• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ĐU ĐỦ XANH - Long Môn Thuyết Thư Nhân

Editor: Frenalis

Chương 31

Đêm xuống, hai người nằm trong chăn, Gia Mộc nói: “Người ta phải đọc rất nhiều sách mới biết được cái nào xuất sắc, còn lợn từ nhỏ đã biết chọn ra quả ngon nhất.”

Tùng Tâm hỏi: “Anh đang nói những lời dỗ ngọt đấy à?”

Gia Mộc nói: “Lúc mới mười hai mười ba tuổi, em kéo anh đi xem người đi cà kheo ở trấn, ăn kem que, rồi ghé quầy sách cũ, giữa một hàng dài toàn sách lậu, em đã chọn được quyển Sa Khí của Matsumoto Seicho và Sơn Âm của Kawabata Yasunari.”

Tùng Tâm nói: “Vì bìa sách rất trang trọng, người biên tập in ấn hai quyển sách này rất tôn kính chúng.”

Gia Mộc hỏi: “Thế mà bản thân không đọc, lại bắt anh đọc?”

Tùng Tâm mặt dày nói: “Anh thấy huấn luyện viên có phải tự mình ra sân đá bóng không?”

Gia Mộc ừ một tiếng: “Nghe cũng có lý.”

Gió trong núi thổi nhẹ, tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài cửa sổ, bóng dáng một con sóc với cái đuôi bồng bềnh thoáng qua ngọn cây.

Tùng Tâm xuống giường, nắm một nắm đậu phộng, ném ra ngoài cửa sổ.

Con sóc nhảy xuống, vẽ một đường cong duyên dáng, rồi nhanh nhẹn tìm đậu phộng trong bụi cỏ. Sóc không cần học những trò khéo léo ở dưới núi, chỉ cần cùng thiên nhiên biến đổi là đủ.

Tùng Tâm quay lại chăn, dụi đầu vào người Gia Mộc, nhẹ giọng nói: “Kể một câu chuyện ma đi.”

Gia Mộc suy nghĩ một lúc, rồi kể: “Ngày nào đó, có một cái cây, không rõ là cây gì, chỉ biết người qua đường đều khen nó tốt, nhưng cũng không ít người muốn đốn nó. Một cô bé tự xưng là do Bồ Tát cử đến, nói rằng cây này là của nhà cô, cô giữ rất kỹ, người khác không thể động vào, khiến cái cây cũng ngẩn ngơ, như thể từ lâu hai bên đã đi chung với nhau vậy.”

Tùng Tâm chắc nịch nói: “Là chung một chỗ rồi.”

Gia Mộc khẽ hôn lên trán cô: “Đúng, là chung một chỗ.”

Tùng Tâm bất chợt thở dài: “Không cần cố gắng quá.”

Cô muốn nói lời tạm biệt với cô bé nhỏ từng mù mờ bước ra khỏi nhà, không nhất thiết phải theo đuổi điều gì, một mình cũng có thể sống tốt.

Gia Mộc nói: “Nếu mùa đông này anh đưa em vào sâu trong núi, ngắm trúc phủ băng cùng tuyết rơi, có tính là cưỡng cầu không?”

Tùng Tâm nói: “Xem đi bao xa, đi được thì không tính là cưỡng cầu.”

Gia Mộc nói đi được.

Anh nhẹ nhàng xoa tay cô, đôi tay mềm mại, nhìn là biết từ nhỏ không phải làm việc nặng.

Gia Mộc nói: “Không phải gặt lúa, không phải chăn trâu cừu, lại còn sai khiến anh như nô lệ, thật lạ lùng.”

Tùng Tâm nói: “Vì anh tự nguyện mà.” Edit: FB Frenalis

Gia Mộc nói: “Em thuần phục được những người xung quanh nên không cần làm việc. Không theo lẽ thường, đôi khi lại nhận được những phần thưởng vượt mức. Người bình thường thì phải đóng góp sức lao động hoặc trí tuệ để duy trì xã hội vận hành.”

Tùng Tâm nói: “Vậy bố em là người đầu tiên đầu tư vào em, ông ấy luôn tin tưởng em. Còn anh là người thứ hai, sẵn lòng dành thời gian cho em. Giữa người với người luôn phải cân nhắc, luôn phải xem xét kỹ lưỡng. Vì vậy, không nên dễ dàng lật hết bài lên.”

Gia Mộc nghe giọng cô đầy tính toán, nói: “Yên tâm, em là bậc thầy trong việc lật bài của người khác. Em từng nhìn trúng một mảnh đất, hăm hở kéo anh đi xem, nói lớn lên sẽ mua nó rồi xây nhà của mình. Nhưng mà lại chọn đúng vị trí sau nhà từ đường của người ta, nếu xây nền nhà, sẽ cắt đứt long mạch của cả dòng họ.”

Tùng Tâm nói: “Đáng tiếc nhà từ đường không bán, nếu không em sẽ mua hết luôn.”

Gia Mộc lắc đầu cười, lấy mu bàn tay cọ nhẹ vào má cô, gọi cô là tiểu bá vương.

Tùng Tâm nói: “Em nhớ hồi nhỏ, anh tìm rất nhiều tạp chí và báo tiếng Anh cũ, cả băng nghe để em học tiếng Anh cho thật tốt. Có lẽ, ban đầu em không định học hành tử tế, nhưng đi theo dấu chân của anh đã trở thành thói quen của em.”

Gia Mộc nói: “Có lẽ là do anh ích kỷ muốn em đi cùng anh ra thế giới bên ngoài.”

Tùng Tâm nói: “Em đã ra ngoài rồi. Bên ngoài giống như một cái chợ lớn, mọi người đều đang bán thứ gì đó, chẳng có gì là miễn phí cả. Nhưng trong núi, rất nhiều thứ là miễn phí, thỏ rừng miễn phí, hoa trà miễn phí, cả dòng suối cũng miễn phí.”

Gia Mộc nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lần đầu tiên hỏi: “Vì sao em không tìm bạn trai khi học đại học?”

Tùng Tâm thản nhiên đáp: “Bạn học của em đa phần là những ‘tác phẩm’ được cha mẹ chăm chút, rất ít người tự mình tìm ra con đường riêng. Họ biết điều đó nên không phản kháng, an tâm sống một cuộc sống trung bình trong xã hội. Nếu muốn họ tự lập, họ không có đủ dũng khí cũng chẳng có tham vọng. Có lẽ đến khi ba bốn mươi tuổi, họ mới dám thử. Nhưng em luôn ngưỡng mộ những người tự tìm con đường cho mình, như bố em, và như anh.”

Gia Mộc đã hiểu.

Tùng Tâm hỏi: “Thế tại sao anh cũng không mang bạn gái về?”

Anh đáp: “Vì không có thời gian.”

Tùng Tâm hừ một tiếng: “Anh đúng là bận rộn thật.”

Anh cười: “Khi nào trời đẹp, anh sẽ lái trực thăng đưa em đi ngắm cảnh.”

Tùng Tâm suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Huấn luyện viên có đi cùng chứ?”

Anh đáp: “Đúng vậy, để anh ấy làm đèn chiếu sáng.”

Tùng Tâm bật cười.

*****

Cuối mùa đông, Tùng Tâm cùng Gia Mộc lên trực thăng. Anh vẫn chưa tích đủ số giờ bay, chỉ là người mới thử nghiệm. Huấn luyện viên ngồi cạnh anh, còn Tùng Tâm ngồi phía sau, đeo tai nghe nhưng vẫn cảm thấy tiếng động cơ ồn ào.

Lẽ ra cô nên khen Gia Mộc là một ‘cỗ máy học tập vô tình’, khi anh đã bỏ thời gian và tiền bạc để tận hưởng niềm vui học hỏi.

Anh sắp tổ chức một buổi triển lãm thư pháp nhỏ.

Đối với một người xuất thân từ vùng núi hoang vắng, anh đã thay da đổi thịt, lột xác hoàn toàn, khiến người khác không thể nhìn ra gốc gác của anh.

Có lẽ, họ còn hiểu lầm anh là con nhà Hoa kiều giàu có.

Chỉ có Tùng Tâm biết, anh từng chút một hoàn thiện học thức, tầm nhìn và thẩm mỹ của mình, không chịu giới hạn trong thời gian ngắn hay một thế giới chật hẹp.

Tùng Tâm dựa vào ghế, lớn tiếng hỏi Gia Mộc: “Em có phải là khán giả đủ tiêu chuẩn không?”

Gia Mộc hơi ngơ ngác, nhưng vẫn đáp: “Khán giả duy nhất.”

Cô muốn ôm lấy cổ anh, nhưng sợ làm phiền người lái, dù vậy cô vẫn rất phấn khích.

Trực thăng không thể bay vào những thung lũng dễ hình thành dòng khí hỗn loạn, cái bóng như chuồn chuồn đáp xuống cánh đồng bằng phẳng, và họ quay về.

Tùng Tâm cảm thấy trải nghiệm này thật mới mẻ. Có lẽ cô cũng nên thử châm cứu toàn đầu để kiểm tra tay nghề của Gia Mộc.

- --------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 32

Cuối năm, Tùng Tâm ngồi tính toán sổ sách. Lợi nhuận từ nhà máy thủy điện, cổ phần ở xưởng sửa xe, hoa hồng từ việc bán phế liệu và cỏ, sau khi trả lại tiền lãi cho bố, cô vẫn kiếm được kha khá.

Dĩ nhiên, so với bố, cô vẫn là đồ đệ.

Bố Tùng Tâm từ những năm trước đã mua vài cổ phần của hợp tác xã tín dụng ở huyện, mỗi năm chia cổ tức 36%, mấy năm gần đây giảm xuống còn khoảng 12% nhưng giá cổ phiếu trong giao dịch tư nhân cũng đã tăng từ ba tệ lên hơn bốn tệ.

Bố cô là một “cáo già”, được phụ nữ trẻ săn đón cũng là chuyện bình thường. Ông cũng cần thuốc trợ tim và cây gậy chống, còn người mẹ kế mới đúng là một đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Nhưng Tùng Tâm dần hiểu ra rằng, hôn nhân chỉ là một hợp đồng mà mỗi bên đều tìm kiếm lợi ích. Những tình cảm nồng nàn kia cuối cùng cũng sẽ tan vỡ, chẳng qua là một bên, hoặc cả hai bên đều phá vỡ lời hứa.

Lời hứa thủy chung bị phản bội, lời hứa cùng đồng lòng lại thành phản bội từ bên trong.

Đã như vậy, ai cũng có thể chọn lại, ai cũng có thể tìm kiếm một thỏa thuận tốt hơn.

Bố cô nhận tiền lãi rất vui, không phải vì tiền mà vì ông thích cái cách Tùng Tâm khôn ngoan kiếm lợi khắp nơi, học theo ông rất giỏi.

Bố nói, có ba gian mặt tiền ở một khách sạn trong thành phố, hai tầng đã được trang trí, ông muốn mở một trung tâm gia sư, thuê vài giáo viên, tuyển sinh ở khu vực lân cận, tiền thuê nhà sẽ được tính như cổ phần, Tùng Tâm chỉ cần quản lý là được.

Thực ra, bố cô chỉ muốn mỗi tuần cô về ăn cơm cùng.

Tùng Tâm nghĩ cũng được, ít ra có việc để làm.

Cả nhà ngồi ăn cơm cuối năm, bố hỏi cô có nghĩ ra trò đùa nào mới không.

Tùng Tâm nói: “Ngày xưa có một tướng cướp núi chiếm được Ai Cập cổ, tên là Á Lực.”

Bố cô khen cô sáng tạo, Tùng Tâm chỉ hừ nhẹ.

Chị cả Thiếu Nhu và anh hai Gia Lân cười to, từ nhỏ cô đã nghịch ngợm và bướng bỉnh, nhưng càng như vậy lại càng được cưng chiều.

Người mẹ kế không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy bất an. Cô ta biết, đám con của chồng chẳng dễ đối phó, dù đã bước vào cửa nhưng cô ta chỉ nhận được tiền sinh hoạt phí đáng kể, còn chuyện thừa kế thì phải hầu hạ chồng thêm hai mươi năm nữa, ai biết liệu có một người phụ nữ trẻ hơn xuất hiện không.

Tùng Tâm rất thích trung tâm gia sư mà bố cô mở. Chỉ cần dạy vài lớp nhỏ là đủ, trả lương giáo viên xong còn dư dả, nhiệm vụ giảng dạy nhẹ nhàng, có thể phân chia theo các cấp độ: cơ bản, nâng cao, bồi dưỡng, xuất sắc. Phụ huynh cũng hài lòng, tất cả đều vui vẻ.

Những công việc “lợi ích công cộng” như của các trường công lập lại dễ bị người ta coi thường.

Bất kỳ sản phẩm nào khi trở thành công cộng, đều dễ bị người khác chà đạp, đó là quy luật kỳ lạ của lòng người. Edit: FB Frenalis

Cô quyết định mua một căn nhà trong thành phố, ngay cạnh trụ sở cảnh sát. Dù sao cô cũng không làm việc gì xấu, hàng xóm là các chú cảnh sát, khá tốt.

