Editor: Frenalis
Chương 22
Học sinh tiểu học, có em muốn kết bạn, có em không thích, có em thích yên tĩnh, có em lại hiếu động… Trong giờ ra chơi, không thể tránh khỏi những lúc xích mích.
Những giáo viên có kinh nghiệm sẽ luôn hành động trước, gọi phụ huynh của cả hai bên đến trường để trao đổi, dạy dỗ, tránh để sau giờ học, học sinh về nhà kể lại như một sự oan ức lớn, khiến bố mẹ nổi giận và gây ra cuộc hỗn chiến. Cuối cùng, giáo viên chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của những lời chỉ trích.
Những việc vặt vãnh như thế này, Tùng Tâm quản nhiều, cũng tương tự như xử lý khủng hoảng.
Cô đã quen với việc phụ huynh dùng con mình làm nơi xả giận. Vì muốn sinh con trai nhưng lại sinh con gái, nên khi con mắc một lỗi nhỏ trong bài kiểm tra, họ liền mắng chửi đứa trẻ thậm tệ trước mặt giáo viên, thậm chí ám chỉ, nói xấu giáo viên sau lưng.
Hoặc có phụ huynh thích dùng sách đập mạnh vào đầu con mình, trút hết sự mệt mỏi sau một ngày làm việc căng thẳng.
Cũng có những người bố mẹ thích ép con học đến tận nửa đêm, rồi tự hào đăng lên mạng khoe khoang, nói rằng giáo viên ngày nay không tận tâm như trong phim điện ảnh “Những Người Con Của Đức Mẹ Hiền”, nên họ đành phải vất vả làm thay.
Tùng Tâm nhìn những cô bé mất đi sự tự trọng, hoặc những cậu bé với đôi mắt thâm quầng, cô cố gắng trò chuyện với phụ huynh, nhưng hầu như không có tác dụng. Edit: FB Frenalis
Về phần những đứa trẻ mắc chứng tăng động, cần được đưa đi điều chỉnh hành vi, cô cũng đã đến thăm nhà nhưng xem qua điều kiện gia đình thì chẳng thể hy vọng gì thêm.
Hoặc có những đứa trẻ mà bố mẹ đã ly hôn, bị gửi về sống với ông bà, dần trở nên khép kín và ít nói, chẳng cách nào khai thông.
Các trường tiểu học trọng điểm phỏng vấn phụ huynh, cũng là để lọc bỏ những gia đình như vậy. Vì nghề giáo chẳng phải để xóa đói giảm nghèo, cũng chẳng phải để chữa bệnh.
Theo lời của hiệu trưởng, sự phát triển lành mạnh của trẻ em cần sự quan tâm từ mọi mặt của xã hội.
Thiếu Nhu khuyên cô nên ứng tuyển làm giáo viên tiểu học ở thành phố, đừng lãng phí đời mình ở vùng quê.
Tùng Tâm không tỏ ý kiến gì.
Cô nhìn Gia Mộc đang học châm cứu. Người thầy mà anh theo học đã nhận nhiều đệ tử, tổ tiên thầy có tài sản khắp các tỉnh phía Nam, nhưng do chiến tranh trong thời cận đại mà phải tránh né, định cư tại vùng núi hẻo lánh này.
Thầy nghiêm khắc và không thương tình khi thu nhận học trò, những ai không thích đọc sách y khoa hoặc không hiểu được văn ngôn, đều bị đuổi khỏi sư môn.
Nếu ai tâm thuật bất chính, mới vào vài ngày đã hỏi cách đâm huyệt tử, cũng sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.
Nói chung, tất cả phụ thuộc vào tâm trạng của thầy.
Tùng Tâm cảm thấy rất ngưỡng mộ, làm thầy kiểu này mới thật là sướng.
Gia Mộc đã học được một thời gian, anh hỏi cô có muốn thử tay nghề của anh không.
Tùng Tâm hỏi: “Anh học được đến đâu rồi?”
Gia Mộc thẳng thắn: “Đôi khi đâm nhầm vào mao mạch.”
Tùng Tâm xua tay nói: “Vậy thôi, anh cứ thử trên người mình đi.”
Cô không muốn trở thành chuột bạch.
Gia Mộc cười, anh mua cho cô một chiếc kẹp tóc nạm đá quý, giúp cô cài lên tóc rồi còn chụp ảnh cho cô.
Tùng Tâm nhu hoà hơn một chút, bây giờ cô nên nghỉ ngơi, còn việc đi thăm nhà học sinh để mai hãy tiếp tục.
- --------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 23
Trong các buổi họp hàng năm, những thanh niên có tài sản công ty riêng như Ngụy Hoằng và Gia Lân, thường được bầu làm uỷ viên Hội Nghị Hiệp Thương của huyện, tuy không có thực quyền nhưng chức danh này cũng đủ để hù dọa người dân bình thường.
Tùng Tâm đánh giá đây là “mặt trận thống nhất”.
Cô nhìn khắp xã hội này, từ những gia đình bạo hành, đến phần lớn các gia đình nuôi dưỡng công nhân, trí thức chuyên môn, và những gia đình ít ỏi nuôi dạy tinh anh, mỗi người có một số phận khác nhau.
Có một cậu bé lớp hai tên Trác Trác, nhảy lớp lên lớp của cô. Cậu bé có sự tỉnh táo và chín chắn trước tuổi, đối chiếu sách giáo khoa, bài tập và đề thi, trong một tháng đã nắm vững chương trình học của cả một học kỳ.
Gia đình Trác Trác làm nghề thu mua phế liệu, chưa từng có ai học lên cao.
Cô nghĩ tạo hóa trêu ngươi, lại xuất hiện thêm một người biến dị.
Hiệu trưởng bảo cô nên tạo điều kiện để giáo dục Trác Trác.
Cô đã mua sẵn tài liệu của học kỳ sau lớp ba cho cậu bé, để cậu tự học.
Trác Trác mang mấy tờ tiền lẻ đến văn phòng tìm cô, muốn đóng học phí sách vở.
Cô nói rằng trường tài trợ, không cần đóng, cuối tuần đến nhà cô chơi.
Cô dự định giới thiệu Gia Mộc làm thầy cho cậu bé.
Nhưng Trác Trác nói buổi tối và cuối tuần cậu phải bận sắp xếp phế liệu, không có thời gian rảnh.
Cô nói: “Em còn nhỏ, làm việc kiếm được bao nhiêu? Học giỏi rồi, sau này có thể kiếm gấp trăm lần.”
Trác Trác hỏi: “Phải mất bao lâu ạ?”
Cô nói: “Cô nghĩ với năng lực của em, mười sáu tuổi đã có thể vào đại học, rất nhanh sẽ tự lập được.”
Trác Trác suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cuối tuần, cậu đến nhà cô học với Gia Mộc.
Cô nói với Gia Mộc: “Mười sáu năm xoay vần, nơi này lại xuất hiện một người như anh.”
Gia Mộc chỉ khẽ cười. Anh tìm một người bạn học cũ, là du học sinh từ Mỹ, để dạy tiếng Anh cho Trác Trác qua video một tuần một lần, giúp cậu chỉnh lại phát âm.
Chuyện này phải làm lén lút, vì dễ gây ra sự ghen tị từ các phụ huynh khác.
Nhưng dù bí mật, tin tức vẫn bị lộ. Trong nhóm chat phụ huynh, mọi người hợp thành một đội quân dữ tợn, chất vấn cô sao lại dành sự ưu ái cho học sinh giỏi.
Nếu không phải là giáo viên, cô đã bật lại một câu: “Nhân sâm có đưa cho con nhà các vị thì cũng chỉ là cho Trư Bát Giới ăn mà thôi.”
Nhưng cô không muốn bị tố cáo lên hiệu trưởng, nên giả vờ ngây ngô nói rằng cô không dạy, mà là Gia Mộc dạy.
Gia Mộc nổi tiếng gần xa là thần học, bao nhiêu người đã cố gắng lấy lòng để anh dạy kèm cho con họ, nhưng anh đều từ chối.
Nhóm phụ huynh lặng yên một chút.
Sau đó, có những người không cam lòng, đến cửa hàng phế liệu của Trác Trác để mỉa mai: “Học giỏi tiếng Anh thì có ích gì, nhà có tiền cho con đi du học không? Đừng nuôi dạy con có tham vọng quá cao.”
Lại có kẻ lươn lẹo, áp đặt đạo đức lên Trác Trác, nói rằng vì cậu học giỏi nên phải dạy bài cho những đứa trẻ khác, không thể chỉ lo cho bản thân.
Cô chỉ nói với Trác Trác: “Đã làm người nổi trội thì không thể tránh khỏi những phiền nhiễu.”
Trác Trác hiểu, lặng lẽ chịu đựng những phần tối tăm của con người. Edit: FB Frenalis
Cậu bé hơi thiếu dinh dưỡng, nên Gia Mộc mua thêm sữa và trái cây cho cậu bồi bổ.
Trác Trác nhiều lắm cũng chỉ ở lại vùng quê này thêm hai năm nữa, việc thi đỗ vào trường trung học trọng điểm thành phố chỉ là chuyện sớm muộn.
