Trương Vũ phẩy tay nói.
“Không, chỉ là một thùng đang giảm giá, giảm 80%, rất hời đúng không.”
Tuy Trương Vũ cảm thấy lời này không mấy thuyết phục, nhưng anh hiểu Tô Vân Hi, chỉ cần nhắc đến tiền, miễn phí, giảm giá, cô nhất định sẽ thỏa hiệp.
Tô Vân Hi thỏa hiệp, đỏ mặt ấp úng nói.
“Ồ… Được rồi, cũng đúng, như vậy dù sao cũng tiết kiệm hơn, lần trước em mua một hộp hết 80 tệ, đắt c.h.ế.t đi được.”
Trương Vũ nhìn cô.
“Hửm? Thì ra em cũng đã chuẩn bị cả rồi sao?”
Tô Vân Hi im lặng.
Sao lại tự mình vạch trần mình rồi a a a a a!
Cô trừng mắt nhìn Trương Vũ.
Còn không phải tại anh, còn lãng phí 80 tệ của em nữa!
Tức c.h.ế.t mình rồi!
Nghĩ đến là tức.
Cô cắn một cái vào tay Trương Vũ, không dùng sức, nhưng dường như đang trút giận.
Tên đàn ông đáng ghét.
Bản cô nương thật sự đã lãng phí không ít tiền cho anh.
Hai người ồn ào một hồi, ngồi xuống ghế sô pha, nhất thời lại không biết nên nói gì.
- --
Chú thích:
划算 (huásuàn): Hời, đáng giá, có lời.
嬌小 (jiāoxiǎo): Nhỏ nhắn, xinh xắn (dùng để miêu tả phụ nữ).
Chiếc vali trên bàn vẫn nằm im ở đó, bằng cách nào đó lại mang thêm vẻ cô đơn bị cả hai lãng quên.
Tô Vân Hi ngồi rất ngay ngắn, hai chân khép lại, đang nhìn điện thoại, mặc dù tâm trí cô ấy lúc này không đặt vào đó.
"Vậy, Trương Vũ, cậu định khi nào thì dùng cái đó..."
Trương Vũ cũng đang nhìn điện thoại, mặc dù tâm trí cậu cũng không đặt vào đó, cậu không nhịn được, bật ra tiếng "Hả".
Tô Vân Hi đang nói đến cái gì vậy nhỉ...
Nhưng mà cũng đúng, đã mua thì phải dùng chứ...
Nhưng mà chủ đề này sao khó mở lời quá.
Ngón tay cậu lướt loạn xạ trên màn hình điện thoại.
"Cậu... nghĩ sao?"
Ngón tay Tô Vân Hi cũng lướt loạn xạ trên màn hình điện thoại.
"Chuyện này, có gì đâu, chúng ta là người trưởng thành rồi, rất bình thường mà, luôn phải thảo luận mấy chủ đề kiểu này chứ, đã có người nói muốn cưới tớ, sinh con với tớ rồi..."
Trương Vũ chống một tay lên má.
"Cũng đúng..."
Tay Tô Vân Hi run run.
"Con nít đâu thể tự nhiên chui từ kẽ đá ra được chứ..."
Mình đang nói cái gì vậy trời.
Tô Vân Hi lấy tay che mặt, rõ ràng lúc chưa yêu nhau, còn có thể thoải mái trêu chọc cậu ấy, sao yêu nhau rồi, ngược lại có chút lúng túng thế này.
Tô Vân Hi nhỏ giọng hỏi.
"Hơn nữa... không phải cậu nói muốn chuẩn bị cho tớ một ngày đáng nhớ, rồi mới... cái đó sao?"
Chủ đề này đúng là người lớn quá rồi.
Trương Vũ suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Đúng là vậy, chỉ là, sao ngồi đây thảo luận chuyện này lại thấy kỳ kỳ..."
Tô Vân Hi nhìn cậu, lại thấy cũng không kỳ lạ lắm.
Cô từ từ tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Trương Vũ.
Hai người ngồi sát rạt nhau, cánh tay chạm vào cánh tay.
Tô Vân Hi khẽ nói.
"Tớ mới phát hiện ra, đã quen giữ khoảng cách ba mươi centimet với cậu rồi, nhưng bây giờ hình như ba mươi centimet, đối với tớ mà nói, đã hơi xa rồi."
Trương Vũ quay sang nhìn cô, cô gái tóc ngắn này đang nhìn cậu với vẻ dịu dàng và tình yêu dành cho cậu, không cần nói cũng hiểu được tình ý đó.
Tay cô nắm lấy cánh tay Trương Vũ, nói.
"Tớ không muốn giống như trước nữa, mặc dù tớ thấy những chuyện này có hơi ngại ngùng khi nói ra, nhưng, chúng ta đã là người yêu, là một đôi, là bạn trai bạn gái, là người đã hẹn ước sẽ kết hôn, rồi cũng sẽ phải đối mặt thôi."
Lông mi cô khẽ run, dù ngại ngùng nhưng vẫn nói.
"Cậu quyết định rồi thì nói cho tớ biết nhé..."
Trương Vũ quay sang nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.
"Cuối tuần này chúng ta đi hẹn hò nhé?"
Tô Vân Hi đỏ mặt.
"Cuối tuần này... cậu đã muốn cái đó rồi sao?"
Trương Vũ dịu dàng nhìn cô.
"Không, chỉ là hẹn hò bình thường thôi, chúng ta đi mua quần áo mùa thu đi, dù sao, chúng ta đã quay lại với nhau rồi, việc đầu tiên các cặp đôi nên làm là hẹn hò chứ."
Tô Vân Hi có chút vui vẻ, "Ừm" một tiếng.
Vậy là tốt rồi, đây chính là điểm cô thích ở Trương Vũ, luôn đối xử với cô thật dịu dàng, từ từ, từng bước một, khiến cô cảm thấy rất thích.
Cô tựa đầu vào vai Trương Vũ, nép sát vào người cậu.
"Tớ thật sự rất thích cậu, Trương Vũ."