“Lại một lần nữa.” Anh bắt lấy cánh tay cô lưu lại, thanh âm khàn khàn, hai mắt thâm thúy ngóng nhìn cô. Anh đưa tay đến sau gáy cô, nhẹ nhàng mà tạo áp lực, làm cho cô không tự chủ được lại lần nữa cúi đầu hôn lên đôi môi ấm áp mềm mại của anh.
Anh chỉ cần tìm được cơ hội, một ngày tổng muốn hôn cô hai cái, nhưng càng hôn lửa càng nóng kết quả chính là dục hỏa đốt người, suýt nữa sát súng hỏa.
Kỳ thật cô cũng không để ý đem chính mình ra cho anh, nhưng sau khi anh biết được cô căn bản là không có kinh nghiệm, cũng rất để ý đến việc mình phải cho cô một lần đầu tiên hoàn mỹ, cho nên phải kiên trì chờ tới khi cánh tay của anh được tháo bột mới tính tiếp được.
Giống tối hôm qua bọn họ không chỉ là thiếu chút nữa, cơ hồ là đã muốn sát súng phát hỏa, trên người cô quần áo đều bị cởi bỏ, trên người không có chỗ nào không bị anh liếm qua, hôn qua, vuốt ve qua .
Cái loại kích tình cảm giác này cô không cách nào hình dung, chỉ biết là sau đó toàn thân cô đều vô lực, giống như đang nằm trên một tấm nệm bông êm ả, mà anh ánh mắt lại nóng cháy, cả người buộc chặt rất giống như muốn nuốt trôi cô.
Bất quá anh cuối cùng chính là gắt gao ôm lấy cô, thở dốc thật sâu, khi cô đã có hơi chút khôi phục sức khỏe liền giật mình khàn khàn nói một câu:“Đừng nhúc nhích.” Sau đó cô liền ngoan ngoãn nằm im cũng không dám lộn xộn một chút, thẳng đến khi anh chủ động buông cô ra mới thôi……
Hồi tưởng lại những việc tối hôm qua ở trên giường đã phát sinh hết thảy, cô chỉ cảm thấy cả người nóng lên, hai má nóng lên.
“San San.”
Thình lình có một tiếng kêu to dọa cô nhảy dựng, làm cho cô nhất thời từ trong giấc mộng hão huyền mà tỉnh lại.
“Cái gì?” Cô quay đầu nhìn về phía Từ Hiểu Mạn.
“Lần trước –” Từ Hiểu Mạn thanh âm im bặt, hai mắt trợn lên nhìn chằm chằm mặt cô, bật thốt lên hỏi:“Mặt của cậu như thế nào lại đỏ lên như vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
“Không có, chính là cảm thấy có chút nóng nực, đại khái hôm nay quần áo mặc hơi nhiều.” Cô cứng ngắc mỉm cười nói.“Cậu tìm tớ có chuyện gì?”“Chính là……” Từ Hiểu Mạn muốn nói lại thôi, sau đó kéo đến cô đến nơi cách vách không ghế dựa ngồi xuống, nhìn đồng nghiệp bên ngoài đều đi ăn cơm trưa . Cô thật cẩn thận quan sát, vẻ mặt còn thật sự nhìn chằm chằm cô mà nói:“San San, cậu còn nhớ rõ lần trước cậu cùng bọn tớ có đi gặp mặt giao lưu không?”
“Nhớ rõ nha.” Trử San San gật đầu trả lời, bởi vì cô rất ít tham gia loại hoạt động này, hơn nữa ngày đó chính là này cô cùng Sài Thiếu Phong lần đầu tiên gặp nhau, hai người bọn họ bây giờ còn lấy sự kiện kia ra trêu đùa, cho nên cô còn nhớ rất rõ ràng.
“Thật tốt quá, cậu có nhớ đã từng nói gì không?” Từ Hiểu Mạn nói.
“Nói cái gì?”
“Ngày đó có một nam nhân ưu tú, bộ dạng đặc biệt soái , cậu nhớ không?” Từ Hiểu Mạn hỏi cô.
Cô làm sao nhớ rõ nha! Trử San San chịu đựng ánh mắt trợn trắng xúc động. Trên thực tế, cô chỉ nhớ rõ ấn tượng duy nhất đối với bọn họ chính là, bọn họ tất cả đều lớn lên giống các mỹ nam trong “toà thị chính”.
“Nói thực ra, tớ hoàn toàn không nhớ rõ.”
Cô nghiêm trang lắc đầu nói, cảm giác có chút khôi hài, làm cho Từ Hiểu Mạn nhịn không được nhanh tay đánh vào vai cô.
“Đừng nháo, tớ đang nói thật .”
“Tớ cũng vậy nha.” Cô vẻ mặt vô tội.
“Cậu thật sự không nhớ rõ ?”
“Thật sự.”
“Anh ta nói thích cậu.” Từ Hiểu Mạn nhìn cô trong chốc lát, do dự mở miệng nói
“Sau đó thì sao?” Trử San San có loại mạc danh kỳ diệu cảm giác. Cô nghĩ Từ Hiểu Mạn biết có rất nhiều người thích nàng, nhiều hoặc thiếu một người đối với cô mà nói căn bản là không phân biệt, bởi vì cô đối với bọn họ không có nửa điểm hứng thú.
“Lần đó sau khi giao lưu, bọn tớ có thường liên lạc, có đôi khi hẹn nhau cùng đi ăn cơm hoặc xem phim, tớ nghĩ rằng anh ta đối với tớ có ý tứ, kết quả hôm qua anh ta mới nói với tớ…… cậu mới là người trong lòng của anh ta, hy vọng tớ có thể giới thiệu hai người các cậu gặp nhau.” Từ Hiểu Mạn cúi đầu, thong thả nói.
“Cái gì mà người trong lòng?” Trử San San không chút nghĩ ngợi, lập tức mắng.“Cậu bảo anh ta đi chết đi?”
“Tớ nói hảo.”
“Cậu nói cái gì?”
Cô khó có thể tin kêu to ra tiếng, làm cho những người khác trong văn phòng đều quay đầu lại nhìn.
“Chúng ta đến nơi khác.” Trử San San quyết định thật nhanh nắm tay Từ Hiểu Mạn, đem cô lôi ra văn phòng, hướng cầu thang bộ đi đến.
Đẩy ra cửa lối thoát hiểm rất nặng, hai người đi vào gian cầu thang không có một bóng người, Trử San San giận không thể kéo dài cuộc đối thoại lúc trước ở trong văn phòng.
“Cậu vừa rồi nói cái gì? Cậu nói hảo? Tức là vừa rồi cậu nói sai hay là lỗ tai tớ có vấn đề? Cậu mau nói cho tớ biết.” Cô nhanh nhìn chằm chằm Từ Hiểu Mạn nói.
Từ Hiểu Mạn trầm mặc không nói.
“Hiểu Mạn.” Cô càng thêm thúc giục.
“Cậu không có nghe sai.” Từ Hiểu Mạn lại trầm mặc trong chốc lát, mới thấp giọng nói.
“Tớ không có nghe sai?” Trử San San cảm thấy chính mình sắp tức điên rồi.“Tớ hỏi cậu, cậu không phải là thích hắn chứ?”
Từ Hiểu Mạn nháy mắt hơi nhếch môi, trầm mặc không nói.
“Cậu đã thích hắn, vì sao còn muốn đáp ứng yêu cầu của hắn, đem tớ giới thiệu cho hắn? Cậu rốt cuộc có nói với hắn cậu thích hắn không vậy?” Trử San San tức giận hỏi.
“Hắn nói hắn thích cậu.”
“Cho nên cậu rốt cuộc có nói hay không?”
“Nói, nói! Nhưng hắn nói người trong lòng hắn là cậu, hắn chỉ coi tớ như bằng hữu bình thường, cậu muốn tớ làm sao bây giờ?” Từ Hiểu Mạn đột nhiên rống lớn lên, nước mắt tiếp theo tràn mi mà ra, cô dùng sức đem gạt nó đi.
“Tên hỗn đản này!” Trử San San nhịn không được mắng.“Hảo, nếu hắn có thể nói như vậy, tớ cũng có thể. Cậu giúp tớ nói cho hắn biết tớ đã thích người khác.”
“Nếu tớ nói như vậy, hắn sẽ cho rằng tớ lừa hắn.” Từ Hiểu Mạn hít hạ cái mũi, nói.“Hắn biết cậu không có bạn trai.”
“Hắn biết cái rắm!” Trử San San nổi giận đùng đùng nói,“Ai nói với hắn tớ không có bạn trai ?”
“Tớ.” Từ Hiểu Mạn khiếp đảm nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói.
Trử San San quả thực không còn gì mà chống đỡ, không lời nào để nói.
“Nam sinh đều thích đàm luận về cậu, nếu muốn cùng bọn họ hiểu biết, phương thức nhanh nhất chính là trả lời các vấn đề có liên quan đến cậu. Thực xin lỗi, San San, tớ luôn luôn lợi dụng cậu.” Từ Hiểu Mạn ách thanh âm, sám hối thẳng thắn nói.
“Nếu đều lợi dụng tớ thì nên đạt tới mục đích cậu muốn nha, cậu như vậy bỏ dở nửa chừng định tính cái gì?” Trử San San tức giận nói.
“Nhưng là hắn nói người trong lòng hắn là cậu, tớ có thể làm sao bây giờ? Ô……” Từ Hiểu Mạn rốt cuộc nhịn không được thương tâm, một phen nước mũi một phen nước mắt khóc lên.
Trử San San dùng sức phun ra một hơi, thật là sắp bị tức chết. Bình thường xem Từ Hiểu Mạn hoạt bát hào sảng, bộ dáng quan hệ hữu nghị nữ chủ trì, kết quả vừa gặp phải chuyện tình cảm này, còn không phải là sợ đầu sợ đuôi mà khóc giống hệt tiểu hài tử sao.
“Cậu đã nói hắn không tin, vậy tớ sẽ tự mình nói với hắn, đưa số di động cho tớ.” Cô hướng Từ Hiểu Mạn thân thủ nói.
“Cậu muốn như thế nào nói với hắn?” Từ Hiểu Mạn xoa xoa nước mắt, hấp háy cái mũi, nghẹn ngào thanh âm hỏi.
“Nói rằng tớ thấy hắn là cái rắm, kêu hắn biết điều mà cút xa tớ ra một chút.” Trử San San khẩu khí thực hướng.
Từ Hiểu Mạn vừa nghe, không tự chủ được vừa đem tay đưa ra rụt trở về.
Trử San San thấy động tác này của cô, nhịn không được liếc cái xem thường, mới nói tiếp:“Tớ là rất muốn nói như vậy , nhưng cho dù hắn đối với cậu như vậy, cậu không phải vẫn thích hắn sao? Tớ sẽ chính mồm nói cho hắn biết tớ đã có bạn trai , thỉnh hắn chết này tâm, nhìn lại người đang ở bên cạnh hắn.”
“Hắn sẽ không tin tưởng cậu đã có bạn trai , bởi vì mọi người đều biết cậu không có.” Từ Hiểu Mạn nhẹ nhàng mà lắc đầu nói.
“Nguyên lai mọi người đều như vậy xem thường tớ nha? Nhưng là làm sao bây giờ đâu? Bổn tiểu thư chính là đã có bạn trai rồi nha.” Trử San San hai tay ôm ngực, lấy giọng điều khoa trương mà nói.
“Thật vậy chăng?” Từ Hiểu Mạn hoài nghi hỏi.
“Thật sự.” Ngữ khí của nàng phi thường khẳng định.
“Nếu là thật , vậy cậu có thể mang bạn trai đến cùng chúng tớ ăn bữa cơm?” Từ Hiểu Mạn nhìn cô trong chốc lát, mặt lộ vẻ mong đợi hỏi.
“Cùng nhau ăn cơm?” Trử San San như là bị người khác bóp cổ, bởi vì cô không thể tưởng tượng nếu làm cho Từ Hiểu Mạn biết bạn trai cô chính là Sài Thiếu Phong, sẽ khiến cho mọi người xôn xao thế nào.
“Đây có thể là biện pháp duy nhất có thể làm cho hắn đối với cậu hết hy vọng.” Từ Hiểu Mạn trên mặt tràn ngập vẻ mặt cầu xin.
“Để tớ hỏi xem, bạn trai tớ công việc bề bộn, cho nên –” Trử San San do dự mở miệng, lời còn chưa dứt đã bị đánh gãy.
“Thời gian nào đều có thể, chúng ta sẽ an bài theo anh ấy.” Từ Hiểu Mạn nhanh chóng nói, vẻ mặt đáng thương cầu xin.“San San, làm ơn đi .”
“Tớ sẽ tận lực.” Trử San San trầm trọng nói.
“Cái thứ bảy nhé.”
Sài Thiếu Phong thanh âm đột nhiên truyền vào tai, làm cho Trử San San đang xem tivi nháy mắt mất cả hồn vía, nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
“Cái gì thứ bảy?” Côhỏi.
“Thở dài.” Sài Thiếu Phong hồi đáp,“Từ sau khi ngồi xuống, trong vòng nửa giờ em đã liên tục thở dài bảy lần rồi. Em đang phiền cái gì vậy?” Anh hỏi cô.
Trử San San do dự nhìn anh, không biết có nên hay không nói cho anh về việc Từ Hiểu Mạn cầu xin kia.
Cô thật sự là phân vân, bởi vì sau khi nói ra, mặc kệ anh là lắc đầu cự tuyệt, hoặc gật đầu đồng ý, cô đều cảm thấy không đúng. Tóm lại một câu, cô cũng không biết chính mình đến tột cùng muốn như thế nào, mới cảm thấy đặc biệt phiền lòng nha.
“Không phải em đang nghĩ làm thế nào để chia tay với anh chứ” Thấy cô trầm mặc không nói, Sài Thiếu Phong đùa giỡn nói.
“Đúng.”
Anh cả người cứng ngắc, nháy mắt biến sắc mặt.
“Em là đang nói giỡn .” Cô nói.
Anh trừng mắt nàng, kết giao tới nay đây là lần đầu tiên muốn phát hỏa với cô.“Không được tùy tiện lấy loại chuyện này ra nói giỡn.” Anh ác liệt nói với cô.
“Là anh trước mở đầu nha.” Cô vẻ mặt vô tội.
Sài Thiếu Phong dùng sức hít một hơi, lại nhổ ra.“Anh giải thích, là anh sai trước. Về sau anh tuyệt đối sẽ không lấy loại chuyện này ra nói giỡn, anh ở đây xin thề với trời.” Anh nghiêm trang nói.
“Uy, Anh làm chi như vậy thực đáng sợ nha.”
“Anh nghĩ muốn nói với em, việc chúng ta kết giao là thật sự , cho nên……” Sài Thiếu Phong hơi do dự một chút, sau đó nhìn không chuyển mắt ngóng nhìn cô, thận trọng mở miệng nói:“Tuy rằng hiện tại chuyện này khả năng hơi sớm chút, nhưng là…… Em có nguyện ý gả cho anh không, San San?”
Trử San San sợ ngây người, cô nghẹn họng nhìn trân trối anh, thật sự bị câu nói này của anh cầu hôn dọa ngây người.
Anh là nói thật sao? Bọn họ ở cùng một chỗ còn không đầy hai tháng nha, hơn nữa trọng điểm là anh có thể nào tại một khoảng thời gian ngắn như vậy liền khẳng định muốn cùng nhau dắt tay cả đời đâu?
Nhưng là trong lòng cô tuy có điều nghi ngờ, cô lại vẫn như cũ hảo vui vẻ, hảo vui vẻ, thật sự vui vẻ nha.
“Anh nói thật sao?” Cô hỏi anh.
“Đúng.” Sài Thiếu Phong không chút do dự gật đầu.“Bất quá em có thể không cần phải gấp gáp trả lời anh không quan hệ, bởi vì anh chính là muốn cho em biết ý nghĩ của anh, biết tâm tình của người đang cùng em ở chung như thế nào mà thôi.” Một chút sau, anh nhịn không được lại bổ sung một câu.“Đương nhiên, nếu em muốn trả lời bây giờ cũng được.”
Anh trong lòng chờ mong lại giả bộ bộ dáng thoải mái làm cho Trử San San cảm thấy có chút buồn cười, hốc mắt lại không hiểu nóng lên lên.
“Em muốn biết làm Sài phu nhân có chỗ nào ưu việt.” Cô nói.
“Ưu việt sao?”
“Đúng.”
“Có nhiều lắm, một lời khó nói hết.” Anh da mặt dày nói.
“Vậy chọn lấy mười cái mà nói xem.”
“Mười cái sao?” Anh nhíu mày.
Cô gật gật đầu, chờ mong nhìn anh.
“Thứ nhất, em có thể cả đời ở nơi này.”
“Không vừa lòng lắm, nhưng còn có thể nhận.” Cô bình luận nói.
“Thứ hai, vĩnh viễn không có người tranh tivi với em.”
“Điểm ấy không sai.”
“Thứ ba, khi không khoẻ hoặc công tác mệt mỏi, có thể không cần cố gắng làm việc, bởi vì lão công sẽ nuôi em.”
“Điểm ấy cũng không sai.”
“Thứ tư, có thể lập tức lên cấp làm tổng giám đốc phu nhân.”
“Điểm ấy em không thích. ” Cô trực tiếp lắc đầu nói.
“Được rồi, đổi một cái.” Anh suy nghĩ một chút, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên một chút cười.“Thứ tư, có thể lập tức lên cấp làm mẹ.” Anh nói.
“Cái gì?” Trử San San đột nhiên kêu to ra tiếng, cứng họng trừng mắt nhìn anh, lại cao thấp tả hữu hoài nghi nhìn anh trong chốc lát, lúc này mới thật cẩn thận mở miệng nói:“Không được nói với em, anh kỳ thật đã có một đứa nhỏ lớn mười tuổi.”
Sài Thiếu Phong nhịn không được cười to ra tiếng.
Trử San San nhịn không được thân thủ đánh anh một chút, một chút cũng cười không được.“Nhanh nói, anh thật sự có đứa nhỏ sao?”
“Có, anh ở nhà tình thương có nhận nuôi 20 đứa trẻ, cho nên anh hiện tại đang có 20 đứa con.” Sài Thiếu Phong vừa cười vừa nói.
Trử San San tức giận trừng mắt nhìn anh, thật sự rất muốn thưởng cho anh một quả đấm, nhưng lại không thể không bội phục tình yêu của anh.
Hai mươi cái nha! Làm sao bây giờ? Cô giống như càng lúc càng thích anh, càng ngày càng yêu anh.
“Anh nói sai rồi, anh có hai mươi đứa nhỏ, em cũng nhận nuôi một đứa.” Không có biện pháp, cô như muối bỏ biển, năng lực không đủ cũng chỉ có thể nuôi một đứa mà thôi.
“Bởi vậy, chúng ta có thể tổng hợp thành một đội bóng hoàn hảo.” Anh cười nói.
Nghe vậy, Trử San San nhịn không được cũng nở nụ cười.
“Thứ năm, để cho anh nghĩ một chút.” Anh cười trở lại vấn đề chính .“Sẽ có thời gian nghỉ kết hôn dài.”
“Em gả cho người khác cũng có thời gian nghỉ kết hôn dài nha.” Cô liếc mắt một cái xem thường, trực tiếp phun ra.
“Nhưng cùng anh kết hôn thời gian nghỉ kết hôn sẽ đặc biệt dài.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh quen biết lão bản công ty em, chỉ cần anh mở miệng yêu cầu, anh ta sẽ không thể không nể mặt.” Anh ngạo mạn nói.
“Đây là lạm dụng đặc quyền!”
“Đặc quyền cần phải được lạm dụng , bằng không nó còn có cái gì sử dụng?” Anh nhíu mày nói.
Trử San San nhất thời toàn bộ không còn gì mà chống đỡ.
“Cho nên cái ưu việt thứ sáu chính là em có thể có rất nhiều đặc quyền.” Anh nhân cơ hội lại đi về phía trước thẳng tiến từng bước.“Sau đó thứ bảy, hàng năm đều có cơ hội một lần đi du lịch dã ngoại, có bao gồm lộ phí, bảo hiểm, thuế sân bay cùng các dịch vụ khác tại sân bay.”
“Đây là cái gì a?” Trử San San dở khóc dở cười hỏi anh.
“Điều tốt thứ bảy nha.”
“Em thật là càng lúc càng chờ mong ba điều còn lại kia nha.” Cô bật cười nói.
“Đừng khẩn trương, hít sâu một hơi, em muốn biết ba điều còn lại kia thì phải chuẩn bị tốt đã?” Anh đáy mắt mang cười, nghiêm trang nói.
“Chuẩn bị tốt .” Cô gật gật đầu, sau đó thình lình tiếp theo nói:“Em đã chuẩn bị tốt để đánh anh .”
“Ha ha……” Sài Thiếu Phong nháy mắt chợt cười ra tiếng, cười đến ngã trái ngã phải, càng không thể vãn hồi.
Trử San San ngồi ở bên cạnh nhìn anh cười, không hiểu lúc trước chính mình làm sao có thể cho rằng anh là cái tên không thú vị lại lạnh lùng vô tình đâu? Con người quả thật là không thể dùng ấn tượng cùng bề ngoài để phán xét a.
“Nếu cười đủ rồi, phiền toái anh trở lại vấn đề chính đi.” Cô mỉm cười để cho anh cười một chút rồi mới mở miệng nói.
“Hảo.” Sài Thiếu Phong cười gật đầu, lại tiếp tục nở nụ cười một hồi lâu mới có thể ngừng tiếng cười, mở miệng nói chuyện.“Chúng ta nói đến cái thứ mấy ?” Anh hỏi cô.
“Thứ bảy. Thứ tám còn chưa nói.” Cô trả lời.
“Thứ tám, thân thể sẽ biến hảo, bởi vì anh sẽ thường cùng em vận động.” Anh nhếch miệng nói. Cuối cùng còn hướng cô ái muội cười.
Trử San San đột nhiên cảm thấy có cỗ nhiệt khí nhắm thẳng trên mặt, cô đỏ mặt, trừng mắt, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi anh nói vận động là cái gì vận động. Tên sắc lang này!
“Em không hỏi là cái dạng vận động gì sao?” Anh cố ý liếc cô.
“Không cần.” Cô nhanh chóng kêu lên.
“Ha ha……” Anh lại lần nữa cười to ra tiếng.
Cô thẹn quá thành giận nhanh tay đánh anh.“Em quyết định , còn lại hai cái kia anh cũng không cần nói, dù sao đều là vô nghĩa, nói cũng nói vô ích.”
“Nói như vậy rất đả thương người khác nha.” Sài Thiếu Phong dừng lại tiếng cười kháng nghị nói.
“Vốn chính là, những điều anh nói toàn là những điểm tốt bề ngoài, toàn là vật chất. Nếu có vật chất mà tâm tình bất mãn thì em sẽ không làm một phu nhân nội tâm buồn chán như vậy đâu.” Trử San San phiết môi nói, bởi vì chị cả của cô chính là ví dụ rõ ràng.
“Nội tâm buồn chán?” Sài Thiếu Phong lộ ra vẻ mặt mờ mịt khó hiểu biểu tình.“Vì sao nội tâm lại buồn chán?”
“Bởi vì lão công không thương em, suốt ngày cùng em nói chuyện không đến ba câu, tuy rằng kêu em là lão bà, lại đem em coi như người hầu, làm người tàng hình, làm một người có cũng được mà không có cũng không sao. Anh nói loại lão công này lấy để làm gì? Cho dù anh kiếm nhiều tiền, bất quá nữ nhân cũng không muốn yêu một người như vậy đâu.”
Sài Thiếu Phong nghe vậy, lập tức thân thủ ôm cô một chút, sau đó thình lình nói ra câu nói kia,“Anh yêu em.”
Trử San San cả người chấn động, không tự giác ngừng lại hô hấp. Cô chậm rãi tránh khai cái ôm của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh nói cái gì?” Cô hỏi, thanh âm không biết vì sao trở nên có chút khàn khàn.
“Anh yêu em.” Anh ngóng nhìn cô, vẻ mặt ôn nhu như nước trước sau không đổi. “Nếu em gả cho anh, anh sẽ yêu em, thương em, sủng em cả đời, mỗi ngày đều cùng em nói chuyện đến khi em cảm thấy phiền toái, bảo anh câm miệng mới thôi. Ôm, hôn môi cùng anh yêu em những lời này, sẽ là trang bị cơ bản trong cuộc sống chúng ta, đây là anh cho em lời hứa hẹn.”
Trử San San không thể nói ra ngôn ngữ, chỉ có thể chỉ ngây ngốc nhìn anh, cảm giác trái tim bùm phác khiêu thật lớn thanh.
“Ưu việt thứ chín, anh tuyệt đối sẽ không coi em là người hầu, làm người tàng hình nhân hoặc là người ở chung có cũng được mà không có cũng không sao. Ưu việt thứ mười, em sẽ có một lão công nói được thì làm được, hết lòng tuân thủ hứa hẹn với lão bà.” Nói xong, anh khuynh thân ôn nhu hôn cô một chút, sau đó tựa lên trán cô nói:“Hảo hảo lo lắng, anh thực lo lắng, hãy nói cho anh biết câu trả lời của em đi.”