Chương 10
Trời mưa không to không nhỏ suốt hơn một tuần, những chỗ trũng trên đường đều đầy nước, không khí lúc nào cũng ẩm ướt.
Một ngày nắng hiếm hoi, Hàn Phương Trì tan làm, về nhà bố mẹ. Anh dùng vân tay mở cửa, tiếng ồn ào bên trong như đợt sóng ấm áp, ập thẳng vào mặt.
Mọi người tập trung ở khu bếp và sân sau, chẳng ai chú ý đến Hàn Phương Trì vừa về. Anh tự thay dép, để chiếc hộp bánh kem to tướng dựa vào tường rồi lặng lẽ đi qua phòng khách, gõ cửa một căn phòng.
"Ai đấy?" Tiếng cô gái bên trong trả lời lại, đầy vẻ khó chịu.
Hàn Phương Trì không trả lời, gõ thêm lần nữa.
"Vào đi!" Nghe giọng là biết, nếu gõ thêm sẽ có người nổi cáu.
Hàn Phương Trì đẩy cửa bước vào, tiện tay đóng lại.
Cô gái trong phòng đang ngồi co chân trên giường, tay cầm điện thoại ngang, chăm chú chơi game. Thấy anh bước vào, cô vẫn giữ vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Ô, người bận rộn về rồi đây? Trong cả núi việc còn dành được chút thời gian? Nhà này rạng rỡ hẳn lên nhỉ."
Hàn Phương Trì ngồi xuống ghế, nhìn cô: "Hàn Tri Dao, em nói chuyện cho đàng hoàng đi."
Hàn Tri Dao lườm anh một cái, rồi im lặng, không thèm trả lời.
"Tri Mặc về chưa?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Sao mà về được? Anh chị bận thế cơ mà, lo việc cả ngày chẳng có lúc rảnh." Giọng Hàn Tri Dao đầy mỉa mai.
Hàn Tri Dao là đứa em đang học lớp 10, nổi tiếng là "quái vật" trong nhà. Trong các dịp tụ tập gia đình, phòng của cô là nơi duy nhất được xem là "đất thánh." chẳng ai dám vào trêu chọc.
Lần trước, cô và mẹ đã có một trận cãi nhau nảy lửa, gọi điện cho Hàn Phương Trì yêu cầu anh về nhà, nhưng anh bảo bận, không về. Hàn Tri Mặc cũng lấy cớ ôn thi không đến.
Từ sau hôm đó, cô giữ mối hận, không còn liên lạc với Hàn Phương Trì. Tin nhắn anh gửi cô không trả lời, tiền lì xì cũng chẳng thèm nhận.
"Thế nói đi, muốn gì để hết giận nào?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Không cần nói." Hàn Tri Dao lạnh lùng trả lời: "Chưa đuổi anh ra khỏi phòng là em tử tế lắm rồi."
"Một ngàn." Hàn Phương Trì nói.
Hàn Tri Dao vẫn không có hơi phản ứng.
"Hai ngàn." Anh tiếp tục.
Cô vẫn không thèm liếc anh một cái.
Hàn Phương Trì ngả lưng ra ghế, xoay đi: "Không nói thì thôi."
Thường thì đến nước này Hàn Tri Dao sẽ nhượng bộ, nhưng lần này cô chẳng hề đoái hoài, có vẻ thật sự đang giận.
Hàn Phương Trì thấy dỗ không xong cũng không dỗ nữa, cả hai tiếp tục ngồi im trong căn phòng yên tĩnh, mỗi người tập trung vào chiếc điện thoại của mình.
Hôm nay là sinh nhật bà ngoại, các cô dì chú bác đều kéo cả nhà đến chúc mừng, trong căn nhà này ít nhất cũng có hơn hai chục người.
Nhà của Hàn Phương Trì là dạng biệt thự liền kề, có hai tầng trên mặt đất và một tầng hầm. Căn nhà đủ lớn để chứa hết mọi người, nên các buổi tụ họp gia đình gần như đều tổ chức ở đây.
Hôm nay, mẹ của Chu Mộc Nghiêu cũng đến. Tuy quan hệ hai nhà vốn không thân thiết lắm, nhưng nhiều năm qua hai bên qua lại khá thường xuyên, mỗi dịp sinh nhật bà ngoại, bà ấy đều có mặt.
Trong bữa tiệc gia đình có hơn hai mươi người, người lớn ngồi một bàn, trẻ con một bàn. Hàn Phương Trì chẳng hề ngại ngùng, dù đã ba mươi mốt tuổi nhưng vẫn ôm bát chen vào bàn trẻ con.
"Phương Trì, qua đây!" Cậu út hơn anh không đến mười tuổi gọi anh qua.
