Trần Đăng Hỏa là tổng bí thư nên đã cùng Dương An Trần đến tận nơi.
Khi đó, trùng hợp đúng lúc tôi quên tắt chuông điện thoại, giữa văn phòng yên tĩnh liên tục vang lên tiếng thông báo.
Tôi chân thành xin lỗi đồng nghiệp, chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng rồi mới bắt đầu xem từng thông báo một.
“Trời má, cậu đoán xem vị thần cổ phiếu mới này là ai? Chắc chắn là cậu không đoán ra được đâu!”
“Thôi cậu đừng đoán nữa, để tớ nói cho cậu, không ngờ người đó lại là Thẩm Thi Tình!!!”
“Trời ơi, ánh mắt của tổng giám đốc Dương nhà tớ, mẹ ơi, Thẩm Thi Tình vừa xuất hiện, anh ấy đã trợn tròn mắt rồi, tớ không nói đùa đâu.”
“Không phải, đêm hôm ấy sóng lớn đến như vậy, cô ấy rơi xuống từ vách đá cao mà vẫn không chết, tớ thậm chí còn không dám tưởng tượng luôn.”
“Cô ấy thật sự rất xuất sắc, trời ơi, vừa táo bạo lại vừa thận trọng, chưa từng thất bại. Cô ấy giỏi thật luôn, hu hu, tớ cảm thấy tổng giám đốc Dương nhà tớ quá may mắn.”
Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết là gần đây, tâm trạng của tổng giám đốc Dương không được tốt.
Tất cả mọi người đều giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn không ít đồng nghiệp vì những chuyện vặt vãnh mà trực tiếp bị sa thải.
Trần Đăng Hỏa là người gần gũi Dương An Trần nhất, càng khổ sở không chịu nổi.
Vì nhiệt độ cà phê pha không đúng 38 độ, Dương An Trần nổi trận lôi đình gạt phăng tất cả tài liệu trên bàn làm việc xuống đất.
Sau đó, anh ta như bừng tỉnh lại, vừa cùng Trần Đăng Hỏa thu dọn tài liệu rải rác khắp sàn, miệng liên tục lẩm bẩm “Xin lỗi, tôi không cố ý…”
Trần Đăng Hỏa sợ hãi đến mức không biết phải làm sao.
“Loại đàn ông có cảm xúc không ổn định đáng sợ quá đi mất.” Cô ấy nói.
Cốt truyện đã đến hồi “cua lại vợ yêu”.
Dương An Trần dùng đủ mọi biện pháp để theo đuổi Thẩm Thi Tình thêm lần nữa.
Trần Đăng Hỏa rất bận, nhưng trước đây, dù có bận thế nào, cô ấy cũng sẽ gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn than thở, điều đó khiến tôi cảm thấy cô ấy rất có sức sống.
Nhưng Trần Đăng Hỏa của bây giờ ủ rũ đến mức dù có tô son Dior 999 màu đỏ rực rỡ cũng không thể khiến cho cô ấy hồng hào hơn.
Tối hôm đó, tôi vừa đi làm về muộn, vừa bước vào nhà thì thấy tin nhắn cô ấy gửi cho tôi.
“Quýt à, tớ cảm thấy hình như tớ đã sai rồi.”
Tôi tức tốc chạy đến bệnh viện, thấy cô ấy đang ngồi trong sảnh bệnh viện, đôi mắt ảm đạm không còn chút sức sống nào.
Tôi xót xa ôm chặt cô ấy, cô ấy như thể mất hết sức sống, cứ thế để mặc cho tôi ôm.
Khi đó, tôi mới biết, đêm hôm đó đã diễn ra tiết mục “cô chạy trốn, anh đuổi theo, cô chạy trời không khỏi nắng”. Nam nữ chính lái siêu xe đua xe trên đường phố, giữa đêm mưa, xe của nữ chính bị mất phanh và đâm vào cột đèn.
Nếu nói xe sang chất lượng tốt, vậy thì sao phanh xe hỏng hàng ngày? Nhưng nếu nói chất lượng không tốt, thì lại không còn gì để nói về vấn đề bảo đảm an toàn, bởi vì nữ chính chỉ bị va chạm phần đầu và ngất xỉu, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng nam chính lại trực tiếp xông vào bệnh viện tư nhân tốt nhất dưới danh nghĩa của mình, kéo bác sĩ đang cấp cứu ra khỏi phòng mổ, nằng nặc đòi bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất điều trị cho nữ chính.
Cái gọi là điều trị, thực chất chỉ là khâu vết thương trên đầu nữ chính rồi đưa nữ chính đi kiểm tra toàn thân.
Còn bệnh nhân đang được điều trị trong phòng mổ, vì sự thay đổi bác sĩ phẫu thuật đột ngột nên đã bỏ lỡ thời gian vàng để cấp cứu, tuy cứu được mạng sống nhưng lại trở thành người thực vật.
Tôi ôm Trần Đăng Hỏa, bệnh viện vang vọng tiếng khóc thét xé lòng của người nhà bệnh nhân.
Nhưng bệnh viện đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, tiếng khóc này chỉ vang vọng trong sảnh bệnh viện, không gợi lên chút hồi đáp nào.
Tôi hiểu cảm giác của Trần Đăng Hỏa.
Trước đây, cô ấy từng cho rằng tổng giám đốc Dương là vị thánh sống, là một người sếp giỏi giang, cái gì cũng biết.
Nhưng bây giờ, hào quang của Dương An Trần đã vỡ tan.
Nói quá một chút thì Dương An Trần chính là kẻ coi mạng người như cỏ rác.
Trong mắt anh ta, chỉ có mạng sống của nữ chính mới được tính là mạng người, còn lại những người khác đều là cỏ rác, đều là con tốt thí.
Con tốt thí có thể hy sinh bất cứ lúc nào.