Theo bà biết, hai đứa nó từ sớm đã ở chung cùng một chỗ, thậm chí còn tư định việc cả đời rồi, mắt thấy việc hỉ sắp xảy tới, thật sự là làm cho bà mẹ này cảm động đến rớt nước mắt nha. Bởi vì bà vẫn thực lo lắng con gái thứ ba với đứa thứ hai giống nhau, không muốn kết hôn, làm cho bà phiền não thiếu chút nữa mà chết sớm thôi.
Như thế rất tốt , bà rốt cục giải quyết xong được tâm nguyện thứ nhất.
Nhưng tâm tình của bà mới tốt không được đến một tuần, bởi vì con gái thứ ba San San đột nhiên thình lình xách va ly hành lý về nhà, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì nhưng nó không nói, cứ như vậy đi thẳng vào phòng, khóa trái cửa phòng, tự nhốt mình ở bên trong không chịu đi ra.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bà lo lắng chết đi được, nhưng lại không có cách nào, đành phải gọi điện thoại cho ba đứa kia, hỏi bọn chúng có ai biết cách liên lạc với con rể thứ ba không?
Rất may đứa con gái thứ hai Nhĩ Nhĩ sau khi nghe được chuyện này lập tức hiểu vấn đề, bảo rằng đợi lát nữa nó sẽ gọi lại cho bà.
Kết quả là khi bà đang chờ nó gọi điện thoại tới thì đã thấy con rể thứ ba đang vội vàng tới trước.
“Mẹ.” Sài Thiếu Phong trước cung kính chào bà một tiếng, sau đó không thể che dấu vẻ sốt ruột trên mặt, khẩn cấp hỏi bà “San San đâu mẹ?”
“Hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì, cãi nhau sao?” Trử mẹ hỏi.
Sài Thiếu Phong lập tức lắc đầu, mày nhanh túc, vẻ mặt sầu lo.“Buổi sáng trước khi đi hoàn hảo tốt, con cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.”
“Con là vì có Nhĩ nhĩ gọi điện báo nên biết mà đến phải không?”
Anh gật đầu.
“Vậy con có biết nó đã kéo hành lý trở về không?”
Sài Thiếu Phong sắc mặt đại biến.
“Gần nhất hai người các con có phát sinh cái gì tranh luận, hoặc là chuyện gì không thoải mái không?” Trử mẹ ánh mắt rạng rỡ nhìn anh, lại thử hỏi một lần.
“Không có.” Anh khẳng định rất chắc chắn.
“Nếu không có, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đâu?” Trử mẹ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt trăm tư không thể giải ưu phiền.
“Trử mẹ, San San hiện tại ở đâu? Có thể cho con gặp cô ấy không?”
“Nó tự nhốt mình trong phòng ở tầng ba, ngay cả mẹ gõ cửa nó cũng không chịu mở, con đi thử xem sao.”
“Hảo.”
Thanh âm vừa dứt, người đã nhảy ba bước lên lầu, làm Trử mẹ nhìn có chút vui mừng, bởi vì nó sốt ruột cùng lo lắng toàn viết ở trên mặt, hơn nữa nhìn không ra một tia giả tạo nào cả. San San thật chọn không có sai, nam nhân này tốt lắm.
Sài Thiếu Phong một hơi vọt tới lầu ba có chút thở hồng hộc, nhưng lòng nóng như lửa đốt anh ngay cả thời gian dừng lại để thở đều không có, tìm được căn phòng duy nhất đang đóng kín kia, thân thủ liền trực tiếp vặn vẹo khóa cửa, nó quả nhiên là khóa .
“San San.” Anh giương giọng kêu lên,“Để cho anh vào.”
Trong phòng một mảnh trầm tĩnh.
“San San, em như vậy làm cho anh thực lo lắng, em biết không? Mẹ cũng giống anh rất lo lắng cho em, ít nhất em cũng phải cho chúng ta biết xảy ra chuyện gì. Làm ơn mở cửa, hoặc là nói gì được không?”
“Anh về đi, quên em đi, không cần lại đến tìm em nữa.”
Thanh âm của cô rốt cục cũng từ trong phòng truyền đi ra, nhưng là lời nói ra lại làm cho Sài Thiếu Phong kinh ngạc không thôi, khó có thể tin trừng lớn hai mắt.
“Em nói cái gì? Anh không có nghe rõ, em nói lại lần nữa xem.” Anh trầm giọng nói.
“Anh về đi, không cần đến tìm em nữa.”
Anh không có nghe sai, đây xác thực là lời cô nói ra, muốn cùng anh chia tay, tiếng nói mang theo giọng đặc khàn khàn khóc nức nở cùng tan nát cõi lòng thống khổ.
Nhưng là anh không hiểu vì sao?
Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa đi làm, cô không phải rất vui vẻ, lông mày giãn nở, tâm tình dị thường hảo sao?
Như thế nào mới mấy giờ không thấy, tâm tình của cô thật giống như theo thiên đường ngã vào địa ngục giống nhau, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Anh còn thật sự suy tư nhất cử nhất động gần đây của cô, biết chính mình nhất định bỏ lỡ gì đó cần chú ý nhưng lại không chú ý, là cái gì đâu?
Hai người trong lúc đó tính cuộc sống như trước lửa nóng tuyệt vời, cô vẫn như cũ thích xem phim HQ, khi xem nhập tâm biểu tình phong phú, ngẫu nhiên cũng đã quên sự tồn tại của anh, nhưng sau đó nhất định sẽ bồi thường cho anh, ví dụ như thường xuyên nhất là dùng nụ hôn làm như bồi thường, hoặc là ngẫu nhiên sẽ chuẩn bị một ít tiểu lễ vật hoặc ngạc nhiên nho nhỏ cho anh.
Anh nhớ rõ có lúc cô còn tặng cho anh quần nhỏ nam kiểu chữ “T” khố, làm cho anh dở khóc dở cười, nhưng kết quả — khụ, thực lửa nóng.
Này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, bọn họ ở cùng một chỗ mấy tháng này, tuy rằng không thể nói là hoàn toàn không có cãi nhau hoặc là không thoải mái thời điểm, nhưng phần lớn đều là tràn ngập hạnh phúc cùng cười vui .
Hai người hiểu biết càng nhiều, ở chung càng lâu, yêu càng sâu. Có đôi khi suy nghĩ một chút, ngay cả chính anh đều cảm thấy bất khả tư nghị, không hiểu chính mình như thế nào có thể yêu sâu nặng một người như vậy.
Bọn họ có điểm giống nhau là thâm tình cùng tình yêu, giống nhau không thể nào sau khi mất đi đối phương sống một mình mới lĩnh ngộ, như vậy rốt cuộc là cái nguyên nhân gì cô quyết định buông tha cho tình yêu của bọn họ, buông tha cho anh đâu?
Anh không có làm chuyện gì có lỗi với cô, anh tin tưởng cô cũng sẽ không có, cho nên tuyệt đối không phải là vấn đề có bên thứ ba.
Thì phải là vấn đề của hai người bọn họ đâu?
Hoặc là, vấn đề xuất phát từ cô?
Nhưng cô thì có vấn đề gì đâu?
Cô thương anh, anh có thể tương đương khẳng định. Vấn đề cũng sẽ không phải là đến từ bố mẹ hai bên, bố mẹ cô cùng người nhà không cần phải nói, còn cha mẹ anh ở nước Mỹ xa xôi nghe nói anh có bạn gái thật sự kết giao, còn hướng đối phương cầu hôn, liền khoa trương thẳng niệm a di đà phật, Phật tổ phù hộ, tự nhiên cũng sẽ không có vấn đề. Thân cao, bằng cấp, thu vào, diện mạo này đó ngoại tại điều kiện càng không thể có thể, bởi vì cô không có chút nào không xứng với anh.
Cho nên rốt cuộc vấn đề ở đâu?
Anh còn thật sự nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng chưa tính.
Anh xoay người xuống lầu, tìm viện binh.
“Trử mẹ, mẹ giúp con lên phòng nói với cô ấy, lừa cô ấy mở cửa phòng ra.” Anh thỉnh cầu trử mẹ thật tâm.
“Mẹ vừa tìm được chìa khóa phòng, đang muốn lấy đem lên cho con.” Trử mẹ đem chuỗi chìa khóa đưa cho anh.
“Cám ơn mẹ.”
Sài Thiếu Phong mừng rỡ tiếp nhận cái chìa khóa, lại lần nữa ba bước nhảy lên lầu, sau đó từ chuỗi chìa khoá kia tìm ra cái chìa khoá phòng của cô, vừa đem thử, khoá cửa liền tách một tiếng mở ra. Anh lập tức đẩy cửa mở ra, đi vào trong phòng.
Trong phòng cô cả người cuộn lại ở trên giường, không ngừng mà ẩn nhẫn khóc thút thít.
“San San.” Anh nhẹ giọng gọi.
Thanh âm khóc thút thít của cô trong nháy mắt toàn bộ dừng lại, giống như bị dọa ngây người, coi như không dự đoán được người vào phòng sẽ là anh mà không phải mẹ cô.
Anh lấy tay nâng mặt cô lên.
“Không cần!” Cô nghẹn ngào kêu sợ hãi ra tiếng, thân thủ muốn bỏ tay anh ra, động tác lại không nhanh bằng anh, chỉ có thể sửa mà xoay người mặt hướng vách tường, đưa lưng về phía anh.
“Em bảo anh về đi, quên em đi, không cần lại đến tìm em.” Cô rất muốn lấy ngữ khí lạnh lùng ác liệt đuổi anh, nhưng tiếng nói nghẹn ngào lại làm cho hiệu quả lời nói của cô đều không đạt được.
Sài Thiếu Phong hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp thân thủ đem cả người cô ở trên giường ôm lấy, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng. Anh ôm cô ở bên giường ngồi xuống, làm cho cô ngồi ở trên đùi anh.
“Chuyện tới nay em hẳn là biết, cho dù em có làm anh bị thương cũng không đuổi được anh đi đâu.” Anh nhìn chăm chú đôi mắt đang đong đầy nước mắt của cô, lại không biết vì sao mà đau xót dâng đầy hai mắt, thâm tình mà thong thả nói với cô.
Trử San San đáy mắt toàn là nước mắt,“Ba” Một tiếng nước mắt như toàn bộ vỡ đê mà ra.
“Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?” Anh ôn nhu hỏi, mềm nhẹ lau đi nước mắt đang không ngừng theo hốc mắt mà chảy xuống.
Cô không nói gì chỉ lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng mà hạ xuống.
“Có phải liên quan đến chuyện em mang thai không?” Anh ôn nhu hỏi.
Cô phút chốc mặt không có chút máu, cả người cứng đờ, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn , quả thực là nước mắt rơi như mưa.
“Làm sao vậy? Không mang thai cũng không quan hệ, chúng ta đều còn trẻ, về sau –” Anh có chút luống cuống tay chân vội vã muốn an ủi cô, cô lại bỗng nhiên lại lần nữa từ chối đứng lên, làm cho anh không thể không dùng hai tay gắt gao ôm lấy.
“Anh đi đi!” Cô khóc kêu giãy dụa ,“Không cần lại đến tìm em nữa , làm ơn…… Làm ơn……”
“Xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết.” Anh kiên định nói, giống như một tòa không thể dao động sơn.
“Anh đi đi……” Cô khẩn cầu khóc.
“Anh nói rồi, cho dù em có làm bị thương cũng đuổi được anh đi.” Anh bình tâm tĩnh khí nói cho cô.
Cô nghe vậy sau, đột nhiên đem mặt vùi vào trong lòng anh, nhanh vùi vào áo anh, anh anh khóc ra tiếng.
Anh nhẹ giọng thở dài, đau lòng không thôi, nhưng cũng chỉ có thể gắt gao ôm cô, để cho cô khóc một lần cho đủ.
Qua hồi lâu, cô rốt cục nhẹ nhàng mà đẩy anh ra, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Chúng ta chia tay được không?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Em có biết chuyện đó là tuyệt đối không có khả năng xảy ra không.” Anh ôn nhu nói.
“Em có khả năng là không thể sinh con.” Cô rũ mắt xuống, trực tiếp nói cho anh chuyện đã làm cô thống khổ này.
Sài Thiếu Phong bỗng nhiên giật mình, sau đó nhíu mi nói:“Ai nói ?”
“Bác sỹ.” Cô lại nói.
“Em khi nào đi gặp bác sĩ ?” Anh nhíu mày nhanh túc.
“Hôm nay buổi sáng.”
“Vì sao không nói cho anh biết? Làm sao không thoải mái?”
“Em nghĩ đến chính mình mang thai , muốn đi kiểm tra sau mới cho ngươi một kinh hỉ. Bác sỹ nói em là giả tính mang thai, em không tin, cho nên đi chiếu siêu âm, phát hiện tử cung quá dài quá này nọ.” Thanh âm của nàng lại lần nữa nghẹn ngào.
“Tử cung cơ lựu sao? Vậy chỉ cần mổ là được rồi, chị gái anh chính là như vậy, sau lại còn sinh ba đứa nhỏ. Em đừng hù doạ chính mình, còn đem mọi người đều làm cho sợ hãi.” Anh ôn nhu trấn an cô.
“Bác sỹ là nói đây có khi là phần ác tính phải xét nghiệm mới biết được, nhưng là nhất định phải cắt bỏ. Ông ấy không thể hướng em cam đoan về sau còn có thể mang thai sinh đứa nhỏ hay không.” Cô nói xong, nước mắt lại rớt xuống dưới.
“Cho nên em liền quyết định chia tay với anh?”
“Anh nói muốn hai hài tử.”
“Đó là vì em sinh thì anh mới muốn, không phải do em sinh , anh một đứa cũng không cần.” Anh không chút do dự nói.
“Anh hiện tại nói như vậy là vì anh yêu ta, về sau sẽ không như vậy.” Cô thấp giọng nói.
“Về sau cũng sẽ, bởi vì anh sẽ yêu em cả đời.”
“Chờ đến lúc anh không hề yêu em nữa, anh sẽ không nói như vậy , còn có thể lấy việc em không thể sinh đứa nhỏ ra mà văn vẻ, lấy cớ cho việc chính mình đi gặp gỡ ở ngoài, cuối cùng thậm chí đem đối phương mang về nhà, đơn giản là vì cô ta mang thai . Sau có gì gió thổi cỏ lay, hai người đều trách em, nói là do em làm hại, sau đó trăm phương nghìn kế làm cho em chủ động buông tha hết thảy rời đi.”
“Vì sao anh cảm thấy đây hình như là tình tiết trong phim HQ mà em mỗi đêm đều xem nhỉ?” Sài Thiếu Phong dở khóc dở cười, không biết nên khóc hay cười nói.
“Bởi vì nhân sinh như diễn, diễn như nhân sinh.”
“Ha ha……” Sài Thiếu Phong khắc chế không được bỗng nhiên cười to ra tiếng.
Trử San San một chút cũng không cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ khóc lớn một hồi, bởi vì cô cũng không phải đang nói chuyện cười, mà là bên ngoài thực sự đã có chuyện xảy ra như vậy.
Chị gái của Từ Hiểu Mạn chính là bởi vì kết hôn nhiều năm không sinh ra được đứa nhỏ, lão công ở nhà sau cứ như vậy gặp người khác ở ngoài, còn làm cho nữ nhân bên ngoài kia có bầu. Cô tuyệt sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như vậy, cho nên mới muốn dao sắc chặt xuống đòi chia tay, đau lâu dài không bằng bây giờ đau luôn.
Nhưng là vừa nghĩ đến chuyện chia tay cùng anh, cô liền cảm thấy đau quá, đau quá.
Cô không muốn cùng anh chia tay, tuyệt không tưởng.
Xem cô lại lần nữa không tiếng động rơi lệ, Sài Thiếu Phong lập tức thu hồi tiếng cười, vừa ôn nhu lại bất đắc dĩ thay cô lau đi nước mắt trên mặt.
“Tin tưởng anh được không?” Anh ôn nhu nói,“Kiếp này, trừ em ra, anh sẽ không yêu nữ nhân khác, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội em hoặc rời bỏ em.”
“Cho dù em thật sự không có biện pháp thay anh sinh đứa nhỏ?”
“Đúng.”
“Nếu em nghĩ muốn đứa nhỏ đâu?”
“Chúng ta sẽ phải đi nhận nuôi.”
“Anh sẽ đi tìm một người chuyên đẻ thue, rồi cùng người kia có một đứa con có quan hệ huyết thống, sau đó sẽ không cẩn thận mà yêu luôn nữ nhân kia.”
Sài Thiếu Phong nhíu mày, nhịn xuống dấu đi biểu tình dở khóc dở cười, nghiêm trang nói với cô:“Xem ra về sau cần có quy định, không cho phép em xem phim HQ nữa.”
“Không được!” Cô lập tức kêu lên.
“Vậy không được miên man suy nghĩ, theo anh về nhà.” Anh nâng mặt cô lên khẽ hôn một chút. “Ngày mai chúng ta sẽ tìm một bệnh viện lớn một chút, hảo một chút làm kiểm tra toàn bộ, bởi vì anh muốn em khỏe mạnh cùng anh sống đến bạc đầu, cùng nhau vượt qua tương lai năm mươi năm.” Nói xong, anh thâm tình lại hôn cô hồi lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên, lặng lẽ tựa vào trán cô ôn nhu dụ dỗ,“Được không?.”
Lòng của cô vì câu nói thâm tình kia “Tương lai năm mươi năm” mà cảm động, muốn không nói cũng không được.
“Hảo.” Cô nói giọng khàn khàn.
Một năm sau
Đồng hồ báo thức vừa vang lên, Sài Thiếu Phong trước tiên liền tỉnh lại, thân thủ đem chuông báo ấn ngừng, sau đó chính mình thay đồng hồ báo thức công tác, gọi lão bà rời giường.
Bình thường anh đều chỉ dùng một loại phương thức gọi người kia, đó chính là hôn tỉnh mỹ nhân say ngủ, cho nên anh yêu cực kỳ việc làm đồng hồ báo thức cho cô mỗi buổi sáng.
Nhẹ nhàng hôn nhẹ lên làn môi non mềm đỏ mọng, anh ôn nhu hôn cô, kiên nhẫn đem cô trong lúc ngủ mơ dần dần tỉnh lại, sau đó nóng bỏng chiếm lĩnh môi cô, thẳng đến khi cô thình lình dùng sức đẩy anh ra.
Anh bị một trận kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi cô làm sao vậy, chỉ thấy cô nhanh chóng nhảy vọt xuống dường, không hề quay đầu lại mà phóng vọt vào phòng tắm.
Anh ngây người một chút, chạy nhanh theo xuống giường đuổi theo.
“Lão –”
Thanh âm của anh bị tiếng nôn mửa trong phòng tắm truyền ra làm cho anh bị doạ, anh vọt vào phòng tắm, chỉ thấy lão bà đại nhân đang ngồi xổm cạnh bồn cầu nôn , một tiếng lại một tiếng buồn nôn thanh âm làm anh nhíu mày nhanh túc, lo lắng lo lắng a.
Đợi đến khi cô hết cơn buồn nôn, anh lập tức tiến lên đỡ lấy cô.
“Tại sao có thể như vậy? Nói cho anh biết em chỗ nào không thoải mái?” Anh sốt ruột hỏi cô, vẻ mặt sầu lo mà ngưng trọng.
“Em không sao.” Cô rút hai tờ giấy lau miệng, sau đó ngẩng đầu nói:“Lão công, hôm nay anh có thể theo giúp em đi bệnh viện không?”
“Không cần nói ngốc như vậy. Em sinh bệnh , anh thế nào còn có tâm tình đi làm?” Anh nhẹ giọng trách mắng, sau đó ôn nhu hỏi:“Còn có khí lực đi trở về phòng sao?”
Sắc mặt của cô cực kỳ tái nhợt, một bộ dáng tùy thời muốn té xỉu làm cho anh thực lo lắng.
“Em không suy yếu như vậy.” Cô nhẹ giọng cười nói.
“Em còn có tâm tình cười, anh đều nhanh đã muốn lo lắng gần chết.” Anh trách cứ nói, sau đó mặc kệ cô có hay không khí lực đi đường, một phen đem cô ôm lấy đi trở về phòng.
“Lão công……” Trử San San thân thủ vòng quanh cổ anh, đem hai má thiếp tựa vào lồng ngực dày rộng của anh, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy, có phải hay không thực không thoải mái? Nếu như vậy, chúng ta hiện tại phải mau đi khám gấp.” Anh thật cẩn thận đem nàng đặt ở trên giường, vẻ mặt lo lắng.