Hàn Phương Trì làm ngơ, ra hiệu cho Hàn Tri Dao nhích qua để chừa chỗ cho mình.
"Anh lớn thế này rồi mà còn ngồi bàn con nít à?" Hàn Tri Dao nói, nhưng vẫn dịch sang để anh ngồi xuống.
Anh chen vào, ngồi xuống bàn trẻ con.
Ngồi bàn này ăn xong là có thể rút lui ngay, bàn người lớn thì cứ kéo dài mãi. Hơn nữa, Hàn Phương Trì vẫn độc thân, thậm chí chưa có nổi một cô bạn gái, mà ngồi xuống bàn người lớn lại trở thành bia đỡ đạn cho những câu hỏi khó chịu.
"Thôi cđể nó ngồi đó đi, đừng gọi nữa." mẹ Hàn Phương Trì, bà Bành, nhẹ nhàng giải vây: "Phương Trì làm cả ngày rồi, để nó ăn uống thoải mái."
Hàn Tri Dao bĩu môi, chế nhạo: "Mẹ anh chỉ có bấy nhiêu lòng tốt với anh thôi, con trai mới là quý."
Hàn Phương Trì không tham gia vào cuộc đối thoại nhạy cảm này, giả vờ như không nghe thấy.
Đến tuổi này, chủ đề trò chuyện trên bàn ăn xoay quanh bọn trẻ con là chuyện không thể tránh. Hàn Phương Trì là người lớn tuổi nhất trong đám, lại độc thân, trở thành đề tài chính của hơn một nửa cuộc trò chuyện.
Bao nhiêu năm qua, Hàn Phương Trì chứng kiến dì Khúc từ lúc thở dài ngao ngán cho đến khi bình thản đón nhận, thay đổi không được thì đành chấp nhận.
Nói đến Chu Mộc Nghiêu, dì Khúc từ bàn khác gọi vọng qua.
"Phương Trì?"
Hàn Phương Trì quay đầu lại: "Sao vậy dì?"
Dì Khúc hỏi thăm: "Chu Mộc Nghiêu với bạn nó chia tay rồi à? Dì thấy nó như người thất tình, hỏi gì cũng không nói."
Hàn Phương Trì trả lời: "Con không biết ạ."
"Con còn không biết? Con cứ giấu thôi, hỏi gì cũng không chịu nói." Dì Khúc không tin.
Hàn Phương Trì cúi đầu cười nhẹ: "Dì hỏi nó đi ạ."
"Nó bảo không có." Dì Khúc khẳng định: "Nhưng chắc chắn có vấn đề rồi."
Hàn Phương Trì không trả lời thêm, quay lại tiếp tục ăn.
Ban đầu định ăn xong là đi ngay, Hàn Phương Trì đã đứng dậy chuẩn bị xin phép, nhưng câu chuyện về Chu Mộc Nghiêu lại quay vòng về phía anh.
Một người cậu vẫy anh lại, nói muốn giới thiệu cháu gái cho anh.
"Hôm trước nghe nhắc mới nhớ, hai đứa thật hợp nhau. Nó nhỏ hơn cháu hai tuổi, học vấn tương đương, lại là người mình quen biết rõ."
Hàn Phương Trì định mở miệng, thì bên cạnh Hàn Tri Dao đột nhiên hét toáng lên một tiếng "Aaaa!" đầy bực bội.
Cả phòng lập tức im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
"Phiền chết đi được! Anh đi chưa? Anh ngồi chật chết em rồi!" Hàn Tri Dao đập mạnh bát xuống bàn, đứng phắt dậy.
Hàn Phương Trì nhanh chóng đỡ lời: "Anh đi ngay đây."
Mẹ anh, bà Bành, gọi tên Hàn Tri Dao đầy cảnh cáo.
"Làm gì thế hả!" Hàn Tri Dao vừa đi vào phòng vừa gào lên: "Phương Trì, anh mau rời khỏi nhà em đi!"
Hàn Phương Trì đã đi đến cửa, mang giày vào, bà Bành nói với anh: "Con cứ để nó điên một lúc, đừng để ý."
"Đừng trêu nó." Hàn Phương Trì quay lại chúc mừng sinh nhật bà ngoại thêm lần nữa rồi bước ra khỏi nhà.
Ra đến cửa, anh chuyển khoản cho Hàn Tri Dao 2000 tệ.
Hàn Tri Dao nhận tiền, nhắn lại: "Cảm ơn vì đã tài trợ giấc mơ về phụ kiện cho thiếu nữ này."
Hàn Phương Trì trả lời: "Vậy là hết giận rồi chứ?"
Hàn Tri Dao gửi lại một biểu tượng "ok".
Hàn Phương Trì vừa về đến nhà mình thì điện thoại của Chu Mộc Nghiêu đã gọi tới.
"Tiểu Hắc?" Hàn Phương Trì bắt máy.
"Anh, em vừa mới đến, anh về rồi sao?" Chu Mộc Nghiêu hỏi.
"Anh về đến nhà rồi." Hàn Phương Trì nói.
"Vậy để em qua, em tưởng anh còn ở đó nên mới đến."
"Qua đây đi."
Chu Mộc Nghiêu tạt qua nhà, nói vài lời chúc mừng rồi đi ngay, không ăn uống gì. Cậu ấy không ngại ai nói gì, vì dù gì gia đình Hàn Phương Trì với nhà cậu cũng chỉ là họ hàng xa, chẳng ai dám nói thẳng điều gì. Cùng lắm là đợi cậu đi rồi bàn tán, than thở: "Tiếc quá, thằng bé tốt vậy mà..." Nhưng chuyện đó Chu Mộc Nghiêu cũng chẳng quan tâm.
Chu Mộc Nghiêu ngồi ở bàn ăn nhà Hàn Phương Trì, cúi đầu ăn một bát cơm chiên.
Hàn Phương Trì vừa tắm xong, tóc còn ướt, mặc áo thun quần ngắn bước ra.
Anh hỏi: "Muốn uống gì không?"
"Nước lọc thôi." Chu Mộc Nghiêu trả lời.
Hàn Phương Trì lấy một chai nước khoáng đưa cho cậu. Chu Mộc Nghiêu không kén chọn, ở nhà Hàn Phương Trì không có gì nhiều, chỉ xào cho cậu một bát cơm nhưng cậu cũng ăn ngon lành.
Chu Mộc Nghiêu gầy đi nhiều, cả người ủ rũ, như một cái cây thiếu nước, không còn chút sức sống.
Ăn xong, cậu nằm ườn ra sofa, mắt nhìn trần nhà, ánh mắt lơ đễnh.
"Anh à, giờ em phải làm sao đây?" Chu Mộc Nghiêu hỏi.
"Đừng hỏi anh, anh không biết." Hàn Phương Trì ném cho cậu quả táo, Chu Mộc Nghiêu đón lấy nhưng không ăn, đặt lên bụng.
"Mỗi lần mở mắt là em lại muốn tìm anh ấy. Em luôn nghĩ anh ấy không đến nỗi tàn nhẫn như vậy." Chu Mộc Nghiêu sụt sịt, giọng buồn bã: "Anh ấy chỉ giận thôi, nhưng em không biết làm sao để anh ấy nguôi giận."
Hàn Phương Trì ngồi bên cạnh, ăn táo, không tỏ vẻ muốn nói chuyện. Tiếng anh nhai táo nghe rất giòn.
"Anh nghĩ lúc đó em nghĩ gì thế? Em thật không hiểu nổi mình. Em chẳng bao giờ nghĩ đến hậu quả." Chu Mộc Nghiêu nói nhỏ: "Con trai đúng là khốn nạn."
"Đừng nói thế." Hàn Phương Trì dừng nhai, ngắt lời: "Đó là chuyện của em thôi."
"Ừ, em khốn nạn." Chu Mộc Nghiêu quay đầu nhìn anh, trong mắt đầy nỗi buồn: "Em tìm đâu ra thuốc hối hận bây giờ?"
Hàn Phương Trì lại im lặng, vừa ăn táo vừa xem điện thoại.
"Anh à."
Hàn Phương Trì ngẩng lên: "Sao?"
"Anh nghĩ..." Chu Mộc Nghiêu hỏi khẽ: "Em còn cơ hội với Lạc Tri không?"
Hàn Phương Trì nhìn cậu, nghĩ vài giây rồi trả lời: "Chắc là không."
Hà Lạc Tri là người thế nào nhỉ?
Bên ngoài dịu dàng, nhưng bên trong cứng rắn.
Suốt tám năm qua, Chu Mộc Nghiêu chỉ thấy được sự mềm mỏng của Hà Lạc Tri – sự ấm áp, bao dung, chẳng bao giờ tỏ ra cáu giận, ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng.
Chu Mộc Nghiêu được Hà Lạc Tri yêu thương suốt tám năm, và lần này chính cậu đã tự tay phá hỏng sự dịu dàng ấy, chẳng còn gì sót lại nữa.
"Anh giúp em đi." Mắt Chu Mộc Nghiêu đỏ hoe, giọng nói nghe mong manh.
"Em muốn Lạc Tri." Cậu buồn bã nói.