Gia Mộc tận tâm rèn cho Trác Trác thói quen đọc sách, dạy cậu cách tìm tài liệu qua máy tính và điện thoại, luyện thư pháp, còn đưa cậu đi leo núi chạy bộ để tăng cường thể lực.
Trác Trác chưa từng vui vẻ đến thế. Bố mẹ cậu cảm kích Gia Mộc, nhưng lại bị người khác xúi giục, lo sợ Trác Trác chỉ nhận Gia Mộc, không nhận bố mẹ, nên không cho Trác Trác thường xuyên lui tới.
Trác Trác chỉ có thể ở nhà làm việc, tháo dỡ những mảnh vụn đồng nát, chấp nhận rằng một số ngày tươi sáng chỉ là thoáng qua như hoa quỳnh nở trong đêm.
Những người già đã nghỉ hưu trong thị trấn dùng tiền lương hưu thành lập một quỹ học bổng lâu năm, tài trợ cho học sinh nghèo. Trác Trác được một suất, nhưng có những bạn học xấu bụng cố tình nói rằng Trác Trác có điện thoại tốt, không nên nhận học bổng, thậm chí còn muốn tố cáo cậu.
Chiếc điện thoại đó là Gia Mộc tặng cho Trác Trác để học tiếng Anh, cậu chỉ lạnh lùng nhìn những bạn học đó mà không giải thích gì.
Bản tính của loài vật, chẳng hạn như quạ, nếu trong một đàn toàn màu đen mà đột nhiên xuất hiện một con trắng, chắc chắn cả đàn sẽ xông vào tấn công.
Trác Trác có trí tuệ để tự bảo vệ và chịu đựng được sự cô độc khi không có đồng loại, nhưng nếu bố mẹ cậu thiển cận, cậu chỉ có thể chịu đựng cuộc đời như thế mãi mãi.
Tùng Tâm dùng lời thuyết phục, lôi kéo bố mẹ của Trác Trác, nói rằng nếu Trác Trác lên thành phố học, tốt nghiệp sớm sẽ kiếm được nhiều tiền.
Bố mẹ Trác Trác nhượng bộ một chút, Tùng Tâm nhận được sự đồng ý của họ, cùng Gia Mộc đưa Trác Trác lên thành phố thi chuyển trường, vào một trường tiểu học trọng điểm có điều kiện và nội trú, không còn học ở trường làng nữa.
Thế giới của những kẻ tầm thường lại trở nên yên tĩnh, những bậc phụ huynh mất đi mục tiêu, tuy ghen ghét nhưng chẳng làm được gì, không bao lâu sau lại tiếp tục cuộc sống xô bồ của người thường.
Tùng Tâm thở phào nhẹ nhõm, hỏi thầy hiệu trưởng: “Tại sao thầy luôn giao những vấn đề khó khăn cho các giáo viên?”
Thầy hiệu trưởng lảng tránh, mỉm cười nói: “Tuần lễ tuyên truyền an toàn giao thông, hội thao, du ngoạn mùa thu, tất cả đều cần tổ chức, vất vả cho các giáo viên quá.”
Tùng Tâm chỉ muốn mắng chửi, thầy hiệu trưởng ngày xưa cũng từng là giáo viên tiểu học của cô, thường bắt cô in đề thi. Thời gian trôi qua, cô trở về quê dạy học, lại một vòng tuần hoàn. Dù không muốn nhìn thấy những khuôn mặt trẻ em đau khổ, cô cũng không muốn đối diện với những sự phức tạp và mất kiểm soát của nhân tính.
Thoắt cái lại đến năm mới, Tùng Tâm thà trốn lên núi để ẩn cư.
Gia Mộc tìm được một căn nhà gỗ nhỏ, thuê lại, dọn dẹp sạch sẽ, đào giếng và kéo điện, trông như một tổ chim én.
Anh trồng nhiều loại thảo dược, những bông hoa vàng buông rủ xuống, nhưng Tùng Tâm chẳng biết đó là loại gì.
Hai người ngồi trên chiếc ghế tre dưới mái hiên, ngắm nhìn vầng trăng đêm từ lưng chừng núi mọc lên, dải Ngân Hà lấp lánh như thế.
Tùng Tâm bảo Gia Mộc dạy cô nhảy vũ điệu Nuo, Gia Mộc yêu cầu cô lộn qua lưng anh, Tùng Tâm leo lên lưng anh, giả vờ làm con lười nằm im không nhúc nhích.
Gia Mộc nói cô là đồ vô lại.
Tùng Tâm bật cười.