Gia Mộc phát hiện Tùng Tâm đã hoàn toàn độc lập khỏi anh.

Anh giống như con rể ở rể, dọn vào nhà cô.

Tùng Tâm nói: “Chuyện ở quê là chuyện của kiếp trước rồi.”

Gia Mộc nói: “Ừm, trong nhà không có ai giặt đồ cho em phải không?”

Tùng Tâm nói: “Em có thể mang đi ra ngoài giặt, không cần anh giặt.”

Gia Mộc nói: “Để anh giặt cho nhé?”

Tùng Tâm nói: “Những gì có thể giải quyết bằng tiền thì đừng mắc nợ nhân tình, kể cả bố mẹ hay bạn đời cũng không nên nợ.”

Cô ngồi bên bàn ăn, tính toán chi phí phát tờ rơi quảng cáo, còn phải tính tiền thuê nhà và phân bổ chi phí trang trí nữa.

Gia Mộc bắt đầu đau đầu.

*****

Buổi triển lãm thư pháp nhỏ của Gia Mộc diễn ra khá tốt. Không ít nhà sưu tập đã đặt mua, bán được tám phần, điều này đã là rất hiếm hoi.

Anh không dám dùng những thứ xa xỉ như vàng hồng hay bạch kim để lấy lòng Tùng Tâm nữa, chỉ nói: “Thật khó chiều, nhưng lại dễ thỏa mãn.”

Tùng Tâm đáp: “Anh làm cho em một lò sưởi ấm chân bằng tre đi.”

Gia Mộc liền đồng ý.

Trong mùa đông ẩm ướt và lạnh giá, Tùng Tâm thần kinh tới mức học theo những bà lão nông thôn, ngồi bên bếp than với lò sưởi ấm chân. Đã mua than rồi, cô còn tiện tay nướng cánh gà và hải sản trên ban công.

Nhìn cô có vẻ vui vẻ trở lại, Gia Mộc biết rằng những cơn trầm cảm của cô đã biến mất.

Anh dụ dỗ cô: “Em có muốn về quê đào khoai lang không?”

Hồi nhỏ, Tùng Tâm rất thích ra ruộng khoai lang hoặc ruộng khoai môn sau khi đã thu hoạch xong, tìm những củ khoai nhỏ còn sót lại mà chẳng ai buồn lấy, rồi nướng chín giữa cánh đồng, trải nghiệm cuộc sống của một đứa trẻ lang thang.

Gia Mộc từng ngồi cùng cô bên mép ruộng, thắc mắc: “Ở nhà có cả bao lớn khoai to, sao em lại thích ra đây nướng khoai dại?”

Tùng Tâm nói năng đầy hùng hồn lý lẽ: “Ở đây thì không thể lãng phí.”

Cô cũng thích dùng hạt đậu tứ quý đã phơi khô để xâu chuỗi làm vòng đeo tay, đan xen giữa hạt đậu đỏ và hạt hoa đậu, thấy mình thật xinh đẹp. Cô còn tặng một chuỗi vòng cổ đan bằng đậu cho Gia Mộc để thể hiện tình cảm của mình.

Lúc đó anh không hiểu, nhưng có lẽ những năm tháng ngây thơ của tuổi thơ ấy lại gần với vườn địa đàng hơn.

Sau khi trưởng thành, mọi thứ đều phải tính toán, từ đam mê, tiền bạc cho đến thời gian, khiến người ta mất đi sự chân thật và hồn nhiên.

Anh chưa từng gặp ai nhiệt huyết hơn Tùng Tâm.

Gia Mộc lại dỗ dành cô: “Anh vừa trồng hai luống dâu tây, đã bón phân canxi, ngọt lắm.”

Tùng Tâm chỉ đáp một tiếng “ừm”, rồi nói: “Vậy anh hái một giỏ cho em đi.”

Gia Mộc khuyến khích: “Em không muốn tự tay hái sao?”

Cô lắc đầu: “Không muốn.”

Gia Mộc lại đau đầu thêm lần nữa. Anh vốn không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, chỉ biết làm theo mọi điều mà Tùng Tâm yêu cầu.

Có lẽ đây cũng là sự trả giá của anh. Suốt gần hai mươi năm cô dành trọn tình cảm cho anh, còn anh ngồi hưởng thụ quá lâu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK