"Thế còn ta thì sao? Chẳng lẽ ta cũng chỉ là chút lòng trắc ẩn của chàng thôi ư? Chàng đúng là lòng dạ từ bi nhỉ!"
Ta quay lưng lại, mặc cho hắn gọi thế nào cũng không thèm đáp.
Thực ra ta không thật sự giận, chỉ là ta sợ.
Ta sợ hắn nói ra sự thật, rồi lòng ta sẽ buồn bã.
Thế là, chúng ta thành phu thê thực sự.
Hàng xóm láng giềng đều trêu đùa, hỏi ta khi nào sẽ sinh cho Hồ Ba thêm một đứa con.
Đến cả Cảnh Cảnh cũng đến hỏi:
"Mẫu thân ơi, có phải mẫu thân sẽ sinh cho con một đứa em chơi cùng không?"
Ta vội bịt miệng con bé, mặt đỏ bừng.
"Con là con gái, sao lại nói mấy lời không biết ngại như thế? Sau này không được nói vậy nữa."
Nhưng chẳng bao lâu sau, ta bắt đầu đặc biệt thích ăn cay.
Nếu không cay, ăn gì vào cũng muốn nôn ra.
Hồ Ba sợ đến tái mặt, vội đỡ ta đi đến y quán.
Thật là đồ ngốc, ta cười đến không ngừng được:
"Phu quân ơi, chàng chưa từng nghe nói phụ nữ mang thai đều như vậy sao?"
Hắn sững người, khi hiểu ra liền nhảy cẫng lên, chống gậy đến bên ta, chạm vào bụng rồi sờ đi sờ lại.
"Ôi, ta có con rồi sao, chuyện này là… thật sao?"
Ta không ngờ người đàn ông to lớn như vậy lại có thể xúc động rơi nước mắt chỉ vì có thêm một đứa con.
Nhưng nhìn hắn như vậy, ta lại thấy lo lắng.
Dân gian vẫn nói "ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con gái."
Giờ ta thích vị cay, e rằng trong bụng lại là một cô con gái.
Ta có chút đắn đo, thận trọng hỏi hắn:
"Phu quân, chàng thích có con trai hay con gái hơn?"
Hắn suy nghĩ rất lâu mới đáp:
"Ta muốn có một đứa con trai."
Tim ta chợt chùng xuống, nhưng hắn lại tiếp lời:
"Nếu sinh con trai, sau này nó có thể bảo vệ nàng và Cảnh Cảnh. Khi chúng ta qua đời, Cảnh Cảnh cũng sẽ có chỗ dựa."
"Thế nếu là con gái thì sao?"
Hồ Ba cuối cùng hiểu được ý ta, nắm lấy tay ta:
"Nếu là con gái, thì ta sẽ nâng niu nó trong lòng, giống như Cảnh Cảnh vậy. Một mình ta sẽ che chở cho ba mẹ con nàng."
Chi phí học hành của Cảnh Cảnh ngày một nhiều, mà trong bụng ta lại có thêm một đứa trẻ nữa.
Hồ Ba không thể tiếp tục làm nghề coi xác, liền chuyển sang đan sọt tre mỗi ngày đem ra phố bán.
Hắn nói rằng: "Dù có phải ăn xin, cũng phải để ba mẹ con ta được no bụng."
Ban đầu, Cảnh Cảnh không muốn tiếp tục đến thư viện, nhưng Hồ Ba kiên quyết không cho phép.
Hắn bảo: "Chỉ những người đọc nhiều sách mới không phải chịu khổ."
Đến gần ngày sinh của ta, hắn vẫn đan sọt rồi ra phố bán như thường.
Cảnh Cảnh cũng đi học từ sớm.
Vậy mà có một vị khách không mời lại ghé nhà – Triệu Đại Thiện.
Hắn dẫn theo một đám du côn vào cửa:
"Chính là ở đây, nhà của con gái ta. Để ta đòi được đất đai, rồi sẽ đền bù cho các ngươi."
Ta nghe thấy động, bước ra. Khi thấy bụng ta đã lớn, ánh mắt hắn lóe lên vẻ căm ghét.
"Con đàn bà lăng loàn, với ai cũng chui vào một ổ. Đồ đàn bà đ.ê t.i.ệ.n!"
Lúc này ta không còn sợ hắn như trước, liền cầm chổi đuổi ra:
"Hiện tại ta đã là thê tử của Hồ Ba, Triệu Đại Thiện, ngươi nên biết điều một chút đi."
Hắn liền xắn tay áo định đánh ta:
"Lâu ngày không đánh, ngươi muốn leo lên đầu ta rồi sao? Để xem hôm nay ta có đánh chec con đàn bà lăng loàn này không!”
Ta không sợ bị đánh, nhưng lo cho đứa trẻ trong bụng.
Hắn đá ta ngã xuống đất, cơn đau thấu xương khiến ta toát mồ hôi lạnh.
Ta sợ rằng, nếu đứa bé có chuyện gì, Hồ Ba sẽ đau lòng biết bao.
Lúc này ta mới tự giận mình, đã quen với những ngày tốt lành, quên mất Triệu Đại Thiện là kẻ dơ bẩn đáng hận đến nhường nào.
Đúng lúc đó, Hồ Ba chạy về.
"Nương tử!"
Hắn khập khiễng chạy tới, che chở cho ta, hoảng loạn không nói nên lời.
"Triệu Đại Thiện! Ngươi đã bán họ cho ta, sao giờ còn quay lại quấy nhiễu?"
Bọn du côn bên cạnh cũng quay sang nhìn Triệu Đại Thiện.
Hồ Ba ôm lấy ta, định đưa đến y quán mà không ngoảnh lại.
Triệu Đại Thiện chặn lại, không cho đi:
"Đồ què, nếu ngươi không trả tiền, hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa! Để cho con ngươi chec từ trong bụng mẹ đi!"
Ngay cả bọn du côn cũng không chịu nổi cách hành xử của hắn:
"Chuyện nguy hiểm đến tính mạng, trước hết mời thầy thuốc đến, cô nương này không nên di chuyển, đợi lát nữa hãy nói tới chuyện đòi nợ."
Bọn họ đè hắn xuống rồi đưa hắn ra ngoài.
Lúc này, lang trung cùng với Cảnh Cảnh trở về.
Thấy lang trung, Hồ Ba bật khóc, quỳ xuống trước ông, một người đàn ông to lớn mà nước mắt nước mũi đầy mặt.
"Thần y, xin ngài hãy cứu thê tử của ta, giữ mạng, giữ mạng cho nàng!"
Lang trung thở dài, liên tục lắc đầu.
Ba chúng ta cùng lúc nín thở, sững sờ.
Nhưng ông chỉ vuốt râu, rồi nói:
"Gia đình các ngươi thật khôi hài, chỉ là ngã một chút thôi, thai nhi vẫn bình thường. Sao lúc nào cũng vội vàng, cứ động một chút là quỳ lạy người ta? Thật làm ta phát ngượng thay."
Lang trung đeo hòm thuốc lên lưng, quay người rời đi, Hồ Ba cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn liền cầm chiếc búa trong nhà rồi bước ra ngoài.