"Phu quân ơi, đừng đi mà!"
Nhưng hắn không nghe, Cảnh Cảnh cũng tức giận chạy theo hắn ra ngoài.
Khi hai cha con trở về, họ nói mọi việc đã được xử lý xong.
Nguyên nhân là do Triệu Đại Thiện lại thua bạc, mắc nợ sòng bạc một khoản lớn.
Không thể trả tiền, hắn bị dọa sẽ bị c.h.ặ.t tay c.h.ặ.t chân.
Hắn một mực khẳng định Cảnh Cảnh là con gái ruột, muốn ép con bé thay hắn trả nợ.
May thay, bọn du côn ở sòng bạc cũng là người biết lý lẽ.
Sau khi xem khế ước bán thân, hiểu rõ đầu đuôi, bọn chúng không tìm đến chúng ta nữa.
Tưởng mọi chuyện đã xong, hắn sẽ không gây rắc rối thêm nữa.
Nhưng ai ngờ hắn lại không biết xấu hổ, lên phố kêu oan, làm xấu danh tiếng của Cảnh Cảnh.
"Các ngươi không biết con bé kia độc ác đến nhường nào! Ta là phụ thân của nó mà nó chẳng thèm đoái hoài, chỉ mong ta chec đi cho sớm! Nói xem, trên đời này làm gì có đạo lý nào như thế?"
Triệu Đại Thiện vừa nói vừa sụt sịt khóc lóc.
"Thật là súc sinh còn chẳng bằng! Đọc sách để làm gì? Sau này ai dám cưới loại người như nó?"
Người dân trên phố đều bàn tán xôn xao, nói rằng Cảnh Cảnh nhà ta thật bất hiếu.
Hồ Ba lo lắng, vội lấy số bạc dành dụm trong hộp gỗ ra:
"Danh tiếng của con quan trọng, lần này ta sẽ trả nợ cho hắn, chỉ mong hắn từ nay không đến quấy rầy nữa."
Ta lau nước mắt, tự trách không thôi:
"Phu quân, ta và con thực sự đã gây cho chàng nhiều phiền phức lớn."
"Người một nhà, không nên nói lời khách sáo."
Hồ Ba cầm số bạc định đi, nhưng Cảnh Cảnh trở về đúng lúc và chặn hắn lại.
"Không được, số tiền này là để dành cho đệ muội con đi học. Không thể cho cái đồ vô lại kia!"
"Việc của các đệ muội về sau hẵng tính, giờ hắn đang làm mất danh tiếng của con khắp nơi, tương lai con sẽ ra sao?" Hồ Ba hỏi.
Cảnh Cảnh nghiêm túc lấy khế ước bán thân ra từ chiếc hộp gỗ.
"Con sẽ ra phố, nói thẳng mọi chuyện với hắn."
"Không được, còn nhiều người chưa biết việc con thuộc diện tiện tịch. Giờ mà nói ra, người trong thư viện sẽ nhìn con thế nào?"
Khi đó, Triệu Đại Thiện đã đánh dấu mẹ con ta thành tiện tịch, nhưng không có quá nhiều người biết đến.
Thông thường, nô tì khi về nhà chủ mới bị đóng dấu, còn Hồ Ba luôn nói với mọi người rằng hắn cưới ta làm thê tử, nên chẳng ai ngờ chúng ta đã bị tên Triệu Đại Thiện k.h.ố.n n.ạ.n ấy hạ nhục như thế.
Cảnh Cảnh không chút nao núng.
"Phụ thân, con thuộc thân phận gì không quan trọng, cũng giống như người là người Hồ, điều đó cũng không quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta sống tốt bên nhau. Người ta cười nhạo thì kệ người ta, chẳng liên quan gì đến chúng ta."
"Nhưng rồi sau này làm sao con kết hôn?"
"Người thật lòng yêu con sẽ cưới con, bất kể thân phận của con là gì. Còn người chỉ để tâm đến thân phận thì con chẳng cần cưới. Thà rằng không gả đi còn hơn."
Hồ Ba vẫn không đồng ý, giữ c.h.ặ.t Cảnh Cảnh không cho đi.
Cảnh Cảnh hỏi hắn:
"Phụ thân, nếu người quan tâm đến mặt mũi như vậy, thì tại sao lần trước lại đóng giả ma để dọa tiểu thư nhà họ Lưu vì con?"
"Chuyện đó khác."
"Không khác đâu. Phụ thân là phụ thân của con, con là con gái của người. Người đã dạy con không được màng về xuất thân, sống phải ngẩng cao đầu, sao giờ người lại chùn bước?"
Hồ Ba nhìn Cảnh Cảnh ngày càng trưởng thành, gật đầu:
"Tốt, con ngoan."
Cảnh Cảnh phơi bày sự thật cuối cùng của Triệu Đại Thiện.
Giờ thì cả thành đều biết hắn nợ nần cờ bạc, đến mức đích thân đánh dấu tiện tịch lên vợ con để bán trả nợ.
Không những phải tự mình trả nợ, hắn còn bị mọi người khinh bỉ.
Trước đây, mỗi khi tán chuyện, người dân thường chế giễu Cảnh Cảnh nghèo mà còn học đòi đến thư viện, nói rằng Hồ Ba bị ác quỷ ám. Nhưng giờ thì mọi lời chê cười đã chuyển sang khinh bỉ Triệu Đại Thiện.
Gia đình ta từ ba người thành bốn người, ta sinh thêm một bé gái.
Tết sắp đến rồi.
Hồ Ba sắm đôi câu đối và đèn lồng từ sớm, còn chuẩn bị không ít đồ Tết.
"Năm ngoái xảy ra chuyện ấy, nhà mình chưa có được một cái Tết ra hồn, năm nay ta muốn đón năm mới thật rực rỡ!"
Cảnh Cảnh bế muội muội, hăng hái chỉ huy Hồ Ba dán câu đối.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, Hồ Ba đưa cho Cảnh Cảnh vài đồng:
"Con gái, phụ thân ở nhà chăm mẫu thân và muội muội con, con cầm tiền ra phố, muốn mua món gì thì cứ mua."
Cảnh Cảnh tung tăng đi, mua về không ít đồ, túi lớn túi nhỏ.
Có thứ cho ta, cho em bé.
Quan trọng nhất là con bé mua cho phụ thân nó một đôi đệm bảo vệ đầu gối.
Hồ Ba vui mừng không thôi, đeo ngay vào đầu gối:
"Con gái vẫn là tốt nhất, con gái biết lo nghĩ cho người khác."
Khi Hồ Ba vào bếp bận rộn, Cảnh Cảnh ghé tai ta thì thầm:
"Mẫu thân ơi, con đã gặp Triệu Đại Thiện ngoài phố.”
“Người không biết đâu, hắn bị c.h.ặ.t mất một tay một chân, nhìn như sắp chec vậy."
Ta đang bế đứa nhỏ cho bú, không đáp lại.
Con bé lại hỏi:
"Mẫu thân, hắn bị như vậy có phải là đáng đời không?"
"Phải, đáng đời. Nên sớm chec đi mới phải."
Không ngờ rằng lời ta nói thành sự thật.
Sáng mùng một, đại thẩm nhà bên bế cháu sang nhà chúc Tết.
Bà cầm một nắm hạt dưa, kể chuyện phiếm với ta:
"Trên phố có một người bị c.h.ặ.t tay chân, đêm qua chec cóng rồi! Nhìn dáng vẻ trông giống như Triệu Đại Thiện ấy."
Ta ngừng tay đang thay tã cho con, khẽ cười:
"Đáng đời."
Đại thẩm không nhắc chuyện đó nữa, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết phủ trắng xóa:
"Tuyết lành báo hiệu mùa màng bội thu! Năm nay là một năm tốt."
"Đúng vậy, năm nay là năm tốt. Sau này năm nào cũng sẽ là năm tốt."
Hết.