“Không phải, em chỉ là có điểm sợ hãi.” Cô dựa vào ở bên giường ngồi xuống, anh lại đem cô ôm vào trong lòng nói.
“Sợ hãi cái gì? Gặp bác sĩ sao? Em vẫn còn sợ việc nằm viện mổ lần trước sao? Đều đã qua một năm , huống hồ sinh bệnh sẽ gặp bác sĩ, không trị liệu bệnh làm sao có thể tốt đâu?” Anh hướng dẫn từng bước, chỉ sợ như thế này làm cô lo sợ, sợ cô nói đã không có việc gì, không cần phải đi bệnh viện, anh liền đau đầu .
“Em không có sinh bệnh.”
Xem, thật sự bắt đầu rồi.
“San San!” Anh trầm giọng kêu, còn không kịp cảnh cáo cô đừng giống tiểu hài tử, liền bị lời kế tiếp cô nói làm cho anh sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
“Em giống như mang thai , nhưng lại phải sợ giống lần trước là tâm lý tác dụng giả tính mang thai.” Trử San San mang theo chờ mong lại sợ bị thương tổn tâm tình nói.
“Em nói cái gì?” Sài Thiếu Phong nín thở, thật cẩn thận mở miệng hỏi nói, trên mặt biểu tình lại tràn ngập kinh hỉ cùng khó có thể tin.
“Anh trước đừng quá cao hứng, bởi vì còn không xác định.” Cô nói với anh, không muốn anh quá mức chờ mong, cuối cùng được đến cũng là thất vọng.
Nhưng là không biết vì sao, trải qua trận nôn mửa kia, cô nguyên bản không xác định đột nhiên lại như có một loại cảm giác rất mạnh, cảm thấy đứa nhỏ của bọn họ đã hình thành trong cơ thể cô rồi.
Kỳ thật một năm trước cô đã tiến hành mổ cổ tử cung, tuy rằng bác sỹ đã cam đoan giải phẫu cùng phục hồi đều tốt lắm, tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến sinh dục của cô, nhưng cô vẫn là nơm nớp lo sợ, lo sợ bất an sợ hãi có cái vạn nhất.
Nửa năm trước sau khi bọn họ kết hôn, cô vẫn muốn mang thai, nhưng lão công cố tình không cho phép, cứng rắn muốn cô tĩnh dưỡng mấy tháng, đem thân mình dưỡng tốt rồi nói sau.
Thẳng đến tháng trước, anh rốt cục nhịn không được thỉnh cầu làm nũng của cô, đồng ý không hề tránh thai, kết quả tháng này kinh nguyệt của cô liền delay, quả thực chính là kỳ tích.
“Hảo, anh không cao hứng, miễn cho em có áp lực.” Anh lập tức gật đầu, ánh mắt dời xuống chiếc bụng vẫn đang bằng phẳng của cô, nhìn không ra gì biến hóa, kính sợ nhìn đứa nhỏ của bọn họ sắp trưởng thành.
“Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng là miệng của anh đều nhếch đến sau tai kìa, lão công.” Trử San San tựa tiếu phi tiếu nói.
“Thật vậy chăng?” Anh sờ sờ mặt mình, hình như là thật sự. Nhưng là anh hoàn toàn khống chế không được chính mình giơ lên khóe miệng, làm sao bây giờ?
“Lão bà, anh yêu em.” Anh ôm lấy cô, thâm tình chân thành nói, cảm giác cuộc sống này vì có cô mà mãn nguyện vô cùng.
“Bây giờ nói thì hảo, nếu lúc này lại là ảo giác, em cũng không có thật sự mang thai, anh cũng phải tiếp tục yêu em nha.” Cô nghịch ngợm nói.
“Đó là đương nhiên , anh sẽ tiếp tục yêu em năm mươi năm.” Anh hứa hẹn hôn hôn cô.
“Không thể năm mươi mốt năm sao?” Cô cố ý đập phá, cùng anh tranh cãi.
“Sinh thời mỗi một thiên.” Anh đổi cách khác nói.
Cô thích cách nói này.
“Một lời đã định?” Cô bướng bỉnh nói.
“Vừa hôn vì định.” Nói xong, anh liền cúi đầu hôn trụ nàng.
HẾT