Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ kiếp, tiếc thật!"

Ông chủ Lý mặt mày hung dữ, đạp một phát vào Chu Húc đang đứng bên cạnh.

"Vợ mày không c.h.ế.t thì lấy đâu ra oán khí nuôi cá Phúc, mày không muốn có cuộc sống sung sướng nữa à? Đồ sao chổi! Mày nghĩ vợ mày mà biết mày thua bạc ba bốn triệu tệ thì nó có ở lại với mày không? Giờ thì hết cách rồi, mày phải tự tay g.i.ế.c nó thôi. Chúng ta dọn dẹp hiện trường cho sạch sẽ vào, đừng để cảnh sát phát hiện ra."

Tôi nhìn Chu Húc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

“Anh toàn lừa dối em sao?"

Chu Húc đau khổ vò đầu bứt tóc: "Vợ à, anh xin lỗi. Nhưng anh nợ nhiều tiền quá, không có cá Phúc thì anh không sống nổi.”

“Nhưng mà cá Phúc đâu có dễ câu, phải dùng mạng của anh và người nhà mới câu được. Em là vợ anh, chúng ta là người một nhà mà. Anh hết cách rồi."

Thảo nào, ngay từ đầu Chu Húc đã dụ tôi đi câu cá, còn cố tình để tôi ăn mắt cá.

Hóa ra anh ta không yêu tôi chút nào.

Tôi hỏi anh ta: "Thế trước đây anh dùng gì làm mồi câu?"

Anh ta nhìn chiếc quần lót nữ trên mặt đất, không nói gì.

Ông chủ Lý cầm một cây gậy, từng bước một tiến đến gần tôi.

Tôi gần như rơi xuống nước.

"Nếu mày ngoan ngoãn làm vận may, thì có thể c.h.ế.t nhanh gọn. Tao không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.”

“Con khốn này, vợ người ta có thể ngoan ngoãn chết, sao chỉ có mình mày phiền phức như vậy?"

“Chu Húc! Chồng ơi! Anh nhẫn tâm nhìn anh ta g.i.ế.c em thật sao?"

Chu Húc hung hăng lau nước mắt:"Vợ à, em yên tâm mà đi. Có lũ cá Phúc này rồi, anh sẽ chăm sóc bố mẹ em chu đáo.”

“Anh sẽ không đi bước nữa đâu, trong lòng anh chỉ có mình em thôi.”

“Vợ ơi, tha thứ cho anh nhé. Anh không muốn g.i.ế.c em đâu! Nếu hôm nay em không đến thì anh đã câu được cá Phúc rồi. Sao em không chịu nằm yên trong bệnh viện cơ chứ!"

Tôi chỉ vào mấy con cá dưới đất: "Không dùng những con này được sao?”

“Mấy con này có oán khí gì đâu, chỉ là cá bình thường, làm sao xoay chuyển được vận mệnh."

Tôi c.h.ế.t lặng.

Môi Chu Húc mím lại, cứ như bị dính keo, há ra mấy lần mà không nói được câu nào. 

Ông chủ Lý mất kiên nhẫn quát: "Lề mề cái gì nữa, mau ra tay đi!" 

Anh ta sấn tới, ấn đầu tôi vào hồ nước. 

Ngay khi tôi sắp c.h.ế.t ngạt, một tiếng còi cảnh sát vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch. 

Trước khi đến đây, tôi đã báo cảnh sát rồi.

Dù cảnh sát nói chưa đến 24 tiếng thì không thụ lý, nhưng tôi nói với họ rằng, dưới sông có rất nhiều xác chết.

Cuối cùng họ cũng đồng ý đến hiện trường.

Sau khi tôi phối hợp với cảnh sát điều tra xong, thì những hành vi của Chu Húc và ông chủ Lý đã bị camera hành trình trên xe tôi ghi lại toàn bộ.

Hai người bọn họ bị bắt giữ.

Khi cảnh sát đỡ tôi đứng dậy, tôi nhìn một cái đầy thảm hại vào Chu Húc và ông chủ Lý.

Gương mặt của ông chủ Lý đầy vẻ không cam lòng.

Tôi nhìn ông chủ Lý rồi nói: "Phúc khí của ông cũng chỉ có vậy thôi."

Rồi tôi lại nhìn Chu Húc.

Anh ta có ngày hôm nay, hoàn toàn là do nhân quả báo ứng cả.

Trước đây tôi cứ nghĩ mãi không ra mình đã nhìn thấy chiếc vòng vàng này ở đâu.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra.

Chú tôi khi còn sống rất thích câu cá, thích nhất là ăn cá.

Ấy vậy mà cuối cùng lại c.h.ế.t đuối dưới ao.

Năm đó tôi mới hơn sáu tuổi, ngồi xổm trên bờ xem chú câu cá.

Bên cạnh cần câu của chú có một con cá to cứ lẳng lặng đứng yên.

Trông cứ như chỉ cần đưa tay ra là có thể tóm được con cá vậy.

Chú tôi cứ như vậy bước theo con cá, từ từ đi vào giữa hồ.

Tôi từ phía sau gọi: "Chú ơi, mau quay lại đi, đừng đi nữa."

Chú tôi như thể không nghe thấy gì cả, cứ thế đi thẳng.

Tôi không biết bơi, cũng chẳng dám xuống nước kéo chú lại, chỉ biết trơ mắt nhìn chú đi về phía sâu trong hồ.

Đợi đến lúc tôi chạy về nhà gọi người đến thì chú đã biến mất rồi.

Khi vớt được chú lên, những người có kinh nghiệm đều nói chú đã bị cá dẫn đường lừa gạt.

Từ đó về sau, tôi rất sợ những thứ ở dưới nước.

Tôi luôn lo sợ rằng sớm muộn gì những thứ trong hồ cũng sẽ kéo tôi xuống theo.

.........................

Hôm đó, sau một thời gian dài, tôi gọi điện thoại cho mẹ.

Tôi khéo léo hỏi xem mẹ có còn nhớ thím hai không.

Mẹ tôi bị tôi đánh thức nên hơi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại.

"Thím hai của con á? Nghe nói sau khi tái giá, thím ấy sống cũng tạm, sau đó nghe người ta nói là gặp phải lũ lụt. Về sau cũng không tìm thấy xác, ban đêm nghe mà rợn cả người. Mà sao con lại đột nhiên nhắc đến thím ấy vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK