“Cô đang cố giết chết tôi sao? ”, anh hỏi, buông ra một tràng những lời thô tục. “Cô có biết chút gì về việc chăm sóc vết thương không vậy? ”
“Không, tôi không biết.” Nàng đưa anh một miếng vải lanh sạch, băng qua phòng đến chỗ cây dương cầm. Đúng vậy, nàng đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Nhưng dù vậy thì cũng đâu đến nỗi phải làm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy chứ. Những giọt nước mắt nóng hổi tràn khóe mi nhưng nàng sẽ không khóc trước mặt anh ta. Khóc thì cũng chẳng ích gì cho cả hai.
“Đến đây!”, anh ra lệnh. Victoria lờ đi, co ro cạnh bên cây dương cầm đặt sát tường như thể muốn tan chảy vào nó.
“Không muốn.” Ý nghĩ bước đến gần anh ta dù chỉ một bước cũng là chuyện bất khả thi. “Tôi sẽ đứng đây đợi cho tới khi bác sĩ tới.”
“Đợi đến lúc ông ta tới thì ta chết rồi. Và ta cũng muốn cô băng bó lại vết thương ở chân cho đàng hoàng chút.”
Nàng trừng mắt nhìn anh ta. “Tôi đâu định làm anh đau. Tôi chỉ muốn giúp.”
Khóe miệng Jonathan cong lên, “Vậy sao?” Anh nghiêng người, chống tay, tựa đầu. Tấm ga giường tuột xuống một bên thân. Dù anh vẫn mặc chỉn chu nhưng dáng vẻ đó khiến nàng liên tưởng đến hình ảnh một người vừa ngủ dậy. Mắt Victoria dán vào chiếc cà vạt hơi nhàu để lộ một vùng da nam tính và nàng tự hỏi không biết phần cơ thể bên dưới cái áo kia trông như thế nào.
“Đến đây nào, tiểu thư Andrews ”, anh lặp lại. Cách gọi của anh khiến nàng như nghẹn lại. Giọng nói du dương như một tiếng còi vẫy gọi nàng tiến đến khu vực cấm.
“Tôi thấy cứ đứng đây thì hơn. Tự anh cũng có thể cầm băng giữ chặt miệng vết thương mà.”
“Cô bảo một người đàn ông bị thương phải chịu đựng đau đớn cố mà giữ chặt miệng vết thương sao?”, anh hỏi. “Trong khi thay vì vậy, anh ta có thể nhờ một người phụ nữ xinh đẹp chăm sóc vết thương hộ mình?” Biết anh đang giễu cợt nhưng Victoria vẫn cảm nhận được những đau đớn nghèn nghẹn trong giọng nói. Dù vậy, nàng vẫn tránh xa anh, cảm thấy ngượng ngùng trước những lời trêu chọc.
“Tôi không xinh đẹp. Và tôi cũng không nên chạm vào anh … ở chỗ đó.”
Một ánh nhìn tinh quái lóe lên trong mắt anh khiến nàng đỏ mặt. Và rồi anh nhắm mắt lại, cố nén đau. “Ta đang chảy máu”, anh nhắc nhở nàng, “và thật sự là ta rất cần sự giúp đỡ của cô.”
“Tôi không có thói quen chạm vào người lạ”, nàng cảnh giác cố trì hoãn chờ bác sĩ đến. Anh ta ở đâu rồi không biết? Cả bà Larson nữa? Không thể hiểu được sao bọn họ lại lâu thế.
Người đàn ông ngập ngừng như thể không muốn cho nàng biết tên mình. Đó là gương mặt của một người hoàn toàn mất lòng tin với thế giới này, như thể chỉ một cái tên đơn giản cũng có thể khiến nàng chiếm thế thượng phong. Nhưng rồi anh lên tiếng, “Cô có thể gọi ta là Jonathan.”
Ý tưởng gọi anh bằng tên hoàn toàn không phù hợp. Victoria cứ có cảm giác như người đàn ông này đang muốn che giấu thân phận. Có khi nào anh ta cũng thuộc bọn Strathlands không? Nàng thầm mong sự thật không phải thế. Chuyện cuối cùng nàng muốn làm là chứa chấp một kẻ thù.
Nàng nói nhanh, “Tôi không thể gọi anh bằng tên trống không thế được.”
“Ta nghĩ chúng ta có thể bỏ qua mấy trò xã giao. Thậm chí cô đã nhìn thấy ta khi không mặc quần ống túm rồi còn gì.”
“Tôi có thấy hết đâu.”
Lạy Chúa, có thật nàng vừa nói thế không?
Khóe miệng anh hơi nhếch nét cười dù đôi môi vẫn mím chặt vì đau đớn. “Có vẻ như chuyện này xúc phạm khái niệm trinh bạch của cô nhỉ.”
“Đúng thế còn gì.” Lúc này đây, nàng chỉ muốn chạy bổ lên lầu và vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng đó là chuyện không thể nào, chẳng phải sao? “Cảm phiền, tôi nghĩ mình muốn biết họ của ngài hơn.” Nàng muốn phân định khoảng cách giữa hai người, cần phải thế. Nàng phải khẳng định bản thân và nhất định phải khiến anh ta hiểu rõ. “Nếu không, tôi đành phải gọi ngài là ngài Smith vậy”, Victoria nói tiếp, “Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gọi ngài Jonathan.”
Ngay cả khi bị đe dọa đến thế anh vẫn không buồn cho nàng biết họ của mình. Thay vào đó, anh cong ngón tay, ra hiệu bảo nàng tiến lại gần. “Ta muốn cô sửa giúp miếng băng gạc.”
Victoria biết cách làm việc đó. Nhưng chút hy vọng nhỏ nhoi giữ nàng đứng chôn chân tại chỗ, nàng thầm cầu nguyện bác sĩ Fraser sẽ ngay lập tức xuất hiện và bước qua ngưỡng cửa kia.
Đôi mắt xanh lá của anh khóa chặt mắt nàng trong cuộc chiến thầm lặng. Rồi anh nghiến rang, “Không phiền chứ.”
Chẳng có chút khiêm nhường trong giọng nói cả, nhưng anh ta nói đúng. Có thể anh ta cần được khâu vài mũi để cầm máu.
Victoria rời khỏi bức tường, tiến một bước về phía anh. Rồi lại thêm một bước. Mỗi bước chân cứ như đeo chì, và nàng cũng không dám rời mắt khỏi anh. Nhìn anh phải chịu đựng thống khổ là một việc không nên, nhất là khi bản thân nàng có thể làm được gì đó.
Anh ta có thể không phải là người hoàn toàn lịch sự hay tao nhã như những người đàn ông thường được mô tả trong truyện. Ý chí mạnh mẽ và kiên quyết, anh ta là loại người biết cách đạt được cái mình muốn. Nhưng anh ta cũng là một người điển trai, nếu cạo lớp râu này đi. Có gì đó trong ánh mắt anh khiến tim nàng lỡ nhịp. Anh nhìn nàng như thể muốn chạm vào nàng theo cách hoàn toàn không được phép.
Mình không thích anh ta.
Phản ứng mạnh mẽ của Victoria khiến anh cảm thấy không thoải mái. Bên dưới chiếc váy, làn da nàng trở nên nhạy cảm hơn, đôi má bắt đầu ửng hồng. Dù có vẻ ngoài bảnh bao nhưng ngài Smith vẫn toát ra vẻ đe dọa mơ hồ. Anh ta đâu cần đặt ngón tay lên người nàng, chỉ nói thôi cũng được mà.
Nàng bước đến bên cạnh anh, nhận thấy anh đang lịm dần đi. Và rồi Victoria trông thấy vết máu đỏ lan rộng trên bề mặt tấm khăn trải giường.
…
Jonathan đang dần mất đi ý thức. Cơn đau âm ỉ ở đùi đã thu hút mọi cảm giác của anh. Hơi thở trở nên dồn dập trong khi anh đang cố chống chọi để bản thân không ngã quỵ.
“Ôi, Chúa ơi.” Tay Victoria chạm vào vầng trán mướt mồ hôi.
Dù ánh nhìn đã trở nên đờ đẫn vì đau, anh vẫn đưa mắt trấn an như cố bảo nàng không cần phải sợ, anh sẽ không gây hại gì cho nàng đâu. Nhưng giờ đây, sống sót có vẻ quan trọng hơn trò chuyện nhiều. Thế nên, anh nắm tay nàng, giữ chặt, như thể sự tiếp xúc này có thể giúp anh níu lấy sinh mệnh mình.
Khi Victoria lấy tay kia kéo tấm khăn trải giường ra, một cơn gió lạnh phả vào da thịt. Nàng hoảng hốt nhìn anh, cả cơ thể như tê liệt. Rồi đột ngột, nàng giật tay mình khỏi tay anh.
Anh không biết mình chảy máu nhiều thế nào nhưng anh biết miếng vải lanh nàng dùng ép chặt miệng vết thương không cầm máu nổi. Victoria vừa thở vừa thầm thì đọc danh xưng Chúa.
Cầu nguyện thì giúp được quái gì. Linh hồn anh đã bị tước đi mất rồi.
…
Đột nhiên nàng đứng bật dậy. Một biểu hiện kỳ lạ thoáng qua trên mặt và anh không thích biểu cảm đó chút nào.
“Cô định …”
“Đợi một chút.” Nàng đưa tay, nhìn quanh phòng tìm kiếm. “Tôi nghĩ tôi biết cách giúp anh.”
Lúc này máu vẫn tiếp tục chảy. Bức màn đen ý thức dần buông. Một tiếng chuông vang lên bên tai Jonathan.
Anh dần mất đi tri giác không biết trong bao lâu. Rồi một cái gì đó đâm thẳng vào vết thương. “Quỷ tha ma bắt! ”
“Đừng báng bổ thế chứ. Ráng một tí thôi, để tôi khâu vết thương lại đã. ”
“Ta có phải cái gối cắm kim đâu ”, anh phản đối. “Cô không thể may ta như thế được. ”
“Nếu tôi không làm thế thì anh sẽ mất máu tới chết đấy!”, nàng ngắt lời.
Vậy ra cún con giờ cũng biết cách phục thù qua da. Từng mũi, từng mũi, anh cố gắng chịu đựng từng mũi một. Bắt đầu từ một bên đùi, rồi rút ra ở phía bên kia miệng vết thương. Anh ngất đi một hồi, khi tỉnh lại, nàng đang ngồi phía bên kia căn phòng. Tấm khăn trải giường được kéo lên đắp ngang eo.
“Xong rồi sao?”
“Xong rồi.”
Jonathan kéo tấm khăn trải giường ra, rồi tới lớp băng thấm bằng vải lanh. “Cô làm cái quái gì thế?”
Nàng liếc mắt nhìn anh. “Không cần cảm ơn.”
Vết thương của anh giờ đã khép miệng bằng những mũi khâu nhỏ. Và cô ta còn dùng chỉ hồng nữa chứ.
…
Trong suốt cuộc đời mình, chưa bao giờ Victoria từng nghĩ sẽ có ngày nàng cắm kim vào da thịt của một ai đó. Nàng rùng mình. Chẳng lời nào có thể diễn tả được cảm xúc của nàng lúc này. Không, ngài Smith không hề công khai đe dọa nàng. Nhưng đôi mắt xanh đang nhìn trừng trừng kia khiến cả người nàng như run lên. Nàng không hiểu tại sao mình luôn cảm nhận được từng chuyển động dù là nhỏ nhất của anh, hay thậm chí chỉ là một hơi thở nhẹ. Trước khi bất tỉnh, anh đã nắm chặt tay nàng, và nàng cũng cứ để mặc anh tìm kiếm niềm an ủi từ nàng. Với nàng, những tiếp xúc như thế thường là điều cấm kỵ.
Giờ đây, Victoria thấy run lên khi nghĩ về chuyện đó. Từ trước tới giờ chưa từng có người đàn ông nào chạm vào nàng, má nàng ửng hồng khi nhớ lại giây phút đó.
Nàng đã phải chạm vào đùi anh để khâu lại miệng vết thương. Cơ bắp săn chắc hoàn toàn khác hẳn với đùi nàng. Tệ hơn nữa là cảm giác đó lại đánh thức sự tò mò vốn ngủ sâu trong lòng nàng. Victoria nhận ra mình chỉ muốn đưa tay chạm vào phần cơ thể săn chắc và cảm nhận làn da anh. Tập trung vào miệng vết thương không làm giảm đi sự khó chịu cũng không thể giảm nỗi những cảm giác đang trỗi dậy trong lòng nàng. Nó đã đánh mạnh vào sâu thẳm trong tiềm thức.
Đúng lúc đó, cửa trước bật mở và Victoria vội vã tiến ra. MacKinloch đứng trước mặt nàng, tuyết bám đầy vai áo. Vẻ mặt anh ta thật ảm đạm và cũng thấy bóng dáng bác sĩ Fraser đâu cả. “ Anh ấy không đến. ”
“ Anh nói anh ấy không đến là sao? ”, Victoria hỏi lại. “ Người đàn ông này cần có bác sĩ. ”
“Anh ta không thể tới. Tối qua có một vụ cháy ở Strathland. Melford, tên quản lý của Strathland, đã đốt mấy căn nhà. Một vài tá điền cố cứu lấy tài sản của mình nên giờ bác sĩ Fraser có khoảng nữa tá bệnh nhân bị bỏng.”
“Vậy nhà của anh thế nào?”, Victoria dè dặt hỏi.
Anh hầu nhún vai, ánh mắt lạnh như băng. “Em gái tôi cũng bị bỏng. Nhưng không nghe thấy anh ấy nói nó bị gì khác.”
“Anh MacKinloch, bác sĩ phải đến”, nàng nhấn mạnh. “Tôi không thể một mình giải quyết chuyện này.”
Anh hầu cởi mũ, phủi phủi tuyết. “Giờ thì không thể đi đâu được nữa, đường đi ngập đầy tuyết. Cho dù anh ấy có muốn cũng không thể đến được nữa rồi.” Ánh mắt ảm đạm, MacKinloch nói thêm, “Tôi nhìn thấy một con ngựa và xác của một người đàn ông cách đây hơi xa, về phía Đồi Eiloch. Tôi đoán có thể anh ta là người hầu của người mà chúng ta tìm thấy.”
Bao tử nàng thắt lại vì tuyệt vọng và sợ hãi. Nàng thông cảm với sự giận dữ của những người tá điền, nhưng sống giữa kẻ sát nhân và phóng hỏa … Amelia nói đúng. Bây giờ ở lại đây thì không an toàn chút nào. Chính lúc này đây, hơn bao giờ hết, nàng ước chi lúc đó mình đã có đủ can đảm để đi cùng mọi người đến Luân Đôn.
MacKinloch đi vào bếp và Victoria nhận ra rằng bà Larson đã vắng mặt gần một tiếng rồi. Theo chân anh hầu, nàng thấy bà quản gia đang chuẩn bị một mâm thức ăn.
“Tôi cứ tưởng bà chuẩn bị nước nóng”, Victoria cố giữ giọng nói bình tĩnh, tự hỏi chuyện gì lại khiến bà quản gia ở trong bếp lâu đến vậy.
“Đầu tiên tôi lấy than nóng đi vòng quanh nhà ba lần để xua đuổi tà ma. Tôi đã làm hết sức để xua thần Chết đi chỗ khác. Việc anh ta sống nổi hay không phụ thuộc vào vị bác sĩ giỏi ấy.” Bà Larson xếp lại khăn ăn đặt vào trong khay rồi múc súp nóng cho vào tô.
“Bà để tôi một mình với anh ta trong khi … ”
Nàng định nói mê muội trong cái trò mê tín ngớ ngẩn của mình. Nhưng dù sao đi nữa, với bà Larson thì đó cũng là sự thật. Bà quản gia người Scotland đã được dạy nên tin vào những điều như thế. Và chẳng điều gì có thể thay đổi được chuyện đó.
“ … trong khi bà nấu bữa tối cho anh ta sao? ”, Victoria nói lái đi.
Bà Larson hơi xấu hổ. “Thưa tiểu thư Andrews, không phải bây giờ anh ta cần ăn chút gì sao?”
“Sẽ không cần nếu như anh ta chết rồi ”, giọng nói nàng chứa đựng sự thất vọng trong khi hai tay đặt lên bàn bếp. “Tôi đã rất cần bà. Tôi không biết gì về chuyện khâu miệng vết thương.”
Gương mặt của bà quản gia hơi thất thần. “Tôi xin lỗi, tiểu thư Andrews, nhưng tôi có bệnh sợ máu.”
Victoria nhìn bà nghi hoặc. “Và bà nghĩ rằng để tôi lại một mình với một người đàn ông xa lạ là chuyện thích hợp sao?”
Người phụ nữ già nghếch cằm cố chấp. “Chẳng lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi đem bữa ăn nhẹ lên và dòm ngó xung quanh sao. Không phải là bà Lanfordshire thường quở trách người hầu về tội chọc mạch sao? Tôi chỉ là người giúp việc, không phải y tá.”
Victoria nắm chặt tay. “Tôi cũng đâu phải y tá. Nhưng tôi đang làm hết sức trong khả năng có thể. ”
“Tôi xin lỗi, tiểu thư Andrews. Thành thật xin lỗi.” Bà Larson đỏ mặt chìa khay thức ăn ra. “Anh ta … khỏe chưa, có thể ăn chút gì chứ? ”
“Nếu sống thêm được mấy tiếng nữa, chắc là anh ta sẽ thấy đói đấy.”
Bà quản gia có vẻ hối lỗi. “Tôi sẽ cầu nguyện cho anh ta, tôi thề. Và … nếu cô muốn tôi chăm sóc cho anh ta, tôi sẽ cố không bị ốm.” Bà mang cái khay vào phòng khách, đặt nó xuống, khi trông thấy người bệnh, mặt bà trở nên trắng nhợt như sáp. Không nói được lời nào, bà lánh tới tận bên kia phòng và tháo tấm gương treo duy nhất xuống.
Thấy Victoria tò mò nhìn sang, bà Larson giải thích, “ Nếu một tấm gương bị rơi xuống, nghĩa là Thần Chết đang đến gần. Tốt nhất chúng ta nên cẩn thận một chút. ”
Rõ ràng là bà quản gia và mấy trò mê tín dị đoan của bà ta chẳng có chút công dụng gì. “Bà làm ơn đi gọi anh MacKinloch giúp tôi ”, Victoria yêu cầu. “Với lại, anh ta cũng cần ít quần áo mới. Bà vui lòng đem mấy bộ quần áo của cha tôi đến đây được chứ? Tôi sẽ sửa lại cho phù hợp.”
Nhưng tin tức đó chẳng giúp ích gì cho cô vào lúc này. Khi bà quản gia bỏ đi và để cửa khép hờ, Victoria mang xúp đến chỗ ngài Smith. Gương mặt anh trông vẫn còn nhợt nhạt nhưng ít nhất đã không còn chảy máu nữa.
Nhớ lại khoảnh khắc phải khâu miệng vết thương, dạ dày nàng lại quặn thắt. Trong đời mình, chưa bao giờ Victoria gặp phải chuyện gì kinh khủng đến thế. Nhưng giờ anh ta đang thanh thản nghỉ ngơi, và quan trọng nhất là anh ta vẫn còn sống. Vấn đề bây giờ là nàng nên làm gì với anh ta đây?
…
Mùi gà nướng giúp tri giác Jonathan dần hồi phục. Anh có cảm giác như dạ dày mình đã bị những con dao bào cắt nạo bên trong và cơn đói thì lại đang gầm gào lên tiếng. Giờ thì anh sẵn sàng bỏ cả khoản tiền kếch xù cốt chỉ để có được một miếng thịt bò. Hoặc bánh mì cuộn phủ bơ. Anh cố mở mắt nhưng hai mi nặng như đeo chì.
Một cái muỗng chạm vào miệng anh dỗ dành. Nước canh ấm áp trượt qua đầu lưỡi càng khơi dậy cơn đói trong anh. Anh uống cạn tới muỗng xúp cuối cùng. “Ta nghĩ mình sẽ lấy người phụ nữ nấu món xúp này bất kể người đó là ai.”
“Vậy thì đó là một người hầu sáu mươi hai tuổi và bà ta góa chồng.”
Jonathan cố mở mắt và trông thấy Victoria đang ngồi cạnh bên mình. Trong khay vẫn còn thức ăn, anh không biết mình phải làm sao để ăn hết phần còn lại.
Nàng xẻ một miếng bánh mì nướng, phết mứt dâu rồi đưa lên miệng anh. Anh nắm lấy tay nàng kéo về trước. Mứt thật ngọt nhưng anh thấy mình thích thú với bàn tay của nàng hơn. Lòng bàn tay mềm mại nhưng những ngón tay lại thô và chai sần.
“Cô là một thành viên của gia đình này, hay chỉ là người hầu?”, anh hỏi.
Victoria rụt tay. “Tôi không phải là người hầu. Tay tôi bị thế là vì tôi hay may vá. Tôi thích làm những việc có ích. ”
Jonathan nhìn nàng, đáng giá bộ váy xanh mềm mại cùng mái tóc mật ong. Victoria không đeo trang sức, nhưng ở nàng toát ra một vẻ đẹp tự nhiên. Đôi mắt xám dù đang nhìn anh ngờ vực nhưng vẫn không làm giảm đi nét quyến rũ mê người của gương mặt. Gò má hởi ửng hồng vì bối rối khi nàng cắn nhẹ bờ môi. Anh tưởng tượng thấy mình đang tiến gần đến bờ môi đỏ, khơi gợi sự nhạy cảm kiêu hãnh của nàng khiến nàng vứt bỏ hoàn toàn lý trí và đáp trả lại nụ hôn của mình.
Vẻ ngây thơ của nàng quấn lấy Jonathan và anh không thể hiểu nổi tại sao chỉ có thế mà anh đã dễ dàng bị quyến rũ đến vậy. Có lẽ vì nàng không biết địa vị của anh. Với nàng, anh chỉ là một người đàn ông bình thường.
