Chu Húc gửi hai biểu tượng cảm xúc cười lớn.
Anh quăng vào nhóm mười bảy, mười tám bức ảnh, chụp con cá từ đầu đến đuôi, khoe khoang toàn diện không góc chết.
Chỉ là không thấy chiếc vòng vàng đâu.
Đồng thời, anh còn @ ông chủ Lý.
【Còn phải cảm ơn ông chủ Lý đã cung cấp vị trí cho tôi.】
Ông chủ Lý trả lời: "Tiểu Chu, tháng sau quay lại hồ đó câu cá, nếu câu được Cá Phúc, tôi thưởng cho cậu một trăm vạn tệ, nói được làm được."
Nghe nói có một trăm vạn tệ mọi người đều phấn khích. "Ông chủ Lý, anh cũng chỉ chỗ cho chúng tôi với, biết đâu chúng tôi cũng câu được."
Ông chủ Lý từ chối: "Các anh em, không phải tôi không muốn chỉ, nhưng Cá Phúc chỉ có người họ Chu mới câu được."
Có người nói ông chủ Lý giả vờ ra vẻ bí ẩn.
Còn có người hỏi Chu Húc: "Anh Chu, mắt con cá đó có ngon không? Cá có phúc khí như vậy chắc chắn hương vị rất tuyệt vời."
Chu Húc đáp: "Hahaha, tôi không biết, tôi không có ăn."
"Ông chủ Lý nói con ngươi cá đó có phúc khí, tôi bèn lén bỏ vào trà sữa của vợ, cô ấy nói mùi vị không tệ."
Tôi ném điện thoại xuống, chạy thẳng vào nhà vệ sinh móc họng đến khan cả cổ, nhưng chỉ nôn ra được ít nước chua.
Khó trách Chu Húc không hề sợ hãi, bởi vì người ăn mắt cá không phải anh, mà là tôi!
Sau khi buông điện thoại, tôi ôm mặt khóc rống, trên người vừa đau vừa ngứa, nhịn không được cởi hết quần áo, cứ như con rắn lăn lộn trên đất.
Nhưng vô ích, đau đớn không thể giải quyết được cơn ngứa, càng ngứa càng đau.
Chu Húc bực bội lấy gối bịt tai lại: "Còn để cho người ta ngủ nữa không!"
Rồi anh lại quay đi, ngủ say như chết.
Anh chẳng mảy may quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, gửi cho chị dâu Chu Húc một tin nhắn: "Chị dâu, nếu chẳng may ăn phải cá ma thì phải làm sao?"
Khung chat bên kia, gõ rồi lại dừng, một lúc sau chị ấy hỏi: "Em chỉ ăn cá ma thôi sao? Có nhìn thấy thứ gì khác không?"
Tôi đáp: "Chị dâu, sự đã đến nước này em cũng không giấu chị nữa, em còn lấy được một chiếc vòng vàng lớn trên người con cá."
Lần này chị dâu trả lời rất nhanh, dường như vẫn luôn đợi tôi: "Bây giờ em đến chỗ chị một chuyến! Càng nhanh càng tốt."
Nhà chị dâu của Chu Húc không xa, chỉ cách đây khoảng bốn cây số, tôi lái xe đến.
Đoạn đường này bình thường lúc nào cũng tắc, nhưng lần này tôi đi lại rất thuận lợi.
Nhớ lại, cả tháng nay tôi chưa gặp phải cảnh tắc đường lần nào.
Khi vào nhà chị dâu của Chu Húc, mùi khói thuốc và mùi đốt nhang lập tức xộc vào mũi.
Chị dâu đang ngồi trên một tấm thảm, cái thảm đó đã bị rách, để lộ ra bông vải bên trong.
Trên thảm in hằn hai dấu vết do con người quỳ gối lâu ngày mà thành.
Trên bàn thờ đã có một nén hương cắm sẵn.
Chị dâu đứng lên, tôi định đỡ chị ấy, nhưng chị ấy từ chối, ánh mắt chỉ chăm chăm vào chiếc vòng tay vàng trên tay tôi.
Chị nhắm mắt, miệng lẩm bẩm đọc lời gì đó.
Tôi không dám động đậy, một lát sau, chị mở mắt.
Tôi không dám động đậy, một lúc sau chị ấy mở mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Tôi khó hiểu nhìn chị, chị ấy không nói nhiều, chỉ nói một câu: "Tài lộc con cá kia mang đến cho em, đều là của những oan hồn c.h.ế.t đuối. Chắc chắn là có người lừa các em đến hồ đó."
Tim tôi thắt lại.
Quả thật, tôi chưa từng nói với chị ấy vì sao chúng ta lại đến đó câu cá.
Chị ấy trách móc nhìn tôi: "Em cũng không nghĩ xem, con cá đó ăn gì mới lớn như vậy được? Nó phải ăn xác c.h.ế.t đấy!"
Nghe vậy, tôi thấy buồn nôn.
Chị dâu đặt tay lên chiếc vòng tay lớn trên cổ tay tôi: 【Chắc chắn cái này em mang từ ao cá về đúng không, đưa cho chị đi, chị sẽ giúp em giải nguy.】
Tôi có chút không nỡ.
Chị ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra, bèn nói: "Không nỡ thì thôi vậy, sau này c.h.ế.t thế nào cũng không biết. Chị đúng là làm ơn mắc oán."
Tôi sốt ruột, sợ chị ấy mặc kệ mình, vội vàng giải thích: "Chị dâu, không phải em không muốn đưa cho chị, mà là em không tháo được."
Tôi nói thật, tôi đã thử hết mọi cách, nhưng chiếc vòng này cứ như mọc trên tay tôi vậy.
Chị dâu Chu Húc nắm lấy tay tôi, lấy một ít tro hương từ lư hương, chấm thêm chút bột màu đỏ trên bàn thờ, miệng lẩm bẩm đọc chú.
Tro hương rơi xuống tay tôi, nóng đến mức tôi rụt tay lại.
Chiếc vòng cũng theo đó mà được tháo ra.
"Được rồi, em có thể đi rồi."
"Hả? Vậy là xong rồi sao?" Tôi ngẩn ngơ tiếc nuối.
Chị dâu mỉm cười: "Em viết vị trí hồ cá cho chị, rồi chiếc vòng vàng này chị sẽ thay em hóa giải tai ương. Em và Chu Húc ba tháng tới đừng đến gần sông nước, tự nhiên sẽ không có chuyện gì."