải qua những gì để làm được như vậy.
Nhà họ Dương ngã ngựa.
Trần Đăng Hoả cung cấp đầy đủ bằng chứng, không chỉ riêng việc giam giữ trái phép người khác và thao túng thị trường chứng khoán lần này mà còn bao gồm cả những chuyện như cưỡng ép người khác hiến máu, thuê sát thủ giết người, v.v… Tất cả những bằng chứng này đã khiến Dương An Trần không thể chối cãi được.
So sánh với cô ấy, bằng chứng mà tôi cung cấp cũng không còn quan trọng đến như vậy nữa.
Dương An Trần trực tiếp bị tạm giam, chờ đến phiên tòa xử án. Tất cả tài sản mà anh ta sở hữu cũng bị niêm phong.
Nhà họ Thẩm cũng sụp đổ. Thiên kim giả Thẩm Thi Vũ cũng bị những bằng chứng do Trần Đăng Hỏa cung cấp đẩy vào tù. Năm đó, vụ bắt cóc diễn ra vào buổi tối hôm chúng tôi ăn KFC là do Thẩm Thi Vũ đích thân tìm người dàn cảnh. Tên anh trai có mắt như mù trong nhà họ Thẩm cũng phải ngồi tù một thời gian vì đã bao che cho tội phạm.
Trần Đăng Hỏa cung cấp bằng chứng vô cùng xác thực, bọn họ căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để lật ngược ván cờ.
“Đồng chí, tuy cô bị ép buộc và đã tự thú, nhưng vẫn không thể phủ nhận việc cô đã phạm tội, có thể vẫn sẽ phải ngồi tù…”
“Tôi biết.” Tôi bình tĩnh cắt ngang lời vị cảnh sát trước mặt. Khoảnh khắc tôi la lên rằng “Tôi đang phạm tội”, tôi cũng đã lường trước được kết quả này.
“Cô đừng vội, cứ nghe tôi nói cho hết đã.” Cảnh sát cười, nói tiếp, “Nhưng cô cung cấp bằng chứng hết sức thuyết phục, có thể lấy công chuộc tội, vậy nên, cuối cùng, chúng tôi quyết định…”
“Phạt cậu ăn Domino với tớ suốt một tháng.” Trần Đăng Hỏa bất thình lình đẩy cửa bước vào, cười hì hì vỗ lên vai vị cảnh sát kia.
Tôi mắt chữ A mồm chữ O, thấy vị cảnh sát kia vừa nở một nụ cười bất đắc dĩ, vừa cởi bỏ còng tay cho tôi, “Cô Cúc, cô có thể đi rồi.”
Cô ấy chạy đôn chạy đáo suốt nhiều ngày như vậy, đã làm quen với các cảnh sát ở đây từ lâu. Các vị cảnh sát từ trên xuống dưới đều cực kỳ kính nể cô Trần vừa dũng cảm vừa quyết đoán nên ai nấy đều bao dung cho cô ấy.
Cha mẹ tôi đã đứng chờ trước cửa, vừa thấy tôi bước ra đã xông đến ôm tôi, vừa khóc vừa nỉ non:
“Con ơi, cha mẹ có lỗi với con, đã để con chịu khổ rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh tươi đẹp, bỗng dưng cảm thấy rất hạnh phúc.
Tôi ôm một bó hoa đứng ngay trước cửa tòa án, màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp cảnh Dương An Trần bị tòa án thẩm vấn.
Bị phạt nhiều tội cùng một lúc, Dương An Trần bị tòa kết an tử hình, tước đoạt tất cả mọi quyền lợi chính trị suốt đời.
Lúc thẩm phán gõ búa, thế giới xung quanh tôi đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng, tôi cũng không còn nhìn thấy những chữ “người qua đường” rậm rạp chen chúc nhau, không thấy chữ “nam chính” lấp lánh ánh vàng trên đầu Dương An Trần đang nổi điên lên, bị áp giải đi.
Tôi cũng không thấy chữ “con tốt thí” trên đầu Trần Đăng Hỏa nữa.
Trần Đăng Hỏa bước ra khỏi cổng, tung tăng chạy đến trước mặt tôi, nhưng cô ấy lại bị một cô gái điên khùng cản đường lại.
“Tại sao? An Trần vẫn luôn đối xử tốt với cô, sao cô lại muốn đối xử với anh ấy như vậy!”
Tôi bước lên tính kéo cô gái kia ra nhưng Trần Đăng Hỏa đã xua tay ngăn tôi lại.
“Tôi chỉ tò mò không biết cô suy nghĩ như thế nào.” Giọng điệu của Trần Đăng Hỏa rất bình tĩnh, trong ánh mắt còn có chút thương hại.
Lúc này, tôi mới phát hiện ra cô gái điên khùng kia là Thẩm Thi Tình. Không có hai chữ “nữ chính” trên đỉnh đầu, vậy nên tôi mới không nhận ra cô ta.
“Cô ưu tú như vậy, thi đậu vào Đại học Bắc Kinh với danh nghĩa là thủ khoa của tỉnh, được công nhận là nữ thần cổ phiếu. Rõ ràng là cô có thể dựa vào bản thân mình để sống một cuộc đời xuất sắc, vì sao phải cố chấp để tâm đến tình yêu của một người đàn ông?”
Thẩm Thi Tình nghẹn họng trân trối. Cô ta lắp bắp như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được những âm tiết vô nghĩa.
“Cảnh tượng ngày hôm nay là anh ta bị trừng phạt xứng đáng, cũng là cô gieo nhân nào gặt quả nấy!” Nói xong, Trần Đăng Hỏa hất tay Thẩm Thi Tình ra, để mặc cho cô ta tê liệt ngã sõng soài dưới đất.
Trần Đăng Hỏa nhận lấy bó hoa tôi đưa, vùi mặt vào bó hoa để hít hà hương hoa, sau đó thoả mãn mà dắt tay tôi.
“Tớ thừa nhận là cậu cũng có chút nhan sắc. Nếu tớ 30 tuổi, tớ sẽ ly hôn để cưới cậu. Nếu tớ hai mươi mấy tuổi, tớ sẽ chia tay để yêu cậu. Nếu tớ mười mấy tuổi, tớ sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm cậu. Nhưng tớ chỉ mới 7 tuổi, hôm nay là thứ năm, là ngày KFC sale đậm sâu, cậu có thể mời tớ ăn KFC được không?”
Tôi mở một công ty, Trần Đăng Hỏa cũng quay về làm công việc tổng bí thư như cũ.
Chẳng qua là, đó đều là chuyện của sau này.
Giai đoạn đầu khi gây dựng sự nghiệp rất bận rộn, hai chúng tôi bận đến mức tối mặt tối mày.
Nhưng chờ đến khi công ty dần vận hành ổn định, tôi không cần phải tự thân vận động nữa, nội dung công việc của Trần Đăng Hỏa cũng đổi thành “đi dạo phố cùng sếp”.
Ngày hôm ấy, chúng tôi đang xem phim điện ảnh cùng nhau, vai ác bỗng dưng cười sằng sặc:
“Đó chẳng qua chỉ là con tốt thí mà thôi, để ý đến bọn họ làm gì.”
Trần Đăng Hỏa là người có tinh thần trượng nghĩa, nghe vậy thì căm phẫn vung nắm đấm lên.
“Tốt thí cái gì mà tốt thí! Nhất tốt chi vi, toàn cục du quan*!”
(* Nguyên văn là 一卒之微,全局攸关, có nghĩa là một con tốt nhỏ bé cũng có thể quyết định thắng thua.)
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra.
Thì ra, con tốt thí có nghĩa là.
Gặp thời, một tốt cũng thành công*.
(* Một câu thơ trong bài “Học đánh cờ” của Bác Hồ.)
Hết.
ෆ˙ᵕ˙ෆ