Bạc Hà không khỏi bội phục tính nhẫn nại của anh.
Mở nồi canh sườn, cô vặn lửa về cỡ nhỏ nhất sau đó về phòng ngủ lấy ví, nói với Bạc Dự: “Bố, con đi ra ngoài một chút, trong bếp đang hầm canh, bố ngồi thình thoảng nhìn nó một chút, lửa không tắt là được. Một giờ nữa con về.”
Bạc Dự gật đầu, sau đó nói với Hứa Hoài: “Cậu cũng đi thôi, sau này không cần đến thăm tôi, chuyện quay lại để cho bố mẹ cậu biết cũng không hay.”
Hứa Hoài hơi xấu hổ nói: “Không sao đâu ạ, đây là chuyện của cháu, bố mẹ sẽ không quản nhiều.”
Bạc Hà nở một nụ cười nhạt, làm sao có thể đây.
Đi ra ngoài, Hứa Hoài vẫn đi theo Bạc Hà.
“Bạc Hà em đi đâu vây, để anh đưa đi!”
“Không cần. Tôi đến chỗ phỏng vấn thôi.”
Hứa Hoài do dự một chút cẩn thận hỏi: “Nếu em đồng ý có thể đến công ty anh làm.”
Bạc Hà không quay đầu lại đáp: “Tất nhiên không muốn.”
Đáp án này không cần hỏi anh cũng biết nhưng vẫn cố hỏi, ôm một tia ảo tưởng, nếu cô đến công ty anh, sớm chiều ở chung thì thật tốt.
Bạc Hà không đi không ngừng trên đường đi bộ.
Hứa Hoài lái ô tô tới, dừng bên người cô, khẩn cầu nói: “Để anh đưa em đi.”
Bởi vì chuyện của bố, mà tâm tư Bạc Hà vô cùng mệt mỏi lại thêm Hứa Hoài không ngừng làm phiền, cô mất kiên nhẫn nhíu mày nói: “Hứa Hoài, vừa rồi tôi nói nhiều nhu vậy không muốn nhắc lại. Điều kiện của anh tốt như vậy, muốn tìm con gái tốt dễ như trở bàn tay, tôi có gánh nặng gia đình rất lớn, hiện tại mang nặng cả hai vai không có tẩm tư yêu đương, đặc biệt lại là anh. Vĩnh viễn cũng sẽ không có tâm tư.”
“Tiểu Hà, anh cũng có thể cùng gánh vác với em.”
“Vâng, hiên tại anh có thể gánh vác, bởi vì anh tự lập kiếm tiền, trăm vạn đối với anh giống như trò chơi, nhưng nếu anh làm công ăn lương, hiện tại mỗi tháng chỉ có hai ngàn tiền lương, anh còn dám đến tìm tôi sao? Còn dám nói với tôi muốn gánh vác hết thảy sao?”
Hứa Hoài sợ run một chút nói: “Anh sẽ.”
“Nhưng là tôi nghi ngờ nhân phẩm của anh, không thể tin tưởng anh.”
Xe buýt đến, Bạc Hà nhanh chóng lên xe không thèm nhìn anh một cái.
Hứa Hoài nhìn theo tấm kính sau xe buýt, thấy dáng Bạc Hà mà trong lòng đau đớn khôn cùng. Cô từng vô cùng tín nhiệm anh, trước mặt anh không hề nói dối, nhưng bây giờ không còn nữa.
Bạc Hà đứng ở trong xe, nhìn Hứa Hoài đến bên cạnh xe mở cửa đi vào lòng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại trong lòng cô có thật nhiều phiền não, lại thêm anh nữa thật sự rất phiền.
Phỏng vấn rất thuận lợi nhưng ngay tại giây cuối cùng Bạc Hà lại do dự. Bởi vì công ty bên nay có rất nhiều công ty con yêu cầu cô thường xuyên đi công tác, kiểm toán bên ngoài. Bạc Hà không sợ đi công tác nhưng nhớ đến bố, cô cảm thấy lo lắng nên đành từ chối.
Về đến nhà, Bạc Dự thân thiết hỏi: “Tìm việc thế nào?”
