• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Lan mở to hai mắt, xác nhận người đi ra không phải ai khác chính là Bạc Hà.

Cô đã thay bộ váy dài, cũng bỏ tóc giả, đeo một chiếc túi vải buồm, đi lại vội vàng.

Kỷ Lan đứng sau gốc cây, vốn định nhìn trộm một chút xem người này là ai, cũng không nghĩ sẽ đi ra. Nhưng sau khi biết đó là Bạc Hà, ma xui quỷ khiến thế nào làm anh xúc động, lập tức xuất hiện từ đằng sau gốc cây.

Bạc Hà hoảng sợ suýt nữa kêu ra tiếng, thấy đó là Kỷ Lan lại càng thêm kinh ngạc.

Quán bar lóe ra một tia sáng, chiếu lên sắc mặt anh có vẻ âm trầm.

Bạc Hà đang muốn nói chuyện, Kỷ Lan giành nói trước: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Anh rất cao, thẳng lưng đứng trước mặt Bạc Hà, bộ dáng rất bức người.

Bạc Hà không nghĩ tới sẽ gặp lại anh ở chỗ này, cô cũng không biết chuyện anh đi theo cô từ quán bar đi ra đợi cô, còn tưởng anh vô tình đi qua đây, cho nên không định nói thật với anh, chỉ nói: “Anh họ tôi làm việc ở đây, tôi đến tìm anh có việc.”

Kỷ Lan chăn cô lại, cô còn không chịu nói thật, anh liền tức giận, trực tiếp vạch trần cô: “Cậu hát ở đây được bao lâu rồi?”

Bạc Hà ngẩn ra mãi mới hiểu được, hẳn là anh mới từ trong quán bar nhận ra cô đi ra. Cô cũng không tránh né trực tiếp trả lời: “Tôi không lừa anh, anh họ tôi đang làm ở đây, anh cũng thấy đấy, quán bar này cũng không náo nhiệt lắm, vị trí cũng hẻo lánh cho nên thường xuyên thiếu ca sĩ hát chính. Anh họ tôi vô tình nói, tôi đến thử, tuy rằng hát không hay chỉ ở trình độ nghiệp dư nhưng ông chủ cũng không để tâm lắm, cho tôi hát mở đầu thôi.”

“Sao cậu không đi tìm công việc nào đứng đắn hơn?” Kỷ Lan nhất thời xúc động không kiềm chế được ngôn từ.

Bạc Hà nhíu mày: “Anh cảm thấy việc làm ở đây không đứng đắn?”

“Không phải, ý tôi là công việc chính thức cơ.”

“Tôi đang tìm, nhưng hát ở quán bar cũng không gây trở ngại cho công việc lúc ban ngày, tôi lại có thể nhận hai phần tiền lương.”

“Chỗ này không thích hợp với cậu. Cậu vẫn nên nghỉ việc thì hơn.”

Bạc Hà nói: “Tôi biết không thích hợp, tôi hát không hay, nếu không có anh họ ở chỗ này, ông chủ chắc cũng không thuê tôi nhưng tiền thuốc hàng tháng của bố tôi gần 3 ngàn tệ, tôi còn nợ Nghiêm Vị rất nhiều tiền, tôi phải kiếm tiền trả nợ”

Trong lúc Bạc Hà nói, giọng điệu vô cùng khẩn thiết, đôi mắt sáng lên.

Kỷ Lan cúi đầu nhìn cô, không biết tại sao lại nghĩ đến bạn gái trước là Đỗ Hiểu Kha, cô ấy giận anh không yêu cô ấy, cuộc sống không tốt, mà trước mắt anh cô gái này buồn vì không kiếm đủ tiền trả nợ, làm thế nào duy trì cuộc sống. Hai hình ảnh liên tiếp, làm trong lòng anh thấy thật nhiều điều đáng suy nghĩ, lại có chút thương hại cô, vì thế trong cơn xúc động đã nói ra lời nói thật: “Tiền kia cậu không phải vội, tiền là tôi cho cậu mượn.”

Bạc Hà giật mình: “Cái gì?”

“Tiền của Nghiêm Vị đều để dành để mua nhà, nó tìm mượn mượn sáu ngàn, cậu cứ từ từ, 10 năm, 20 năm đều được, tôi sẽ không giục cậu. Cậu đừng đi hát ở chỗ này nữa, không thích hợp.”

Bạc Hà nhìn anh nửa ngày không nói câu gì, thì ra phần lớn tiền cô mượn đều là của anh. Cô không nghĩ anh mặt ngoài lạnh lùng lời nói lại ác độc nhưng sau lưng lại giúp đỡ cô như vậy. Tâm trạng nhất thời vô cùng phức tạp, nhớ lại lúc trong phòng bệnh, chính mình không biết còn đối với anh lạnh lùng thật….

“Kỷ Lan cám ơn cậu. Tiền kia tôi sẽ nhanh chóng trả cậu.”

“Tôi nói không vội, 2 vạn kia Nghiêm Vị cũng không cần vội dùng, cậu đừng dồn ép mình quá, tôi nói cho cậu biết ở những nơi như thế này đặc biệt nguy hiểm với con gái độc thân. Cậu ngày mai đừng tới, tôi giúp cậu tìm việc.”

“Không cần không cần, cám ơn cậu, tôi đã tự liên hệ với 3 công ty, đang chuẩn bị phỏng vấn.”

Kỷ Lan lấy di động ra, đánh một cái tin nhắn đến máy của Bạc Hà.

“Đây là công ty bạn tôi, tôi cam đoan tiền lương so với chỗ cậu phỏng vấn cao hơn, ngày mai cậu đi thử một lần đi.”

“Thật sự không cần mà, công ty bạn anh thiếu người nhưng tôi cũng chỉ có thể làm kế toán thôi.”

Bạc Hà thật sự không muốn làm phiền anh, đi tìm việc cô có thể tự dựa vào sức của mình, không muốn nợ ân tình của anh ngày càng nhiều. Vì thế cũng không muốn tiếp tục dây dưa trực tiếp nói: “Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”

“Ừ, hẹn gặp lại!”

Kỷ Lan vẫy tay chào đi vào trong quán bar.

Dung Kiền ngóng cửa ra vào nhìn xung quanh, thấy anh tiến vào liền hỏi: “Ông đi đâu đó?”

Kỷ Lan có điểm vui vẻ: “Người con gái vừa mới hát xong ông đoán là ai?”

“Là ai?”

“Bạc Hà!”

Dung Kiền sửng sốt: “Không thể nào!”

Kỷ Lan cười hắc hắc: “Tôi đứng ở cửa đợi cô ấy.”

“Nhưng tại sao không thấy cô ấy đi ra?”

“Cô ấy đội tóc giả lại trang điểm.”

“Vậy sao ông nhận ra?”

Kỷ Lan rung mình một cái: “Uhm, chắc tại mình ở chung với cô ấy một thời gian dài, ngủ trong phòng bệnh mấy đêm đó.”

“Mắt ông cũng quá tinh nhỉ, tôi cũng thấy cô ấy vài lần nhưng cũng có nhận ra được đâu.” Dung Kiền cười lại thuận miệng trêu đùa một chút: “Có phải ông có ý với cô ấy đúng không?”

Kỷ Lan nghiêm trang nói: “Tôi chỉ thương hại cô ấy thôi, muốn giúp đỡ cô ấy.”

Dung Kiền cười nói: “Từ khi nào mà ông lại là người nhiệt tình như vậy?”

Kỷ Lan cũng thấy hôm nay mình đặc biệt rất nghĩa hiệp, lại còn xen vào chuyện của người khác, có lẽ là uống chút rượu, từ lúc nhìn thấy người trên sân khấu giống Bạc Hà. Trong lòng liền nổi lên một cảm xúc khó tả.

Sáng hôm sau, Bạc Hà đi đến phỏng vấn tại một công ty hôm qua mới hẹn, đến 3 giờ chiều, lại nhận được một cuộc điện thoại từ một dãy số lạ. Trong lòng cô rất vui vẻ tưởng nhận được điện thoại từ công ty mới phỏng vấn.

Điện thoại trả lời, bên trong nghe được giọng nói của một phụ nữ trung niên.

“Xin chào, xin hỏi đó là Bạc tiểu thư phải không?”

“Vâng là tôi.”

“Xin chào tôi đến từ phỏng quản lí nhân sự của công ty Triệu Nhã Lan. Kỷ tiên sinh đề cử cô đến làm kế toán ở công ty chúng tôi, khi nào cô rảnh mời cô đến công ty một chuyến.”

“Bây giờ có được không?”

“Vâng tốt lắm, cô đến đây đi, công ty ở tòa nhà Đại Hạ tầng 26, cô mang theo hồ sơ trực tiếp lên phòng 505.”

“Vâng, cảm ơn Triệu quản lí, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến nơi.”

Bạc Hà không nghĩ rằng Kỷ Lan còn đem chuyện này làm thật, nếu không đi thì thật không phải phép, cũng làm cho Kỷ Lan mất mặt, vì thế cô nhanh chóng đến tòa nhà Đại Hạ, không nghĩ đến phỏng vấn vô cùng thuận lợi, tiền lương so với trước đây cũng cao hơn. Triệu quản lí nói Bạc Hà hôm sau đi làm.

Bạc Hà đi ra khỏi công ty, liền gọi điện cho Kỷ Lan, muốn cảm ơn. Kỷ Lan khách khí một chút rồi cũng gác máy.

Bạc Hà ngày hôm sau đi làm, đi đến phòng làm việc lại thấy công việc cũng không nhiều lắm, Quảng Hối là công ty bình thường, trưởng phòng Thục Hoa giao cho cô chuyên đi khai thuế giá trị gia tăng cho các hóa đơn. Bạc Hà đã làm mấy năm trong ngành tài vụ, liếc mắt một cái liền nhận ra công việc này thật sự vô cùng nhàn hạ, nếu muốn tiết kiệm tiền lương nhân viên, hoàn toàn không nên thuê người làm loại chuyện này. Trong lòng cô có điểm bất an, ầm thầm nghĩ chẳng lẽ Kỷ Lan buộc phòng tài vụ an bài công việc này cho cô.

Cô tính tối nay sẽ gọi điện cho Kỷ Lan hỏi rõ, nếu thật như vậy, cô sẽ không đi làm ở đây nữa.

Tan tầm, Bạc Hà cùng đồng nghiệp đi ra khỏi văn phòng. Phòng tài vụ ở cuối hàng lang phía đông thang máy lại ở phía tây. Bạc Hà đi được vài bước, thấy đằng trước có bóng dáng một người đàn ông trông rất quen.

Đến thang máy, Bạc Hà hát hiện người này đã ở bên trong đưa tấm lưng cao lớn chặn trước mặt cô.

“Tổng giám đốc Dung.”

Người bên cạnh người nọ chào hỏi, anh quay đầu lại, Bạc Hà giật mình, người này dĩ nhiên là Dung Kiền.

Dung Kiền thấy cô cũng nở nụ cười ôn hòa: “Hôm nay có quen không?”

Mặt Bạc Hà lập tức nóng lên, trách không được phỏng vấn thuận lợi, tiền lương lại cao như vậy. Đây chính là công ty của Kỷ Lan và Dung Kiền. Trong lòng cô tự nhiên cảm thấy tức giận nhưng cũng không được, vì dù sao đây cũng là tâm ý của Kỷ Lan, nhưng anh làm như vậy khiến cô làm như thế nào không biết xấu hổ tiếp tục nhận? Bạc Hà cảm thấy chính mình cần giữ chút lòng tự trọng khi biết rõ việc này, nháy mắt đã quyết định nhưng trong lòng vui buồn lẫn lộn.

Ra khỏi thang máy, Dung Kiền lại cười với Bạc Hà: “Để tôi đưa cậu về!”

Trước mặt mấy người đồng nghiệp cô cảm thấy không được tự nhiên nên từ chối khéo.

Dung Kiền cười nói: “Cậu đừng khách khí với tôi, tôi cũng là bạn học của Kỷ Lan, cũng quen với Nghiêm Vị.”

Bạc Hà nói lời cảm ơn rồi vội vàng đi. Ngồi trên xe buýt, trong lòng lại nghĩ tới cũng không biết là cảm xúc gì, Kỷ Lan rõ ràng đang giúp cô, nhưng cô lại có cảm giác mình đang được người ta bố thí, cô vô cùng thất vọng cũng thấy chuyện này không chấp nhận được, nhưng cũng muốn giữ lại cho mình chút tôn nghiêm. Xuống xe, cô liền nhắn tin cho Kỷ Lan.

“Kỷ Lan, cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi không thể làm như vậy, ngày mai tôi sẽ không đi làm.”

Một lát sau, Kỷ Lan gọi điện tới.

“Bạc Hà cậu hãy nghe tôi nói, bộ phận tài vụ thực sự đang thiếu người. Người trước cũng là bạn học của chúng ta, học hệ kế toán tên Vu Sắc, không biết cậu có quen không, bây giờ cô ấy đang mang thai nên nghỉ ở nhà.”

“Tôi cảm thấy công việc kia không cần đến thêm một người làm. Tôi không thể đến công ty các cậu làm. Tôi một bên nợ tiền của cậu, một bên lại cầm tiền lương cao của cậu, cậu thấy tôi có thể thoải mái sao?”

“Tôi cũng không nghĩ như vậy, sao lại không yên tâm? Cậu là người nhà, năng lực cũng cao, không nên đi ăn máng khác.”

“Dù sao tôi cũng không đi đâu. Cảm ơn cậu Kỷ Lan, tôi thật sự không thể nhận.”

Gác máy xong, Kỷ Lan thở dài, nói với Nghiêm Vị: “Người bạn này thật không còn gì để nói.”

Nghiêm Vị đang nâng tạ thở hổn hển, lau mồ hôi nói: “Ông đây là đang gây khó dễ chứ giúp cái gì. Ai cũng có lòng tự trọng đặc biệt là con gái, họ được làm từ nước mắt, tâm lí phức tạp vô cùng mẫn cảm.”

“Ông biết không, cô ấy bây giờ buổi tối đi hát ở một quán bar, bị tôi cùng Dung Kiền vô tình nhìn thấy, tôi mới sốt ruột muốn giúp đỡ. Tôi cũng đâu có ý định cho cô ấy tới công ty làm.”

Nghiêm Vị sửng sốt: “Thật vậy sao?”

“Ừ, ở ngay cạnh công ty chúng ta Dạ Lan San. Cô ấy đi ra ngoài tìm việc, nhiều lắm cũng chỉ được có 3 ngàn, còn chưa đủ tiền thuốc cho bố cô ấy, nên mình nghĩ để cô ấy đến công ty chúng ta làm việc, có thể kiếm được nhiều hơn, cô gái này thật hết thuốc chữa, đặc biệt tích cực.”

“Thật là, đây là ưu điểm của người ta mà, không vụ lợi, không tham món lợi nhỏ, nếu thật sự vì tiền, cô ấy đã sớm quay lại với Hừa Hoài, còn đi làm làm gì, làm bà chủ là được rồi.”

Kỷ Lan gật đầu nói: “Nói cũng đúng.”

Ngày hôm sau Bạc Hà thật sự không đi làm. Kỷ Lan nói lại chuyện này với Dung Kiền, Dung Kiền nói: “Người này rất kiên cường!”

Không nghĩ tới cùng hôm này, Bạc Hà đi phỏng vấn vô cùng thuận lợi. Lần này cô đi phỏng vấn ở một công ty tên là Thịnh Phong, chuyên cung cấp đồ trang điểm cao cấp, ở các trung tâm lớn đều có quầy hàng của họ, tầm vóc quả thật không nhỏ.

Bạc Hà có bằng kế toán viên cao cấp lại có thêm kinh nghiệm làm việc, quan trọng nhất là có khuôn mặt xinh đẹp, Thịnh phong là công ty về đồ trang điểm nên cũng khác các công ty khác, đối với nhân viên trong công ty đều rất coi trọng nhan sắc, nhân viên đều phải mặc đồng phục lại còn phải trang điểm.

Bạc Hà tuy không trang điểm nhưng làn da rất đẹp, nhan sắc xuất chúng, trưởng phòng tài vụ cùng trưởng phòng nhân sự vô cùng hài lòng, nói ngày mai cô đi làm còn dặn kĩ phải trang điểm nhẹ.

Bạc Hà ra khỏi công ty, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhắn tin cho Nghiêm Vị cùng Kỷ Lan, báo cho hai vị chủ nợ biết cô đã tìm được việc, sẽ mau chóng trả họ tiền.

Kỷ Lan nhận được tin nhắn, thấy hơi buồn cười, cô gái này thật sự rất thành thật.

Nghiêm Vị rất vui vẻ, buổi tối mời cô đi ăn cơm coi như là ăn mừng một chút. Bạc Hà nói địa điểm vẫn là khách sạn cũ chỗ gần nhà cô.

Kỷ Lan cùng Nghiêm Vị đến nơi, thấy Bạc Hà mang theo một vò rượu đế, Nghiêm Vị hơi luống cuống.

Bạc Hà biết anh không thể uống, liền rót cho anh một chén nhỏ, cho mình một bát lớn, sau đó cười tủm tỉm giơ lên cái chén.

Kỷ Lan lái xe, đành phải uống một ly nước lọc, ba người cạn chén.

Kỷ Lan mắt thấy một ly rượu đế, Bạc Hà uống giống như nước, trong lòng thầm bội phục, thật sự nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nhu nhược như liễu nhưng cũng là nữ trung hào kiệt.

Nghiêm Vị đang than thở bỗng nhiên di động vang lên.

Anh lấy di đông ra, nhìn dãy số, sợ run một chút, không dám nhận trừng mắt nhìn Kỷ Lan một chút nói: “Là Diệp tiểu thư!”

Từ sau khi chia tay hai người không có liên lạc với nhau.

“Cậu cứ nhận đi xem cô ta nói gì?”

Nghiêm Vị nhận điện thoại, Kỷ Lan thấy sắc mặt anh biến đổi liên tục, là cảm xúc lúc vui lúc buồn, không biết nên khóc hay nên cười. Cũng không biết Diệp San San nói cái gì, dù sao anh cũng chỉ ậm ừ cho qua, chưa nói hết câu, làm Kỷ Lan không biết phải đoán ra sao.

Cuộc điện thoại này siêu dài, khoảng 15 phút, Kỷ Lan ăn nốt cá lư, rốt cục cũng thấy Nghiêm Vị treo điện thoại.

Kỷ Lan lập tức hỏi: “Chuyện gì?”

“Diệp San San nói muốn quay lại với tôi.”

Kỷ Lan cùng Bạc Hà nhất thời ngẩn ra, nhớ rõ chuyện trước đây ở chỗ này cùng ăn cơm vì muốn an ủi Nghiêm Vị “thất tình”.

“Không nên!”

“Cậu đừng đồng ý!”

Bạc Hà cùng Kỷ Lan thái độ hoàn toàn nhất trí.

Kỷ Lan nói: “Tôi đoán chắc cô ta cùng bạn trai chia tay, muốn quay lại tìm cậu.”

“Đúng vậy, cậu đừng tin cô ta, để tôi giới thiệu cho cậu, con gái ở công ty tôi đều là mỹ nữ cả!”

Kỷ Lan cười hì hì nói: “Cậu cũng giới thiệu cho tôi luôn đi!”

Bạc Hà nở nụ cười: “Cậu không cần.”

“Tôi sao lại không cần?”

“Tôi cảm thấy cậu rất phong tao.”

Thật ra Bạc Hà muốn nói là phong lưu. Kết quả “Lưu” ra đến cửa miệng thấy không ổn nên chuyển thành “Tao” thấy cũng không ổn, sắc mặt Kỷ tiên sinh đã liền thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK