• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người xâu xa này! Trân Ngạn vôn có thê sông an lành, họ dám đôi xử với cậu ây như vậy!

Tôi tuyệt đối không tha cho họ!

- Thế cô của cậu thì sao?

Trần Ngạn lắc đầu:

- Cô tớ không biết, chú không bao giờ làm thế trước mặt cô. Chú tớ nói nếu tớ nói cho người khác, ông ta sẽ g.i.ế.c cô!

Trong mắt Tràn Ngạn, chú mạnh hơn cô nhiều, cô còn thường phải tăng ca nên không biết chú làm chuyện ác gì.

Cô là người thân duy nhất của cậu ấy, vì bảo vệ cô, cậu ấy chỉ có thể nhịn.

Cậu ây còn nhỏ nên không biêt, mặt quan sát của người lớn tinh tường hơn trẻ con nhiêu. Nêu không có sự đồng ý ngầm của cô cậu ấy, đám người xấu xa kia không dám làm lớn đâu.

Đứa trẻ đáng thương! Bị người ta bán còn giúp đếm tiền.

Vành mắt tôi đỏ bừng.

Trần Ngạn bối rối vò mép áo:

- Thanh Thanh, tớ không đau đâu, không đau thật đấy, cậu đừng khóc.

Tôi kiên định nắm tay Trần Ngạn:

- Không thể như thế mãi được, chúng ta phải vạch trần đám xấu xa này!

Trần Ngạn kinh ngạc nhìn tôi:

- Báo... báo cho thầy giáo à?

Tôi nguýt mắt nhìn cậu ấy, đương nhiên không được. Thầy giáo có tin lời 2 đứa con nít như bọn tôi hay không là cả một vấn đề.

Chúng tôi phải có chứng cứ.

Ở thời đại này, công năng của điện thoại di động chưa phát triển, chỉ giới hạn trong gọi điện nhắn tin, không có chụp ảnh cũng không có chức năng ghi hình.

Trần Ngạn há miệng muốn nói gì đó, đứa trẻ đáng thương này nhất định nghĩ chúng tôi đã hết cách, tôi ra hiệu cho cậu ấy yên tâm.

Tôi đột nhiên nhớ kiếp trước, hồi tiểu học có một vụ biến thái cài camera lỗ kim trong nhà vệ sinh bị bắt.

Lúc tin tức được phát trên tivi rầm rộ đến mức cửa hàng bán thiết bị cho tên biển thái cũng bị niêm phong.

Theo ký ức của tôi thì hình như đó là cửa hàng thiết bị máy tính trong con hẻm đối diện trường học.

Tôi là người nóng tính, nói xong phải làm ngay.

Qua tiết một buổi chiều, tôi kêu Trần Ngạn lấy lý do đau bụng xin nghỉ, tôi là bạn cùng bàn đương nhiên phải theo bạn học đi đứng bất tiện rồi.

Cũng may chúng tôi tìm được thật.

Tôi vừa vào cửa đã đưa ra yêu cầu với người đàn ông trông có vẻ giống chủ cửa hàng.

Không ngờ ông tay liên tục xua tay từ chối, chỉ thiếu bước đấy xe lăn ném cả hai chúng tôi ra ngoài.

- Ra ngoài ra ngoài, trẻ con đừng quấy rầy người lớn. Cửa hàng của bác không có thứ đó đâu.

Tuy tôi học hơi kém nhưng được cái đầu óc tinh ranh, tôi ngoác miệng ra khóc.

Khóc rất thảm thiết, nước mắt nước mũi đều chảy ra hết.

Tôi kể lể bố tôi bồ bịch bên ngoài, đòi ly hôn, còn muốn cướp hết nhà xe tiền không để lại cho mẹ, tiền học phí của tôi cũng không cho.

Cộ nhi quả phụ chúng tôi sống thế nào, tôi và mẹ sắp đi nhy cầu rồi!

Nếu chụp được ảnh bố tôi tằng tịu với người phụ nữ kia, mẹ con tôi có thể đòi thêm tiền từ ông ta.

Tôi nheo mắt quan sát vẻ mặt của bác bán hàng, sắc mặt ông ấy đang thay đổi.

Tôi reo thầm trong lòng, có hi vọng rồi!

Bác bán hàng trầm ngâm một lát, cuối cùng như đã hạ quyết tâm quẹo phòng nhỏ tìm kiếu một lúc lâu mới đi ra đưa cho tôi một chiếc hộp màu đen:

- Cầm đi, đừng nói mua được ở chỗ bác đấy.

Tôi mừng rỡ nhận chiếc hộp rồi cảm ơn:

- Bác là người tốt nhất! Ốn đức của bác cháu không quên đâu!

Bác bán hàng sụt sịt, cuối cùng tiền cũng không lấy, chỉ bảo tôi là đứa trẻ đáng thương.

Tôi sung sướng đẩy Trần Ngạn ra ngoài, tôi nói, có thứ này rồi chắc chắn có thể quay được đám xấu xa kia.

Trần Ngạn nhìn tôi muốn nói lại thôi.

Đến cửa nhà, cậu ấy bỗng nhìn tôi chẳm chẳm:

- Thanh Thanh, cậu đừng lừa tớ nhé.

Có lẽ cậu ấy thấy tôi lừa gạt người lớn nên sợ hãi.

Tôi vỗ nhẹ vào gáy của cậu ấy, mỗi lần tôi lo lắng, mẹ cũng vỗ tôi một cái như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK