Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng đã đến Giáng sinh và tất cả mọi người đều đã đi hết. Ngay cả mấy người hầu, Victoria cũng cho phép họ nghỉ vài ngày.
Jonathan chống cây gậy, khập khiễng đi dạo khắp trong bếp tìm thức ăn. Anh lấy một đĩa gan ngỗng lạnh và cắt một khoanh bánh mì mứt khô mà bà Larson đã chuẩn bị sẵn từ đêm trước. Bữa ăn có vẻ đơn giản nhưng ít nhất có thể chống đói.
Anh vừa giữ đĩa thức ăn trong tay, vừa cố tìm cách giữ thăng bằng, từng bước trở về phòng ăn. Victoria đang ngồi cạnh cái bàn ăn bằng gỗ gụ, xung quanh chất đầy vải vóc. Nàng đang bận rộn khâu phiến sừng vào một mảnh vải. Khi trông thấy anh, nàng đỏ bừng mặt, vội gom số quần áo lại tìm cách che đậy việc đang làm.
“Chào buổi sáng”, nàng cất tiếng. “Tôi không nghĩ là anh dậy sớm thế này.”
“Giáng sinh vui vẻ”, anh đáp lời, đặt đĩa thức ăn xuống bàn. “Ta nghĩ có lẽ cô cũng đói.”
“Giáng sinh sao?” Nàng đặt cây kim xuống, mỉm cười ngượng nghịu. “Tôi hoàn toàn quên mất.”
“Xem ra cô không có quà cho ta rồi, đúng không?”, anh đánh bạo.
“Tôi sợ là mình chẳng thể ra ngoài để mua được món gì cho anh.” Nhưng rồi nàng nhận ra anh đang tìm cách trêu mình nên chỉ mỉm cười. Tóc của nàng được búi qua loa, những sợi vàng loăn xoăn thả xuống cổ. Anh chỉ muốn đưa tay chạm vào, kéo cây ghim cài tóc xuống để trông thấy mái tóc nàng buông xõa xuống vai.
Mặc dù biết nàng là một phụ nữ nghiêm trang nhưng anh cũng đã nhìn thấy một mặt khác trong tính cách nàng, một mặt mà anh chưa từng ngờ tới. Giờ khi đã biết được nàng tốn hàng giờ để tạo ra thứ đồ lót quyến rũ kia, anh lại càng thấy nàng cuốn hút hơn. Anh mường tượng trong đầu cơ thể mảnh mai của nàng ẩn hiện trong làn lụa đỏ và ren, chiếc áo lót ôm sát những đường cong cơ thể phụ nữ rồi nới rộng ra.
Ở cạnh bên nàng, ý thức về danh tiếng của anh bị lung lay không ít. Anh chỉ muốn lôi kéo người phụ nữ này, muốn đánh thức những ham muốn trong nàng cho đến khi được hoàn toàn tận hưởng hương vị ngọt ngào của da thịt và được nhìn thấy nàng bùng nổ.
Nàng chính là một trái cấm mê hoặc, nàng quá ngây thơ để trở thành một người tạo ra thứ quần áo như vậy.
“Cô đang làm gì vậy?”, anh hỏi dù rằng hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Anh muốn nghe xem nàng có thể biện hộ thế nào.
“Chỉ… chỉ là ít quần áo của phụ nữ thôi mà.”
“Với phiến sừng đó”, anh nói thêm, “ta cứ nghĩ là cô đang may áo nịt ngực”.
Má nàng đỏ bừng. “Sao anh lại nghĩ đến một chuyện như thế chứ?”
“Thư của em gái cô. Và hôm trước ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cô và vợ mấy người tá điền.”
“Sao tự dưng lại đọc thư của em gái tôi? Nó có liên quan gì đến anh đâu.” Nàng đặt tay lên bàn, ánh mắt lộ vẻ hoang mang.
“Cô đã để mở nó.” Anh tựa người vào bàn, không phủ nhận lỗi lầm của mình. “Nhưng dù không đọc thì cũng chẳng khó gì để đoán ra cô đang làm gì.”
Victoria cứng người như thể không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng, nàng ngước lên, đôi mắt xám dán vào anh nhận xét, “Tôi đoán chắc là anh thấy kinh khủng lắm”.
Jonathan đưa tay lấy một mẩu vải bị giấu sau lưng nàng và nhìn thấy cái áo nịt ngực mới được làm từ vải satin màu tím. Anh lướt ngón tay trên làn vải, cảm nhận lớp đệm lót bên dưới áo. Có lẽ nó giúp ngực của phụ nữ trông lớn hơn một chút. Anh không biết nên bật cười hay tỏ ra giận dữ.
“Cô đang bán thứ đồ ngụy trang, tiểu thư Andrews.”
“Không phải ngụy trang”, nàng cắn môi, giật cái áo trở về. “Chỉ là hỗ trợ mà thôi. Dành cho những người kém may mắn.”
Jonathan cố không cười. “Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu một anh chàng không may phát hiện ra đường cong của quý cô mà mình yêu thích thật ra chỉ là đồ giả?” Nàng nhún vai, hành động đó cho anh biết mình thực sự đã dồn được nàng vào thế bí. “Đồ ngụy trang”, anh lập lại.
“Được rồi, được rồi, anh nói đúng. Nhưng tiền kiếm được từ việc may số nội y này lại nhiều hơn khoản thu được từ số váy áo mà trước giờ tôi đã làm.” Nàng cầm kim, bắt đầu tiếp tục khâu tấm satin tím. Cây kim trong tay nàng không ngừng đâm lên đâm xuống miếng vải tạo thành những đường may nhỏ dính chặt miếng vải vào phần khung xương. “Có thể với anh đây là việc làm đáng hổ thẹn nhưng nó lại mang về một khoản thu nhập cho gia đình tôi. Và cho cả những người phụ nữ đó nữa.”
“Vậy khi bí mật này bị phơi bày cô tính làm gì? Cô nghĩ cha mình sẽ phản ứng thế nào khi biết những gì cô đã làm?”
“Cha sẽ không biết chuyện này. Sinclair là một người kín tiếng.”
“Ở Luân Đôn này chẳng có gì là kín đáo cả, thưa tiểu thư Andrews”, anh thẳng thừng. “Nếu không ai biết người đã tạo ra những bộ trang phục Aphrodite’s Unmentionables thì người ta sẽ lại càng điên cuồng tìm hiểu cho bằng được bí mật đó. Chuyện này sẽ khiến cho quân nghiệp của cha cô tiêu tán hết.”
“Chúng tôi làm gì có sự lựa chọn nào khác”, nàng phản đối. “Mẹ đã dùng phần lớn tiền của cha để sửa sang căn nhà ở Norfolk và rồi trả tiền thuế nữa. Trừ khi chúng tôi có đủ tiền trả hết nợ, nhưng làm thế chẳng khác nào bán cả căn nhà này đi.”
“Mà cô thì không thể rời khỏi chỗ này.”
Nàng lắc đầu, cầm kim và tiếp tục công việc. Tâm trạng càng lúc càng ảm đạm hơn khi nàng không ngừng tự hỏi liệu mình có thể bước qua được cánh cửa chính kia không.
Jonathan băng qua phòng, tựa vào cây can đến chỗ lò sưởi. Anh ném thêm vài viên than bùn vào lò sưởi rồi hỏi, “Cô đã bảo những người vợ của mấy người tá điền làm gì?”
“Chúng tôi đã cắt vải xong và tôi cũng cho họ thấy mẫu. Họ sẽ khâu tất cả lại với nhau và tôi sẽ chỉ vài người cách lồng phiến sừng vào.”
“Có vẻ như cô thích làm chuyện này, đúng không?” Anh có thể nhận ra điều đó trong giọng nói nàng, đầy vui vẻ và thích thú.
Cây kim trong tay không ngừng xoay chuyển như khiêu vũ, và nàng gật đầu. “Tôi chỉ cho họ cách giúp đỡ gia đình, và khi Sinclair trở lại chúng tôi sẽ có cả tá mẫu sẵn sàng đem bán.” Nàng chèn thêm một miếng phiến sừng rồi thừa nhận. “Đây là công việc mà tôi chưa từng làm trước đây. Tôi thích cảm giác đầy thách thức này”.
Anh đứng cạnh ngọn lửa, hơ hơ tay. Nàng không hiểu ý nghĩ thực sự của nội y - một món đồ đầy quyến rũ khơi gợi những kẻ yêu nhau. Và dù anh hiểu nàng muốn kiếm thêm chút tiền nhưng sự ngây thơ có thể sẽ gây cản trở cho công việc của nàng ít nhiều.
“Cô đến đây với ta một lúc được chứ?”, anh hỏi nhỏ.
Nàng vừa hoàn tất đường may và đặt miếng vải sang bên. “Tất nhiên là được. Có chuyện gì sao? Chân của anh, hay…”
“Không phải chân.” Anh nhìn chằm chằm vào hòn than đang cháy bùng lên khi nàng bước đến cạnh bên anh.
“Vậy thì chuyện gì?”
Anh đối mặt với nàng và khi nhìn thẳng vào gương mặt đó, anh nhìn thấy trước mặt mình là một người phụ nữ đầy quyến rũ, quyến rũ hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác trên đời. Một người phụ nữ không lừa đảo, chưa từng một lần đòi hỏi của cải từ anh. Trái lại, chẳng thà nàng tự kiếm tiền. Dù có cuộc sống như một người ẩn dật nhưng anh vẫn cảm thấy nàng thật thông minh và anh hoàn toàn kính nể điều đó cũng như việc nàng sẵn sàng liều mình làm việc để trả cho các khoản nợ của gia đình.
Anh thích nàng. Và anh cũng tự thú nhận rằng mình đang rất thích từng giây từng phút được sống trong ngôi nhà này. Hai tuần vừa rồi, được sống như một người bình thường khiến anh thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Nàng không biết được thân phận thật sự của anh và chính vì thế mà cả hai có thể dễ dàng trở thành bạn bè.
Anh muốn làm gì đó cho nàng, chỉ để nàng biết rằng anh cảm thấy khoảng thời gian ở lại đây thật sự rất có ý nghĩ với mình. Và bởi vì lễ Giáng sinh đã đến nên đây đúng là thời gian thuận lợi thể hiện điều đó.
“Chúng ta chỉ còn lại vài ngày trước khi ta đi”, anh nhắc nhở nàng. “Franklin và mấy người thợ sẽ đến nhanh thôi.”
Tâm trạng của nàng chuyển sang ảo não, nàng đoán, “Anh lại muốn dẫn tôi ra ngoài nữa, đúng không?”
Không hẳn đó là tất cả những gì anh muốn làm nhưng nó lại là cách duy nhất khiến nàng tạm thời quên đi chuyện may vá. Jonathan vươn tay về phía nàng, đặt cây gậy sang một bên. “Ta chỉ muốn bước đi trên đôi chân của mình thôi. Chúng ta có thể đi dạo cùng nhau.”
Nàng hơi cảnh giác trước đề nghị đó. “Và nếu anh thất bại thì sao?”
Anh không trả lời nhưng ra hiệu bảo nàng tới gần. Nàng thở dài và nắm lấy tay anh. Jonathan kéo tay nàng vòng quanh eo mình trong khi tay anh đặt lên vai nàng. “Cô phải giúp ta giữ thăng bằng đó.”
Dù có hơi lo ngại trước sự gần gũi này nhưng nàng không đẩy anh ra xa. Thay vào đó, nàng dìu anh bước tới, cho phép anh dựa vào người mình khi cần. Cơ thể nàng ép sát vào cơ thể anh, mùi hương hoa dịu nhẹ từ mái tóc nàng tỏa ra phảng phất xung quanh. Những sợi tóc bướng bỉnh cuộn tròn ở cổ nhưng anh vẫn choàng tay qua vai nàng, cố không để bản năng tự nhiên làm chủ hành động của mình.
“Cô đã từng chạm vào cánh cửa”, anh nói. “Đi với ta, chỉ cần tới chỗ cửa thôi là được.”
Càng bước đến gần cánh cửa, bước chân nàng càng chậm dần. Jonathan vẫn giữ chặt vòng tay quanh vai nàng, đề nghị. “Ta sẽ đi cùng cô, từng bước một”.
“Anh không được giận nếu tôi thất bại đâu đấy.”
“Nếu như thế thì ta sẽ hôn cô”, anh nhẹ giọng đe dọa, hoàn toàn không chủ định làm thế. Nhưng đôi má ửng hồng của nàng cho anh biết nàng không hiểu rõ ý định thực sự của anh. “Hay là cô muốn thất bại?” Anh không bước tới trước, chờ đợi câu trả lời.
Nàng không nhìn anh chỉ nói. “Tôi sẽ cố hết sức.” Môi nàng mím chặt như thể đang cố tập hợp hết thảy mọi can đảm còn sót lại.
Anh siết chặt những ngón tay nàng ngầm bảo sẽ không có việc gì. “Nhớ đi, lúc trước cô cũng đã làm được còn gì.”
Nàng gật đầu, tiến thêm một bước nữa. Có chút do dự trong bước chân nàng và anh có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi đang bắt đầu ẩn hiện trên làn da. Để phân tán suy nghĩ của nàng, anh nói, “Kể cho ta nghe về mấy mẫu thiết kế của cô đi, ngoại trừ mấy món đồ nội y đó.”
Victoria nắm chặt tay anh, nhìn sâu vào mắt anh. “Chiếc váy cuối cùng mà tôi may có màu trắng với những sọc xanh da trời. Tôi may để tặng em gái.” Nàng lại tiến tới thêm một bước, và anh để mặc nàng tiến tới theo tốc độ hiện tại, anh không muốn buộc nàng đi tiếp khi vẫn chưa sẵn sàng.
“Em gái cô biết may vá chứ?”
Nàng lắc đầu. “Margaret có thể vá ít quần áo nhưng con bé không thích làm chuyện đó lắm. Nó chỉ thích sai phái mọi người thôi.” Vẻ tinh nghịch hiện lên trong ánh mắt nàng. “Dù rằng tôi là chị cả, nhưng con bé mới chính là người cứ không ngừng nói cho những người khác biết một quý cô nên cư xử thế nào cho phải phép. Tôi đoán con bé hẳn là phải thuộc lòng mấy quyển sách dạy nghi thức.”
“Còn những chuyện khác thì sao?”
Nàng lại bước thêm bước nữa nhưng sự căng thẳng dường như đã giảm bớt khi nàng kể về gia đình mình. “Juliette mới mười chín và rất giỏi tính toán. Con bé đã lén đọc những ghi chép của mẹ và phát hiện ra tình hình tài chính đang có vấn đề. Mẹ cứ luôn giả vờ mọi thứ đều ổn cả, nhưng Juliette nói cho chúng tôi biết là chúng tôi đã nợ tới vài nghìn bảng.” Nàng trấn tĩnh một chút. “Nếu chuyện may vá của tôi có thể giải quyết được vấn đề này thì có đem chút quần áo đi bán cũng chẳng có vấn đề gì.”
Anh không muốn thảo luận dù rằng đã ngầm quyết định sẽ giúp họ thanh toán hết những khoản nợ. Tiền bạc chẳng là gì với anh và đó lại là điều tối thiểu anh có thể làm cho gia đình này để trả ơn cứu mạng của Victoria.
Nàng tần ngần đứng gần bên cửa và anh lại hỏi thêm một câu thu hút sự chủ ý của nàng, “Còn em út của cô thì sao? Tôi nhớ cô có tất cả bốn chị em gái, đúng không?”
“Đúng vậy, Amelia mới mười sáu và con bé có tài khiến người khác cứ răm rắp làm theo những gì nó muốn. Thậm chí nó còn có thể bán lông cho cừu nữa kìa”, Victoria nhận xét.
Cả hai đang đứng ngay trước cửa và Jonathan vẫn còn đang nắm lấy tay nàng. Nàng trở nên nhợt nhạt, ánh mắt dán xuống sàn nhà. Cử động cứng ngắc của nàng cho anh biết, “Cô vẫn chưa sẵn sàng bước qua ngưỡng cửa này sao?”.
“Không”, giọng nói vô cảm như thể nàng đang cố kìm nén nỗi sợ hãi vô bờ. Thấy dáng vẻ cố chống chế của Victoria, anh có thể thấy tất cả những gì nàng muốn làm chính là bỏ chạy.
Anh buông lỏng tay nàng, lúc này anh mới nhận ra nàng đang giữ rịt lấy tay mình như thể anh chính là sức mạnh giúp nàng đứng được ở chỗ này. Như thể nàng thật sự cần anh.
Trải nghiệm từ những năm tháng cô đơn lướt qua anh. Tay anh bao bọc quanh người nàng. Mấy năm qua, anh đã làm mọi cách để biến mình thành người giàu có nhất nước Anh. Và càng giàu có, cuộc sống lại như càng trống rỗng hơn.
Chỉ đến lúc này. Khi người phụ nữ này nhìn anh như một người đàn ông, không phải một ngài công tước. Và càng hiểu nàng, anh lại càng nhận ra nàng thật sự là một người hiếm có. Nàng có vượt qua được sự sợ hãi của bản thân hay không là điều mà anh không thể nói trước. Nhưng anh thấy mình cần phải giúp nàng, anh phải làm gì đó vì người khác một lần trong đời. Dù sau thì đây cũng đang là thời khắc của Giáng sinh.
“Sớm thôi, cô sẽ phải đến thăm mấy người tá điền”, anh nhắc nhở. “Để kiểm tra công việc của họ.”
Nàng lắc đầu. “Tôi muốn họ trở lại nhà này hơn.”
Anh đưa tay nàng vươn tới gần nắm cửa, những ngón tay nàng trở nên lạnh như băng. “Làm sao cô biết họ sẽ không may đồ giành cho bọn gái điếm?”
Victoria rụt tay khỏi nắm cửa. “Chỉ là chúng tôi may thứ quần áo… khác biệt, không có nghĩa là chúng tôi quyết định sẽ thiết kế quần áo cho những người như thế. Một vài bộ nội y được…” Nàng im bặt, nét mặt thay đổi như thể vừa có điều gì đó thoáng qua đầu. Nàng hít một hơi, nhìn anh. “Anh nói đúng, tôi chưa bao giờ nghĩ theo cách đó nhưng chúng tôi đơn giản chỉ cần phải làm thế.”
“Làm thế nào?”
Victoria rời khỏi vòng tay của anh, tách người ra rồi chạy vội lên cầu thang. “Tôi cần giấy viết.”
Anh trừng mắt nhìn nàng tự hỏi không biết nàng vừa nghĩ ra chuyện gì. Một phút, rồi năm phút, anh nhận thấy nàng không muốn trở lại. Nó khiến anh cảm thấy mình đã hoàn toàn bị bỏ rơi rồi.
Jonathan đi tới chỗ cầu thang, cân nhắc xem có nên đợi thêm nữa hay không. Cuối cùng anh quyết định thỏa mãn sự tò mò của bản thân. Anh tì người lên lan can, cố gắng dò từng bước lên tầng trên. Khi tới bậc nghỉ đầu tiên, anh gọi to, “Tiểu thư Andrews”.
Không có tiếng trả lời.
Anh làu bàu rồi cố nâng cái chân vô dụng bước tiếp. Có một cánh cửa phòng còn hé mở, và anh khập khiễng bước về hướng đó. Jonathan gõ cửa, nghe thấy tiếng nàng vọng ra. “Tôi vẫn chưa xong.”
Anh hé mắt nhìn vào trong, thấy nàng đang ngồi ở bàn làm việc, viết gì đó luôn tay. Jonathan mở cửa rộng hơn một chút. “Cô đang viết gì vậy?”
“Tôi đang vẽ phát thảo.” Nàng chấm bút vào hộp mực, vẽ nhanh hơn. “Nhiều thiết kế hơn.” Nàng quay người lại nhìn anh, hứng khởi đong đầy đôi mắt. “Anh nói đúng, anh nhìn xem này. Có rất nhiều loại phụ nữ khác nhau. Có những người thích kiểu giản dị, thùy mị. Cũng có những người… chà, họ thích kiểu…” Nàng ngừng lời, như thể không chọn được từ phù hợp.
“Quyến rũ?”, anh hỏi lại.
“Tôi định nói là hơi ‘táo bạo’. Nhưng cũng có thể là có ý đó, anh có thấy thế không? Nếu người ta muốn mua một chiếc áo lót đẹp bằng lụa và những dải ruy băng, vậy thì ta sẽ làm cho họ.”
Anh tựa người vào cửa, tâm trạng hỗn loạn, vừa muốn ngăn cản không để nàng tiếp tục với những ý tưởng này… vừa muốn được nhìn thấy chính xác liệu trí tưởng tượng của nàng có thể đi đến đâu.
“Vậy kiểu ‘táo bạo’ mà cô đang hình dung trông thế nào?”, anh hỏi, vòng tay trước ngực trong khi mắt chăm chú nhìn nàng.
Victoria đỏ bừng mặt, không trả lời cho câu hỏi của anh. Thay vào đó, nàng tiếp tục lia bút trên giấy dù tốc độ có chậm hơn khi nãy. Anh ngắm nàng một hồi trước khi lên tiếng đề nghị.
“Nếu cô dùng vải mỏng, tình nhân của những người sử dụng sẽ càng bị kích thích hơn khi nhìn thấy thân thể gần như trần trụi của những người phụ nữ mình thích.”
Cây bút rơi khỏi những ngón tay, nàng ngước mắt nhìn anh kinh ngạc. “Tôi không nên trò chuyện với anh về đề tài này. Mà thậm chí anh cũng không được phép vào phòng ngủ của tôi đâu.”
“Nói chính xác thì ta đâu có đứng trong phòng ngủ của cô. Ta chỉ đang đứng trong hành lang thôi.” Anh bắt đầu thích thú được nhìn thấy sự bối rối của nàng.
“Làm ơn đi mà”, nàng van vỉ. “Anh đi ra đi, để tôi làm xong chuyện này. Anh ở đây khiến tôi chẳng thể nghĩ ra được gì cả.”
“Cô có muốn ta nhìn qua bản phác thảo và cho ý kiến không?”, anh hỏi. Anh thật nghi ngờ cái mức độ ‘táo bạo’ trong những bản vẽ của nàng, không biết có đủ táo bạo như nàng dự định hay không.
Nàng kinh hoàng phản đối, “Không, không được”.
“Lúc trước ta đã từng trông thấy áo lót rồi, Victoria. Thực ra, phải nói ta có một sở thích đặc biệt đối với…”
“Anh không cần nói ra.” Nàng gục đầu trên tay, xấu hổ đến nổi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nhưng chẳng phải cô đang tự hỏi về chuyện đó sao?”
Anh không thấy hối hận chút nào khi trêu chọc nàng. Victoria Andrews là một người ngây thơ và không biết gì về chuyện nam nữ, thậm chí nàng còn chưa bao giờ trông thấy những mẫu áo lót gợi cảm. Anh mong là nàng sẽ bỏ cái ý tưởng này và trở lại với công việc may vá những bộ áo váy bình thường. Mà tốt hơn cả là đừng may gì hết.
Nàng lại cúi xuống tiếp tục làm việc, trán nhăn lại cùng với những nét phác thảo. Nếu anh không làm gì để ngăn nàng lại, anh sợ là nàng sẽ ở luôn trong này suốt đêm và bị cuốn vào công việc thiết kế.
Trước khi rời khỏi phòng, anh nói, “Trong vòng một tiếng nữa cô xuống lầu nhé?”
Nàng thở dài. “Sao nữa? Để anh lại tiếp tục trêu chọc tôi sao?”
“Bởi vì hôm nay là lễ Giáng sinh.” Anh không thích thú gì khi phải ở dưới lầu một mình, nhất là khi anh đã có kế hoạch cho cả hai.
Nàng nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt đã dịu lại. “Được rồi. Một tiếng nữa.”
Khi nàng có thể buống bút xuống cũng đã hơn một tiếng. Victoria nhìn lại từng bản vẽ. Nàng đã vẽ phát thảo ra những kiểu áo trong và áo ngực dành cho những người giống mình, e lệ và nữ tính. Nàng cũng vẽ ra một số mẫu dành cho những người đã lập gia đình. Đường nét táo bạo hơn, màu sắc cũng nổi bật hơn để gây sự chú ý cho các đức ông chồng. Mẫu cuối cùng thực sự khiến nàng phải đỏ mặt khi nhìn lại. Mẫu này chỉ có mấy cô gái điếm mới dám mặc.
Nàng thấy xấu hổ khi thừa nhận điều này nhưng lời khuyên của Jonathan thật đúng. Những bản vẽ lúc trước của nàng quá nghiêm trang. Lời đề nghị dùng vải mỏng của anh đã cho nàng ý tưởng thiết kế kiểu áo ngực và áo lót lấy cảm hứng từ hậu cung của các vị vua Sultan. Kiểu áo này gần như là trong suốt, thay vì che đậy, chúng lại càng làm lộ rõ khuôn ngực của người phụ nữ. Một lớp lụa lót bên dưới sẽ giúp nâng các đường cong, nhất là khi có ánh sáng le lói. Kiểu áo này quả là một thứ tội lỗi, nó vạch trần gần như tất cả.
Thật là trái với thuần phong mỹ tục. Nàng thật không thể nghĩ nổi có ai lại muốn mua thứ này. Nhưng rồi, như vợ của mấy người tá điền từng nói, những mẫu này sẽ càng kích thích đàn ông hơn. Victoria đưa tay lên má, không hoàn toàn hiểu rõ lắm những gì họ muốn nói.
Từ sâu thẳm trong lòng, nàng có hơi e ngại chuyện phải xuống lầu cùng với ngài Nottoway. Nàng đã cho người hầu được nghỉ một ngày mà không cân nhắc trước chuyện này sẽ dẫn đến đâu - ở lại một mình trong nhà với một người đàn ông đã từng hôn mình. Đó là một hành động nguy hiểm, và cũng không phù hợp chút nào.
Nhưng mà, nàng cũng không muốn cô độc một mình vào ngày Giáng sinh.
Victoria xếp lại mấy bản vẽ, cất vào trong ngăn tủ bàn làm việc rồi đứng lên đi xuống lầu. Trước tiên nàng tìm trong phòng khách, rồi tới phòng ngủ, nhưng rồi nàng nhìn thấy Jonathan đang ngồi trước lò sưởi.
Anh đã cởi bỏ áo đuôi tôm và nới lỏng cà vạt. Trong ánh sáng ấm áp, mái tóc màu nắng của anh gần như lấp lánh và anh cứ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa như đang tìm kiếm cho câu trả lời. Dưới chân là một đống hộp được bao bằng giấy nâu.
“Là gì vậy?”, nàng hỏi, cắt đứt dòng suy tưởng của Jonathan và bước tới gần hơn.
“Là quà cho cô”, anh nói. “Tổ chức lễ Giáng sinh mà không có quà thì chẳng giống chút nào.”
Một luồng ấm áp chảy dọc trái tim khi nàng trông thấy những gói quà. “Nhưng làm thế nào? Chân anh bị thương như thế thì anh có thể đi đâu được chứ.”
“Ta mượn một vài thứ”, anh thừa nhận.
Nàng nhìn anh quở trách. “Anh lấy cắp đồ của tôi rồi gói lại sao?”
“Không thể coi là lấy cắp nếu như ta không đem chúng ra khỏi nhà”, anh khẳng định. “Nhưng nếu cô không thích, ta sẽ trả nó lại về chỗ cũ.”
Thật lòng thì nàng rất muốn biết anh đã chọn thứ gì cho mình. “Có vẻ hơi nhiều nhỉ.”
“Ồ, ta cũng đã tự lấy và gói ít quà cho riêng mình”, anh chỉ tay về phía phòng ăn. “Vào đó lấy một cái ghế ra đây. Chúng ta sẽ mở quà cùng nhau.”
Nàng quay người đi không giấu được nụ cười. Nàng chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có người chịu làm nhiều thứ cho mình đến vậy. Khi nàng kéo được cái ghế nặng trịch vào phòng, một tiếng nói vang lên trong lòng nhắc nhở nàng nên cẩn thận bảo vệ cảm xúc của mình cho thật tốt. Nàng không được để con tim mình mềm yếu, bởi vì rồi anh cũng sẽ ra đi. Có thể anh đối xử tốt với nàng nhưng rốt lại thì anh cũng phải đi thôi, đó là những gì anh luôn nói.
“Mở cái này trước,” anh hướng dẫn, đưa cho nàng một gói nhỏ.
Nàng tháo sợi dây quấn rồi tới lớp giấy, trong là một cái muỗng. Nàng bối rối hỏi, “Cái gì vậy?”.
“Dành cho ly trà nóng mà tối nay ta sẽ pha cho cô.”
Giọng nói bình thản như sự thật hiển nhiên là thế, như thể nó chỉ là một món quà bình thường không quá quan trọng. Nhưng nó lại khiến nàng cảm động vì ít nhất anh đã nghĩ đến chuyện đó. Nàng giữ lại cái muỗng, quan sát gương mặt anh. Anh đã cạo râu sạch sẽ, nàng không biết chạm vào gương mặt nhẵn nhịn đó sẽ có cảm giác thế nào.
“Giờ thì chọn cho ta một món.” Anh chỉ vào ba cái gói không nhìn ra hình dạng được đặt ở một góc.
Victoria chọn một cái túi nhỏ hơn lòng bàn tay và đưa nó cho anh. Anh lấy trong túi ra quân hậu bằng ngà voi, một quân cờ trong bàn cờ của cha nàng, anh toét miệng cười thích thú. “Một món quà tuyệt vời đó, tiểu thư Andrews. Ta rất thích được chơi thêm ván nữa với cô.”
Nàng cố không rên lên một tiếng, nàng không thích trò chơi đó chút nào. “Nếu biết món quà đó là gì, tôi sẽ không đưa anh đâu.” Nhưng nàng vẫn nhận món quà tiếp theo anh trao. Trong bao giấy nâu là miếng bánh nho bà Larson mới nướng hôm qua. “Để dùng với trà sao?”, nàng đoán.
“Đúng thế. Và nếu cô muốn chia cho tôi một ít thì tôi cũng không thấy phiền gì đâu. Dù sao đó cũng là miếng cuối cùng.”
“Anh thật hào phóng”, nàng trêu, bẻ một mẩu và đưa nó cho anh. Nhưng thay vì nhận lấy miếng bánh, anh lại nắm tay nàng đưa tới miệng mình, môi anh phớt trên da nàng khi anh cắn miếng bánh.
Sự tiếp xúc với đôi môi đó khiến nụ cười nàng nhạt dần. Anh đang trêu đùa nàng trong một trò chơi mà nàng không bao giờ có cơ hội thắng. Nàng có thể nhìn thấy ham muốn và khao khát trong đôi mắt anh, nó khiến nàng lại muốn nhiều hơn nữa.
Để khuấy động cảm xúc của cả hai, nàng rướn người lấy món quà thứ hai, một cái gói to hơn. “Chắc là cái này dành cho anh.”
Jonathan xé cái túi giấy, lấy ra đôi giày của mình. Nàng không hề nhận ra anh đã tháo giày. Thấy thái độ bối rối của nàng, anh giải thích, “Cái này có ích lắm đấy, nhất là khi ta khiêu vũ với cô”.
Nàng lắc đầu. “Tôi không khiêu vũ đã nhiều năm rồi.” Nàng không biết liệu mình có còn nhớ nổi bước nhảy nào không nữa.
“Đó là một món quà dành cho cả hai chúng ta”, anh nói. “Cô sẽ ở trong vòng tay ta.”
Nàng nhìn anh. “Anh lại mang tôi ra làm trò đùa sao.”
Anh nghiêng người trước, hơi cúi xuống. Trong đôi mắt xanh như có ngọn lửa đang bùng lên, dâng tràn thứ cảm xúc mà nàng không hiểu nổi. Không phản ứng trước lời buộc tội của nàng, anh bảo, “Mở gói quà cuối cùng đi”.
Victoria đưa tay lấy túi quà nhỏ anh cầm và tìm được một đôi găng tay. “Cái này dùng để làm gì?”
“Để giúp cô ấm áp khi bước ra ngoài lần đầu tiên.”
Nàng nắm chặt đôi găng tay, đưa mắt nhìn ra ngoài. Những bông tuyết đang quất mạnh vào cửa sổ, vẽ nên vô số đường nét dưới anh nến đặt bên bệ cửa. Nàng vẫn không tin chuyện đó có thể xảy ra. Dù rằng đã bước ra được đến cửa chính, nhưng chỉ có thế, nàng không thể đi được xa hơn.
“Tôi không biết phải nói gì nữa.”
“Chỉ cần nói cám ơn thôi.” Anh đưa tay lấy gói quà cuối cùng, lắc nhẹ. Gói quà nhỏ nhắn, độ khoảng bàn tay. “Không biết đó là gì nhỉ.”
Đầu tiên nàng không nhận thấy mảnh lá cây màu xanh. Nhưng rồi khi nhìn thấy những quả mọng màu trắng, nàng sững người.
“Giờ thì”, anh nói, “đây là thứ mà ta muốn nhất”.
“Cây tầm gửi”, nàng thì thầm. Nàng không biết anh kiếm được thứ đó từ đâu nhưng nàng hiểu ý nghĩa của món quà này.
Thật nguy hiểm nếu phải hôn anh lần nữa, bởi vì mỗi món quà anh tặng lại phá hủy thêm tầng nữa rào cản dẫn vào trái tim nàng. Rồi khi anh đi, nàng sẽ lại càng cảm thấy cô đơn hơn trước. Nỗi đau đó còn hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Jonathan vươn người nắm lấy tay nàng. “Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.” Anh giữ cây tầm gửi trong tay, nói thêm, “Cũng không có ai trông thấy chúng ta. Sẽ không có ai chỉ trích hay nói rằng chuyện này không phù hợp”. Anh đứng lên, kéo nàng đến gần, lùa nhánh tầm gửi vào làn tóc. “Câu hỏi là, em có đủ dũng khí không?”
Nàng đứng yên trừng mắt nhìn anh cảm nhận được nỗi sợ hãi đang tràn lên trên mắt. “Em không biết đây có phải chỉ là vấn đề có dũng khí hay không.”
Anh đặt tay lên vai nàng. “Em không muốn hôn ta lần nữa sao?”
Nàng cúi mặt, tựa đầu vào cằm anh. “Anh sẽ rời khỏi Scotland. Nếu em lại hôn anh lần nữa, nó chỉ càng khiến em mơ đến những thứ mà em không thể có.”
Anh bừng tỉnh, chưa bao giờ anh nghĩ vấn đề theo hướng đó. Nàng đang đứng rất gần anh, anh chỉ lùi về sau một chút để có thể nhìn vào đôi mắt xám của nàng. Anh như thoáng thấy những cảm xúc vỡ vụn trên gương mặt đó và cảm nhận được nỗi sợ hãi trong hơi thở của nàng.
Jonathan ôm lấy khuôn mặt nàng, lùa tay vào mái tóc nàng. Anh không thể giải thích nổi ở Victoria Andrews có điều gì lại có thể thu hút mình đến vậy. Nhưng anh như thoáng thấy những khát vọng chưa thành hình trong nàng và cả những ham muốn vang động trong lòng mình.
“Vậy thì hãy nói là em không muốn thế này”, anh thì thầm, môi anh phủ lấy môi nàng.
Nàng nắm lấy tay anh, mắt nhắm nghiền. “Em không muốn bị anh làm vỡ nát con tim.”
“Đó cũng chẳng phải điều ta muốn”, anh thừa nhận. Dù vẫn tiếp tục cúi thấp, tìm tới môi nàng nhưng lời cảnh báo lúc này như xuyên qua cơ thể. Không cần biết vô tình hay cố ý, thực tế là nàng đang quyến rũ anh. Anh muốn nàng cũng cảm nhận thấy điều gì đó, muốn nàng cũng cảm thấy thích thú như anh.
Trong đầu, anh tưởng tượng làn da mềm mại của nàng áp chặt bên dưới anh, tóc dài xõa tung ra trên tấm khăn trải giường trong khi anh đưa tay vuốt ve cơ thể đó. Bờ môi nàng hoàn toàn ngã giáp đầu hàng và trong nụ hôn mê say đó anh có thể nếm được mùi vị nỗi buồn của một người phụ nữ bị thế giới lãng quên. Một người phụ nữ cũng có những giấc mơ nhưng không đủ can đảm vươn tới mơ ước đó.
Hai bàn tay nàng lùa vào trong tóc anh, kéo anh sát lại gần mình hơn như thể nàng rất cần có anh. Như thể nàng cũng khao khát có anh như cách anh khao khát có nàng. Nụ hôn như nước, chậm rãi gột rửa trái tim bằng đá của anh.
Và Chúa lòng lành, anh chẳng thể ngăn mình thôi không chạm vào nàng. Những ngón tay lướt ra sau váy, cởi bỏ mấy chiếc cúc áo, từng cái từng cái một. Và khi hoàn toàn cởi bỏ hàng cúc nơi lưng áo, bàn tay anh sưởi ấm tấm lưng trần lạnh cóng, di chuyển dần xuống cho đến khi chạm phải sợi dây buộc chặt.
Anh trượt lưỡi vào sâu trong miệng nàng và Victoria rên lên khe khẽ như thể giật mình trước sự xâm nhập bất chợt này. Nhưng khi dần quen với những kích động, đến lượt lưỡi nàng cũng hòa mình đáp trả.
Tay nàng vòng quanh cổ anh như thể hoàn toàn bại trận trước những cảm xúc thỏa mãn vô thức đang quấn lấy cả hai. Jonathan cứng người, rít lên khi đùi nàng ép sát hơn, nhắc cho anh nhớ mình muốn nàng biết bao nhiêu.
Đôi môi anh rời khỏi môi nàng, trượt ra sau tai, nụ hôn nhẹ nhàng chạy xuống đến cổ. “Hãy bảo ta dừng lại đi”, anh bảo. “Hãy bảo rằng ta cứ để mặc em và em không phải loại phụ nữ như thế.”
“Em không muốn anh dừng lại.” Đôi tay nàng giữ chặt lấy đầu anh và đẩy về sau khi anh cố hôn lên làn da trần nơi mép viền cổ áo. “Chưa phải lúc này.”
“Em xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn ta”, anh thì thầm trên da thịt nàng. “Và ta nghĩ là em cũng biết điều đó.”
Đầu anh ong ong tiếng chuông cảnh báo nhưng anh mặc kệ, tiếp tục tận hưởng làn da nóng ấm và hơi thở mềm mại của nàng. Anh mường tượng cảnh đặt nàng nằm xuống giường, hôn lên khuôn ngực trong khi bàn tay tìm đến vùng ẩm ướt của cơ thể người phụ nữ. Anh muốn được là người đàn ông đầu tiên của nàng, muốn được là người dạy cho nàng biết niềm hạnh phúc của ân ái.
Victoria đưa tay giữ lấy đầu anh, nâng lên, áp môi anh gần lại với môi mình, hôn anh như thể đó là lần cuối cùng họ có thể hôn nhau. Anh như đang ở thiên đường với nụ hôn mãnh liệt đó dù rằng anh biết khi kết thúc đôi môi nàng nhất định sẽ sưng đỏ. Tay anh di chuyển dần xuống vai, cố cởi khuy áo, anh muốn được chạm tay vào khuôn ngực đó.
Và khi tháo bỏ áo ngực, hơi thở của nàng như đột nhiên dừng hẳn lại, đôi tay lạnh cóng của nàng giữ chặt lấy tay anh. Trong ánh lửa bập bùng, da nàng như biến thành màu vàng óng ả, phần trên bầu ngực của nàng được phủ một lớp ren trắng.
Những ngón tay của anh lướt nhẹ trên đôi gò bồng đào mềm mại, không biết liệu nàng có kéo tay mình ra không.
Victoria không cử động. Gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang, nàng nhìn anh như không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Anh chạm vào phần sau chiếc áo ngực, bàn tay trượt xuống thấp hơn cho đến khi chạm vào dải băng buộc. Những ngón tay đặt trên nút buộc chiếc áo ngực trong khi anh bắt đầu hôn xuống cổ nàng.
“Ta biết em nghĩ rằng ta đang cố quyến rũ em”, anh thì thầm mơn man da thịt nàng. “Và mặc dù ta thực sự rất muốn kéo em lên giường nhưng đó không phải là dự định của ta tối nay.”
Tay nàng như đông cứng lại khi môi anh trượt xuống thấp dần, anh thả lỏng cái áo ngực của nàng trong khi nụ hôn tiến đến nơi sưng phồng mềm mại trên lồng ngực.
“Chỉ cần em lên tiếng, ta sẽ dừng lại”, anh nói. Nhưng nàng nhắm mắt, gương mặt căng ra trước những đòi hỏi chẳng thể nói thành lời.
“Bây giờ ta chỉ muốn kéo chiếc áo này xuống”, anh nói, miệng mơn man nơi cổ. “Nếu có thể, ta muốn giải phóng hoàn toàn bộ ngực này và đưa nó vào miệng mình.”
Nàng rùng mình như có thể thấy hình ảnh đó. Anh muốn kích thích nàng, dày vò nàng bằng ngôn từ. “Nhưng cái áo ngực này lại không cho ta làm thế.”
Anh tiếp tục tháo từng cái nút thắt, đôi môi vẫn vấn vít, phả hơi thở trên da thịt nàng, đều giọng, “Nhưng nếu là một kiểu áo khác. Khi ngực em nằm gọn trong làn vải satin chỉ được phủ bởi một lớp ren trong suốt. Ta có thể nhìn thấy đầu ngực em qua lớp vải mỏng, nhìn xem chúng căng khít lại khi bị chạm vào. Ta có thể nếm thử hương vị đó qua làn vải ren mong manh, vuốt ve chúng bằng chính lưỡi của mình”.
Nàng buộc bản thân dịch sang bên dù rằng anh có thể nhìn thấy sự kích thích hiện rõ trên mặt nàng. “Đó có phải là những gì đàn ông ham muốn không?”
“Không”, anh nói, tiếp tục nới rộng những nút thắt của chiếc áo ngực cho đến khi có thể trượt xuống thấp hơn, để lộ hoàn toàn khuôn ngực trần. “Đó là điều mà ta muốn.”
Và khi nói câu đó, đôi môi anh khép chặt lấy đầu ngực nàng. Nàng bật ra tiếng thở hổn hển run rẩy, hai bàn tay luồn vào tóc anh trong khi anh tiếp tục tận hưởng phần da thịt mềm mại. Ngực nàng nhỏ hơn anh nghĩ nhưng phản ứng dữ dội của nàng lại khiến phần nam tính của anh cứng rắn thêm. Dưới sự chủ động của đầu lưỡi anh, nàng đê mê, cả cơ thể không ngừng run rẩy.
Anh khao khát có nàng, ham muốn được kéo nàng lên giường. Nhưng thay vào đó, anh chỉ dìu nàng đến chỗ chiếc ghế bành, ngồi xuống, kéo nàng ngồi lên bên chân không bị thương.
“Cởi nó ra”, anh yêu cầu, đưa tay nàng lên quá đầu. Nàng không hề phản kháng, để anh tự do cởi bỏ phiến hàm sừng trên, mặc sức giải phóng cơ thể trần trụi của mình.
Anh không hề hỏi tại sao nàng lại cho phép mình làm điều đó, nhưng anh xem như đây là câu trả lời cho tất cả những mong muốn đang còn lơ lửng trong anh.
Một lần nữa, anh chiếm lấy đôi môi nàng, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt trong khi những ngón tay anh vuốt ve chăm sóc bầu ngực. “Hãy tưởng tượng một người đàn ông và một người phụ nữ, lướt ra khỏi phòng khiêu vũ”, anh trầm giọng dẫn dắt, “Họ ở trong vườn, nàng đang mặc trên người một chiếc váy hệt như của em”. Anh cúi người xuống, một lần nữa dùng miệng chiếm đoạt bầu ngực, khuynh đảo nơi phần đầu cương cứng. “Trên người nàng vận một trong những chiếc áo ngực mà em vừa tạo kiểu, chàng có thể khiến nàng vui thích… mà không ai có thể phát hiện.”
Tay anh di chuyển xuống bên dưới váy nàng, nâng chiếc váy lót cho đến khi chạm vào chân nàng.
“Anh đang làm gì vậy?”, nàng hỏi, giọng nói chứa đầy sợ hãi.
“Ta có nên dừng lại không?” Đôi tay trần của anh tiến dần lên đùi nàng, và nàng hoàn toàn bất động, cũng gần như chẳng thể nói thành lời. Tay anh di chuyển lên cao hơn, và lưng bàn tay anh giờ có thể cảm nhận được sự mềm mượt như tơ ở vùng thần bí đó.
Nàng ngửa đầu ra sau, đôi môi anh lần nữa áp chế khuôn ngực nàng, đầu lưỡi không ngừng tra tấn nàng. Làn da nàng nóng bừng lên, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang tăng không ngừng. Đó cũng là một sự tra tấn dành cho anh, anh không muốn dừng lại chút nào.
Phần cơ thể bên dưới nàng ướt đẫm, anh có thể cảm nhận được điều đó khi những ngón tay chạm vào nơi ấy. “Ôi…”, nàng thở hổn hển khi một ngón tay anh trượt thẳng vào giữa lối đi ẩm ướt. Những ngón tay nàng bấu chặt lấy vai anh, cơ thể nàng run rẩy phản ứng trước sự xâm nhập này.
Jonathan cũng như lạc giữa mây mù ham muốn. Cảm nhận thấy làn da của nàng, tận hưởng mùi hương trên da thịt càng khiến anh chẳng thể nào ngừng lại được nữa rồi. Anh dùng đôi tay mình chạm vào cơ thể nàng, vuốt ve da thịt, dẫn dắt nàng tìm đến hoan lạc.
Nàng cong người phản ứng trước sự xâm nhập của những ngón tay, co giật khi anh cho ngón tay thứ hai tiến vào. Cả hai đã không còn có thể nghĩ được gì nữa, nhưng có một điều chắc chắn, anh đã quyết định sẽ đưa nàng hòa nhịp với cảm xúc của chính mình. Anh muốn được là người đầu tiên nhìn thấy nàng hoàn toàn tan chảy, là người đầu tiên được chứng kiến những hoan ái chầm chậm bủa kín lấy nàng.
“Victoria, mở mắt ra”, anh ra lệnh.
Nàng làm theo, và trong ý thức mơ hồ, anh đã trông thấy đam mê phụ nữ được hoàn toàn đánh thức.
“Nếu có thể, ta muốn được vào thẳng trong em”, anh nói, ngón tay cái vuốt ve phần da thịt sưng phồng. “Ta muốn đặt em lên trên, và ta muốn cảm nhận sự ẩm ướt của em phủ khắp quanh ta.”
Anh đẩy nhanh hơn, hôn nàng cuồng nhiệt trong khi dẫn dắt nàng lên đến cực đỉnh. “Ta muốn đẩy vào bên trong em, hết lần này tới lần khác.”
Nàng có thể cảm nhận được nơi tiếp xúc giữa cả hai, hơi thở nàng trở nên dồn dập hơn khi ngón tay cái anh vào sâu hơn, đánh xoáy, xoay vòng rồi nàng bắt đầu nấc lên, bàn tay siết chặt cố chống lại sự xâm nhập mãnh liệt này.
Một tiếng rên thoát khỏi cổ khi nàng buông lỏng toàn thân. Hông nàng siết chặt lấy tay anh, cả người run lên và anh cúi đầu hôn nàng ngăn tiếng rên đó, đến lượt anh giờ cũng đã phóng thích hoàn toàn không báo trước. Nàng hôn anh bằng cả đam mê và khoái lạc, bàn tay anh ôm trọn khuôn ngực nóng ấm, khích lệ khi cảm nhận được nàng thoáng rùng mình.
Jonathan ôm nàng trong lòng, đưa tay cài một nhánh tầm gửi vào tóc(1). Rồi chậm rãi kéo nhánh tầm gửi lướt qua khuôn mặt nàng, trượt dần xuống cổ, rơi lên khuôn ngực trần đầy đặn ngay trước mặt. Anh dùng nhánh tầm gửi vẽ một vòng lên một bầu ngực rồi chuyển sang phía bên kia, và khi nàng kéo anh sát vào lòng, cuồng nhiệt trao một nụ hôn nồng cháy thì nhánh tầm gửi rơi xuống thảm.
(1) Khi một cô gái cài một nhánh tầm gửi lên tóc ám chỉ nàng muốn được hôn môi.
Chính vào giây phút đó, anh nhận ra mình chẳng thể nào để cho ai khác có được nàng. Cảm giác chiếm hữu mãnh liệt không thể phủ nhận. Anh muốn có Victoria Andrews, muốn đặt nàng lên giường mình, muốn được chạm vào cơ thể nàng suốt cả đêm dài.
Muốn được thức dậy bên cạnh nàng.
Jonathan giữ chặt nàng trong lòng, bàn tay trượt ra sau lưng trong khi mùi hương từ tóc nàng phả vào cánh mũi. Tất cả đều quá tuyệt vời, khiến anh chẳng thể nào tin nổi đây là sự thật. Victoria vốn không thuộc về một kẻ như anh, một kẻ sống trong thế giới của những người quý tộc, chỉ nhờ có tiền mới có thể thoát khỏi cảnh ngộ bị xã hội ruồng bỏ. Nàng chẳng biết gì về thế giới đó, và anh cũng không muốn để nàng dính líu gì đến nó.
Nàng xứng đáng nhận được nhiều thứ hơn là bị biến thành tình nhân của anh.
Anh cần có một người vợ, nhưng không phải là một người ẩn dật, tách hẳn bản thân ra khỏi phần còn lại của thế giới. Anh cần một người phụ nữ hiểu rõ những phức tạp trong xã hội Luân Đôn, người có thể hoàn thành trách nhiệm một nữ chủ nhân, sinh ra người thừa kế và chăm lo cho phần tài sản của anh. Có cả tá phụ nữ có thể dễ dàng đảm nhận vai trò đó.
Nhưng khi Victoria di chuyển bàn tay áp trên ngực anh, anh chỉ ước chi người phụ nữ phù hợp đó có chút giống nàng.