“Công ty này yêu cầu thường xuyên đi công tác, con sẽ tìm nơi khác, bố yên tâm.”
Bạc Hà đi vào trong bếp nhìn nồi canh sườn, sau đó tắt bếp đi vào trong phòng mở máy tính tìm trang tuyển dụng.
Kỷ Lan cùng Nghiêm Vị thường xuyên liên hệ, đối với chuyện anh thất tình lần này vô cùng quan tâm. Bởi vì gọi là thất tình thì cũng không hẳn nên Nghiêm Vị rất nhanh hồi phục lại phong thái sáng sủa như mọi khi. Kỷ Lan thấy đây mới chính là bản lĩnh của người anh hùng, trời sụp cũng không hoảng loạn.
Hôm nay sau khi hoàn thành một hợp đồng, Kỷ Lan cùng Dung Kiền đều rất vui vẻ, lôi kéo Dung Kiền đi tới quán bar uống rượu ăn mừng một chút.
Gần đây Kỷ Lan xong việc đều về nhà cùng ông nội, cho nên gọi điện về nhà nói lí do một chút, vốn tưởng ông nội sẽ không cho không ngờ ông lại sảng khoái đồng ý.
“Mày cứ đi ra ngoài gặp gỡ đừng mỗi ngày đều ở nhà, chạy ra ngoài tìm đối tượng, mày còn thiếu ông một thằng chắt trai đó.”
Kỷ Lan theo lệ gượng cười.
Hai người đi ăn cơm xong để lại xe dưới công ty đên quán bar Tinh Nguyệt Tranh Huy. Nhưng ai biết được đợi xe nửa tiếng không được, Dung Kiền nóng nảy, nói với Kỷ Lan: “Thôi đi, đến quán Dạ Lan ở cạnh công ty là được.”
“Dạ Lan sợ yên tĩnh quá, không náo nhiệt.”
“Thôi, đi Dạ Lan khỏi phải đánh xe đi.”
Hai người đi bộ năm phút đến quán Dạ Lan.
Quán bar này rất gần công ty, trước kia Kỷ Lan cũng đã tới đây vì bạn gái trước của hắn rất thích cách bài trí của quán.
Kỷ Lan đến đây xong lại thấy hối hận, bởi chỗ này toàn là những cặp tình nhân đang hẹn hò. Hai người đàn ông ngồi cùng một chỗ trông rất quái dị.
Dung Kiền là người xuề xòa, không hề thấy gì, nhớ lại hợp đồng hôm nay mới kí trong lòng vô cùng vui vẻ, giơ một nắm đấm huých vào người Kỷ Lan, cười như mùa xuân về.
Kỷ Lan bỗng lại nhớ lại lời ông nội nói trước đây, tự nhiên cánh tay nổi một tầng da gà.
“Dung Kiền cậu đang tìm bạn gái sao?”
“Không, cậu đang tìm à?”
“Cũng không.”
“Bạn học tôi với ông còn độc thân cũng không còn nhiều, đây coi như là hồi mở đầu đi.”
Kỷ Lan nghĩ lại, hai người bọn anh đều anh tuấn tiêu sái, đào hoa đầy mình, nhưng gần đây không hiểu làm sao, hai người đều vườn không nhà trống.
Kỷ Lan sờ sờ khuôn mặt, cảm khái một chút, không ngờ chạm vào cằm lại thấy một mụn lạ, nhẩn nha nói: “Già rồi xuống sắc!”
Dung Kiền liếc trắng mắt: “Biến!”
Lúc này trên sàn biểu diễn của quán bar vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, một người trẻ tuổi ôm đàn ghi ta ngồi ở đàng kia gảy một khúc tình ca.
Tức cảnh sinh tình, Kỷ Lan nghĩ đến bạn gái trước Đỗ Hiểu Kha. Lúc mới theo đuổi, anh còn tự mình ôm đàn ghi ta hát tình ca cho nàng nghe. Sau lại không biết thế nào chia tay. Anh đến bây giờ vẫn muốn biết. Bỗng nhiên một ngày, Đỗ Hiểu Kha nói với anh rằng cô ấy thấy anh đến bây giờ vẫn chưa biết cái gì là tình yêu, cũng không hiểu con gái, anh đối với cô không phải là yêu mà là nuôi thú cưng, nuôi tình nhân, kể lể một giờ cuối cùng đem trả lại anh cái túi LV anh tặng, khóc rồi đi.
Sau đó Kỷ Lan bị vấn tội, thực vẫn không hiểu gì. Anh chăm sóc Đỗ Hiểu Kha cực kì tốt, thường xuyên đưa cô đi mua sắm mà đều là hàng hiệu cao cấp, nuôi thú cưng tốn nhiểu tiền như vậy sao? Thật sự là nỗi nhục quốc thể.
Nghĩ như vậy, Kỷ Lan thấy hơi khó chịu nói với Dung Kiền: “Cậu nói Đỗ Hiểu Kha có đáng trách hay không? Tôi đối với cô ấy tốt như vậy, mà cô ấy nói tôi chính là đang nuôi sủng vật.”
Dung Kiền uống ngụm rượu sau mới nhẩn nha nói: “Ừ, hình như cũng giống.”
Kỷ Lan bất mãn nói: “Cậu sao lại nói đỡ cho người khác như vậy, tôi xấu như vậy sao?”
Dung Kiền nghiêm nghị nói: “Dù sao tôi là người ngoài, cậu thấy mình đối xử tốt với cô ấy, là một cách đối xử rất nông cạn, không phải loại đối xử của một người yêu sâu đậm.”
Kỷ Lan liếc trắng mắt hỏi: “Cậu nói cũng như không.”
Dung Kiền cười cười nói: “Chính cậu rồi sẽ nhận ra, chờ đến khi cậu gặp được một cô gái mà cậu yêu chân thành cậu sẽ hiểu ngay thôi.”
Kỷ Lan từ chối cho ý kiến, lúc này trên khán đài người thanh niên đánh đàn ghi ta đã xuống dưới, đổi thành một cô gái lên hát, là một bài hát đang rất thịnh hành. Cô ấy hát rất hay mang theo một tâm trạng nhẹ nhàng hơi buồn man mác.
Kỷ Lan trong lúc vô tình liếc nhìn người con gái kia một cái bỗng giật mình.
Người con gái đang hát có một mái tóc xoăn dài, tóc mái cài vào tai nhỏ, chiếc cằm xinh xắn.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, cô lại đeo lông mi giả, mắt hơi cụp xuống nên không thể nhìn rõ ánh mắt của cô nhưng Kỷ Lan thấy rất giống một người nhưng lại không thể tin có khả năng kia. Cô ấy sao có thể ở một nơi như thế này, thế giới của cô ấy không cùng thế giới với loại bar này.
Anh nhìn chằm chằm vào cô gái trên sân khấu, nếu cô cười một chút thì anh có thể chắc chắn hơn nhưng cô lại không cười.
Hát xong bài này cô lại hát thêm một bài hát tiếng Anh khác.
Kỷ Lan không nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô nữa mà để ý dáng người của cô hơn. Cô có thể trang điểm, mang tóc giả, nhưng dáng người lại không dễ dàng thay đổi.
Cô mặc một chiếc váy dài, bởi vì đường sẻ trước ngực hơi sâu nên có thể thấy ẩn hiện là một bộ ngực tròn đầy, tuy rằng so với trí nhớ của anh thì dáng người như vậy là đúng rồi nhưng mà kích thước nơi đó có lẽ là không lớn như vậy?
Anh không thể xác định hoàn toàn.
Cô ấy hát xong xoay người đi vào bên trong khán đài.
Kỷ Lan đứng lên: “Dung Kiền cậu chờ tôi một chút, tôi đi ra ngoài một lát!”
“Làm sao vậy?”
“Lát nữa nói cho cậu biết!”
Kỷ Lan đi ra khỏi quán bar, đứng lại ở cửa sau, nhìn chằm chằm vào một cái cửa lách bên cạnh quán.
Qua vài phút có người từ bên trong quán bar đi ra.