Ý nghĩ đó mê hoặc anh theo nhiều hướng. Với nàng, anh có thể là bất kỳ ai. Và Victoria sẽ không bao giờ biết được sự khác biệt.
“ Tôi nên đi thôi ”, nàng thì thầm, “ tôi nghĩ anh có thể tự mình dùng hết bữa”.
Có thể, nhưng anh không muốn ở một mình. Bởi vì ở một mình khiến Jonathan cảm nhận cơn đau rõ rệt hơn. “Ở lại với ta.”
Nàng đưa cho anh miếng bánh mì nướng cuối cùng. “Không nên đâu.”
“Có thể là không.” Anh thở dài nhắm mắt lại. “Cứ để ta nằm yên ở đây đợi chết, chẳng phải sao?” Không nghe nàng trả lời, anh mạo hiểm hé mắt. Một nụ cười nhẹ thoáng trên môi tiểu thư Andrews.
Anh hất đầu chỉ một quyển sách nằm trên bàn. “Sao cô không đọc cho ta nghe? Cái gì đó tẻ nhạt khiến ta dễ ngủ một chút.”
Nàng cầm sách lên mặt đỏ bừng. “Không, anh sẽ không thích quyển này đâu. Đây là cuốn Thói quen sinh sản của động vật.”
“Ta có thể đảm bảo với cô là ta rất quan tâm đến vấn đề sinh sản. ”
Nàng trợn tròn mắt và ngồi sang một bên. “Có lẽ tôi nên đọc Kinh Thánh cho anh nghe thì hơn. Biết đâu anh sẽ học được điều gì đó.”
“Nguyện người hôn tôi bằng cái hôn của miệng người. Vì ái tình chàng ngon hơn rượu ”, anh nói.
Victoria đứng lên, bước đến chỗ đặt Kinh Thánh và lấy ra một quyển. “Tôi sẽ không đọc Nhã ca đâu. ”
“Còn Samson và Delilah thì sao? ”
Nàng mở phần đầu cuốn Kinh Thánh còn anh thì nằm nghiêng một bên. Một lọn tóc nhỏ rơi ra khỏi búi tóc và trượt xuống má nàng. Anh nhận ra rằng dù mình bị bắn thì có một hộ lý như Andrews cũng không phải là điều tồi tệ.
“ Adam và Eva thì sao? ”, anh đề nghị.
Victoria lắc đầu. “ Anh muốn tôi đọc cái gì đó tẻ nhạt mà. Tôi nghĩ tôi có thứ phù hợp với yêu cầu đó. ” Mắt nàng ánh lên tia ương ngạnh. “ Rồi Enoch sinh ra Irad, Irad sinh ra Mehujael, Mehujael sinh ra Methusael, và Methusael sinh ra Lamech. ”
Rồi nàng tiếp tục đọc hết những cái tên trong cuốn Sáng Thế, Jonathan vội cắt ngang, “Mọi người trong gia đình cô đâu? ”
Nàng bỏ qua câu hỏi đó, tiếp tục đọc, “ Lamech cưới hai người vợ: một người tên là Adah, còn người kia tên là Zillah ”.
“ Cô ở đây có một mình thôi sao? Ta chỉ thấy cô và vài người hầu. ”
Tiểu thư Andrews gấp sách lại. “ Anh có muốn tôi đọc sách cho anh nghe không? ”
“ Tôi chỉ muốn biết sao mọi người lại để cô ở lại đây. ” Anh không thể nào hiểu nổi chuyện này. “ Chẳng lẽ họ không sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với cô sao? ”
Nàng đặt quyển sách lên bàn. “ Tôi không muốn đi. Tôi không muốn ăn vận như những con búp bê giấy và diễu hành trước mặt mọi người. ” Má đỏ bừng, nàng nói tiếp, “ Dì dượng tôi sẽ đến ngay thôi. Có thể là chỉ trong ngày mai ”.
Jonathan nhận ra Victoria đang nói dối nhưng tạm thời anh không nói gì. “ Ta cứ tưởng mục tiêu của tất cả phụ nữ trên đời là kiếm một ông chồng giàu có. ”
“ Không phải tất cả. ” Nàng nhét tấm khăn trải quanh người anh và anh lại nắm tay nàng lần nữa. Thêm một lần anh ngửi thấy hương chanh tươi mát tỏa ra từ cơ thể Victoria. Jonathan nhìn đôi môi hé mở, còn hai mắt mở to cho thấy sự sợ hãi của cô gái trẻ. Anh nhận ra rằng nàng thực sự nghĩ thế. Victoria không muốn kết hôn.
Điều này hấp dẫn anh. Như một sự thách thức. Anh muốn biết nguyên nhân. “ Có lý do gì không? ”
Nàng nhìn vai tỏ ý không có gì. “ Tôi chưa gặp được người khiến tôi muốn kết hôn. ”
Jonathan nhận ra trong giọng nói nàng chứa đựng ưu phiền và ẩn chứa một bí mật. Anh thăm dò xa hơn. “Chưa từng có ai cầu hôn cô đúng không? Ta cá là cô cũng chưa từng hôn ai cả.”
Ánh mắt anh ngừng lại ở đôi môi Victoria và một lần nữa, Jonathan tưởng tượng cảnh mình chiếm lấy đôi môi đó, dạy cho nàng biết làm thế nào để hôn một người đàn ông. Liệu nàng có ngọt ngào hơn tính cách của mình không?
“ Có hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến anh cả. ” Tiểu thư Andrews cố giũ tay ra nhưng anh vẫn níu chặt.
Cơn đau ở chân càng tệ hơn và anh cố nghĩ về chuyện khác. Bất kỳ chuyện gì miễn sao không nghĩ đến cơn đau đang hành hạ mình. Anh không muốn cho ai thấy sự yếu đuối hay đau đớn mình đang cố chịu. Chẳng thà để cho nàng nghĩ chuyện khâu vá của nàng hữu hiệu còn hơn cho nàng thấy anh đang khó chịu.
Anh giữ chặt những ngón tay của nàng, cọ lên má mình trong nỗ lực điều hòa hơi thở của bản thân. Quan sát phản ứng của tiểu thư Andrews có thể làm tâm trí anh sao nhãng và không nghĩ về bất kỳ điều gì khác. Gương mặt nàng khẽ cử động trước tiếp xúc đó. Victoria không nói gì, nhưng đôi má dần ửng hồng. Anh nhẹ nhàng nắm tay nàng, giờ thì nàng có thể thu tay lại bất cứ lúc nào. Nhưng bàn tay nàng vẫn giữ yên.
“ Anh … Anh đang làm gì vậy? ”, cuối cùng Victoria lên tiếng hỏi.
“ Cố không nghĩ tới cơn đau. ” Miệng anh chạm vào lòng bàn tay nàng, nụ hôn trần trụi lướt trên da thịt. Bàn tay phụ nữ thật mềm.
Khi đôi môi chạm vào cổ tay Victoria, Jonathan đưa mắt nhìn trộm nàng. Đôi mắt xám của cô gái trẻ khẽ lay động như thể bị giằng xé giữa việc tiếp tục cảm nhận sự tiếp xúc da thịt hay kéo tay về. Anh vẫn giữ môi ở đó, hơi thở ấm áp phả vào làn da mềm mại. Những ngón tay Victoria run lên và cuối cùng Jonathan buông tay nàng ra.
Tiểu thư Andrews siết những ngón tay vào nhau, bước lùi về sau. “ Tôi nghĩ tốt nhất anh nên đi ngủ … ngay đi. ” Và không chờ trả lời, nàng chạy như bay ra khỏi phòng.
…
Về đến phòng mình, Victoria nằm cuộn tròn trong chiếc ghế đặt trên bệ cửa sổ, mắt hướng ra ngoài ngắm những bông tuyết đang trút khỏi bầu trời. Tay nàng lạnh cóng dù tâm trí vẫn đang dệt lên những ảo ảnh về đôi môi anh mơn man da thịt.
Tại sao anh ta lại làm thế? Họ chỉ là những người xa lạ. Anh ta đã biết gì về nàng đâu, và nàng cũng chẳng biết chút gì về anh, dù chỉ là chút hình ảnh mông lung.
Anh đã hôn lên những ngón tay nàng, đối xử với nàng như thể anh muốn chạm vào nàng. Victoria tựa đầu vào tường, cảm giác muốn chết quách đi vì bị sỉ nhục. Chỉ trong vài giờ, hầu hết mọi quy tắc nàng từng biết đều đồng loạt bị phá vỡ.
Nàng đã ở một mình với một người đàn ông, hoàn toàn không có ai khác bên cạnh.
Nàng đã cắt một phần ống quần túm của anh, và thậm chí còn chạm vào đùi trần của anh nữa chứ.
Anh đã hôn nàng như hôn một người yêu.
Nếu mẹ biết chuyện này thì chỉ trong vòng một giờ bà sẽ bắt cả hai phải đính hôn. Tạ ơn trời đất, không ai biết được những hành động của anh ta. Chỉ có lương tâm tội lỗi đang quở trách, và có vẻ như nàng đang gặp rắc rối khi buộc nó phải im tiếng. Ngài Smith là một quý ngài lịch thiệp. Anh ta quá tùy tiện, và nàng không muốn quay trở lại phòng khách chút nào.
Có tiếng gõ cửa, rồi bà Larson bước vào. Trong tay bà là một cái khay đựng đồ ăn khuya, Victoria bảo bà để cái khay trên bàn.
“ Lẽ ra tôi không nên để cô ở lại một mình, tiểu thư Andrews. ” Bà quản gia hắng giọng. “Tôi xin lỗi vì đã làm thế. Tôi đã nhờ MacKinloch mang ít trà hoa cúc đến cho vị khách của chúng ta. Trà sẽ giúp ông ấy ngủ ngon hơn. ”
Victoria cảm ơn bà quản gia và trước khi bà bước ra, nàng hỏi, “ Bà giúp tôi thay quần áo được không? Tôi mệt mỏi quá, tôi định sẽ ngủ sau khi ăn xong. ”
Bà Larson giúp nàng cởi áo váy, rồi tới áo ngực, sau đó bà xuống lầu. Sau khi đã sẵn sàng đi ngủ, Victoria ngồi xuống cạnh khay thức ăn và bắt đầu dùng bữa.
Đầu nàng rối bời với đủ thứ suy nghĩ về ngài Smith. Cứ như thế nàng vừa ăn trái cấm, nếm thử vị ngọt ngào khi tiếp xúc với đàn ông. Có quá nhiều bối rối, Victoria vừa muốn tránh xa anh … vừa cảm nhận sự cám dỗ muốn được ở bên anh.
Anh đã thành thật với nàng … nụ hôn trên tay chỉ là chút xung động nhất thời, không gì khác cả. Có lẽ sau khi ngủ dậy, anh sẽ quên hết mọi chuyện.
Victoria ngả người trên ghế dài, nhớ lại hình ảnh đôi môi anh đặt trên những ngón tay mình. Rồi nàng cứ để cho những hình ảnh đó quay cuồng trong đầu, thầm hỏi sẽ ra sao nếu nụ hôn đó trườn dần lên cánh tay, lên vai … rồi lướt xuống ngực.
Victoria đưa tay, chạm vào đầu ngực sưng mềm, tưởng tượng nụ hôn anh đang đặt vào nơi đó. Nàng run rẩy khẽ di di ngón tay cái nơi đầu ngực, hơi thở bắt đầu loạn dần.
Victoria mở choàng mắt nhận ra mình đang khép chặt hai chân, trong đầu là những hình ảnh nhạy cảm khác. Nàng cảm thấy có điều gì đó thật mông lung, day dứt, thứ cảm giác khiến cô gái trẻ không sao hiểu nổi. Nàng nghĩ đến cái đêm mình hoàn toàn khỏa thân đứng trước gương, trên người chỉ khoác một miếng sa đỏ thẫm. Hoàn toàn không nghi ngờ gì cả, một người đàn ông như ngài Smith sẽ bị mê hoặc bởi thứ đồ lót gợi cảm kia. Nàng tưởng tượng đôi bàn tay anh lướt trên người mình, những ngón tay vuốt ve da thịt.
Victoria đứng dậy và bước về phía cửa, ép tay lên khung gỗ. Con tim như rộn lên dù nàng thật không hiểu nổi sao mình lại nghĩ đến những chuyện như thế.
Anh ta không hề biết gì về những lo sợ của mình, một giọng nói bên trong nàng thì thầm. Anh ta vẫn tin là chỉ vì mình muốn ở lại.
Với tình trạng thương tích hiện giờ, có thể anh phải ở lại mấy ngày trước khi người hầu hoặc gia đình đến đón. Ngài Smith có thể trở thành … bạn của nàng. Hay còn hơn thế nữa.
Victoria đặt tay lên nắm cửa. Một phụ nữ đúng mực thì nên quay về chỗ ngồi, dùng cho xong bữa tối và đi ngủ. MacKinloch và bà Larson sẽ chăm sóc ngài Smith. Nàng không cần phải ngồi cạnh một người xa lạ. Anh ta cũng đâu cần nàng.
Nhưng có gì đó buộc nàng phải mở cửa. Và dù đó có là quyết định sai lầm nhất trong đời mình thì Victoria cũng không thể ngăn bản thân chầm chậm bước xuống lầu.