"Vâng ạ!"
Hứa Du Tình lại cười.
Đứa trẻ này thật đáng yêu.
Cô ấy chỉ vào tên trên chỗ ngồi của mình.
"Hứa Du Tình, không cần gọi chị là sư phụ, nghe già lắm, em gọi chị là chị Hứa hoặc chị Du Tình đều được."
Tô Vân Hi lập tức hiểu ý.
"Vâng ạ, sư... Chị Hứa."
Hứa Du Tình nghe thấy giọng nói này, cảm thấy vui vẻ.
"Ôi, em ngọt ngào thật đấy, cho em ăn vặt này."
Hứa Du Tình lại kéo ngăn kéo thứ hai bên cạnh ra, bên trong để đầy ắp đồ ăn vặt, Tô Vân Hi nhìn mà ngẩn người.
Hả, văn phòng có thể để đồ ăn vặt sao?
Hứa Du Tình lấy ra hai gói khoai tây chiên nhỏ đặt lên bàn, giải thích với Tô Vân Hi:
"Không sao đâu, ăn uống không ảnh hưởng gì, nhưng nếu có lãnh đạo lớn hoặc đội kiểm tra gì đó thì phải chú ý một chút."
Cô ấy vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
"Em có bạn trai chưa?"
Lúc này Tô Vân Hi liền nghĩ đến Trương Vũ, bạn trai cũ thì có một người.
Tô Vân Hi lắc đầu.
"Không ạ, không có."
Hứa Du Tình liền nghiêng mắt đánh giá Tô Vân Hi, rõ ràng là không tin.
Sau đó cô ấy lại ghé sát vào hỏi:
"Xinh đẹp thế này mà không có bạn trai, chị không tin."
Cô bé này vừa nhìn là biết đang nói dối, còn muốn lừa chị sao?
Cô ấy lại hỏi:
"Vậy bây giờ em ở đâu?"
Tô Vân Hi thành thật trả lời:
"Ở khu chung cư gần cửa ga tàu điện ngầm đường Sa Nam."
Hứa Du Tình gật đầu.
"Ở một mình? Hay ở ghép?"
Tô Vân Hi không giỏi nói dối.
"Ờm, ở ghép ạ?"
"Ở ghép với con trai hay con gái?"
"Ờm, cái này..."
"Hiểu rồi, con trai, người quen à?"
"Ờ ờ..."
"À, quả nhiên là người quen, bạn học đại học?"
"Ơ..."
"Bạn trai?"
"Không không không, không phải..."
Tô Vân Hi toát mồ hôi hột, sao mình chưa nói gì mà đã bị tiền bối trong công ty đoán trúng phóc rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi ửng đỏ.
Hứa Du Tình nở nụ cười ranh mãnh, ừm, thú vị thật đấy.
Cô ấy vỗ vai Tô Vân Hi.
"Không sao đâu, đều là người trưởng thành rồi, chuyện bình thường thôi, nếu có gì không hiểu cứ hỏi chị, biết đâu chị còn có thể giúp em."
Tô Vân Hi trăm miệng cũng không cãi được, chỉ có thể gật đầu.
"Cảm ơn chị Hứa."
Trương Vũ không phải bạn trai đâu!!!
Trương Vũ hắt xì hơi một cái.
Mẹ ơi, ai đang nhắc đến mình vậy?
Chắc là mấy anh em năm châu bốn bể, sau khi tốt nghiệp ai đi đường nấy, bình thường cũng ít liên lạc, chắc chắn là có người muốn mình lên mạng chơi game rồi.
Thế này ban ngày không có cơ hội lên mạng rồi.
Trương Vũ lăn chuột, nhìn nội quy và tài liệu trên máy tính, lúc này Lâm Tử Hiên vỗ vai anh nói:
"Có hoạt động bốc thăm chào mừng nhân viên mới, đi xem không?"
Trốn việc à?
Đi chứ!
Không đi thì phí, bây giờ không trốn, sau này khi công việc được giao xuống thì không còn cơ hội trốn nữa.
Trương Vũ đi theo Lâm Tử Hiên đến quầy lễ tân, xung quanh còn có không ít người, nhìn đều là người mới.
Một cô nhân viên lễ tân ôm một cái thùng, hô lên:
"Mỗi người bốc một cái, đăng ký số hiệu công việc rồi bốc thăm nhé."
Trương Vũ nhìn về phía sau cô ấy.
Ừm, có khăn giấy, có ô, còn có cả bếp từ!
Còn có cả nồi!
Oa!
Bây giờ Trương Vũ đang trong tình trạng nghèo rớt mồng tơi, nếu bốc được cái nồi, sau này có thể tự nấu ăn rồi!
Lại tiết kiệm được một khoản tiền lớn!
Tiền, tiền, tiền.
Bây giờ Trương Vũ cũng giống như Tô Vân Hi, hoàn toàn chìm đắm trong tiền.
Anh lập tức xếp hàng, trời ơi, xin hãy ban cho con một cái nồi!
Trương Vũ đăng ký rồi, Trương Vũ bốc thăm rồi, Trương Vũ trúng giải nhất.
Cô nhân viên lễ tân cười nói:
"Chúc mừng anh nhé, trúng giải nhất, bộ sản phẩm dưỡng da cao cấp của chúng tôi."
Ai thèm cái này chứ!
Trương Vũ suýt nữa thì ném tờ giấy xuống bàn.
Tôi muốn cái nồi!
Trương Vũ cầm tờ giấy giải nhất, tay hơi run.
Mọi người xung quanh đều tưởng anh quá xúc động, thậm chí còn vỗ tay, Lâm Tử Hiên vỗ vai Trương Vũ nói:
"Chúc mừng cậu! Giỏi quá!"
Từ ngữ đơn giản nhất, lời khen chân thành nhất.
Trương Vũ chỉ vào cái nồi phía sau cô nhân viên lễ tân hỏi:
"Tôi có thể dùng giải nhất này đổi cái nồi kia không?"
Cô nhân viên lễ tân lộ vẻ mặt khó xử rồi lắc đầu nói: