Nghi Huyên thấy hắn vẫn còn tức giận, nên cũng chẳng dám chọc vào hắn. Lúc đang thu dọn bát đũa, thì cô bỗng thấy người mệt mỏi rã rời. Cả một ngày bận bịu, chưa từng nghỉ ngơi giây phút nào, sao không mệt cho được. Cô nghĩ một chút rồi quyết định trước hết cứ nghỉ ngơi đã rồi dọn dẹp sau.
Gian phòng khách không lớn, cũng chẳng còn cái giường khác, Nghi Huyên liền ghé người lên bàn. Vốn định dưỡng thần một chút, nhưng vừa nhắm mắt vào, cơn buồn ngủ đã ùn ùn kéo đến, vậy là bất tri bất giác mà ngủ.
Thương Hàn ngồi thiền một lúc, lại thấy khát nước, liền mở miệng gọi Nghi Huyên. Mãi mà không thấy người đáp, Thương Hàn cũng không gọi nữa, tự mình xuống giường. Lúc nãy khi Nghi Huyên đi làm cơm, hắn đã đi vài vòng trong phòng, đại khái cũng nhớ được vị trí đồ dùng bày biện trong nhà. Hắn thuận lợi đến cạnh bàn, vừa lần mò tìm bình trà, thì vô tình chạm vào một lọn tóc dài lành lạnh.
Hắn tưởng Nghi Huyên ra ngoài, nào ngờ cô lại ngủ trên bàn. Hắn hít một hơi, nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô. Cô ngủ rất say, không hề vì động tác này mà tỉnh. Dưới bàn tay hắn, nhịp thở của cô khe khẽ đều đều, khiến hắn không muốn đánh thức cô dậy. Hắn thu tay lại, tiếp tục tìm nước, nhưng lại chạm phải đĩa măng xuân cay chết người kia. Hắn do dự một chút, cầm một miếng bỏ vào mồm.
Vị cay xé đó nháy mắt làm môi hắn tê rần, thiêu nóng ngũ tạng, khiến hắn không kiềm chế mà hớp lấy mấy ngụm khí. Hắn vội vàng tìm kiếm, cuống quít rót cho mình chén nước, uống một hơi hết sạch. Nước lành lạnh trôi xuống khiến cổ họng hơi đau nhức. Hắn vất vả lắm mới bình thường được, nhưng sau một lát lại không nhịn được mà cầm thêm miếng nữa. Lúc này hắn dè dặt cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhai. Sau đó mới phát hiện ra, ngoài vị cay xé lưỡi đó, món măng mùa xuân này cực kì giòn mềm. Trong đó còn có thêm những cái hạt nho nhỏ, chắc là những hạt vừng. Hắn cứ nghĩ Nghi Huyên làm món này là muốn trêu chọc hắn, nhưng giờ nếm kỹ mới thấy trong món ăn này giành nhiều công sức thế nào.
Hắn bất giác cảm thấy vui vẻ, khóe môi cong lên ý cười, không còn thấy cay như lúc đầu nữa, món măng này hình như cũng không đến nỗi nào…
…
Khi Nghi Huyên tỉnh dậy, thì đã quá canh một (7-9pm). Cô bỗng bật dậy hoảng hốt nhìn về phía Thương Hàn, thì thấy hắn đang nằm nghiêng trên giường, ngủ rất bình yên.
Kỳ quái. Chẳng phải mỗi ngày ma khí sẽ phát tác buộc phải dùng Thiên Nhất Huyền Thủy trận để chữa trị sao? Vì sao hôm nay lại khác vậy? Chẳng lẽ là nhờ linh khí ở Chân Hư cảnh? Lợi hại đến vậy sao?
Nghi Huyên lòng đầy ngạc nhiên, cẩn thận sờ lên trán Thương Hàn, rồi lại xem mạch đập của hắn, khi xác định mọi thứ vẫn ổn thì mới yên tâm. Cô mỉm cười xoay người đi thu dọn bát đĩa. Vậy mà đĩa măng cay kia lại trống không, làm cô sửng sốt vô cùng. Cô cầm đĩa lên dí sát mắt nhìn một lần nữa, sau đó, nghĩ tới một khả năng duy nhất.
Cô quay đầu nhìn Thương Hàn, bỗng bật cười, “Cay như thế, không khéo hỏng bao tử đó.” Cô thấp giọng nói.
…
Sau khi thu dọn xong bát đĩa, Nghi Huyên lại tiếp tục ghé tạm lên bàn ngủ một đêm. Sáng sớm hôm sau, Lục Tín đưa nước sạch cùng điểm tâm sáng đến từ sớm. Cô nói cảm ơn, tự mình vệ sinh ổn thỏa trước, xong xuôi định gọi Thương Hàn dậy, thì đã thấy hắn tự dậy rồi.
Thần sắc hắn rất tốt, không còn vẻ suy yếu chán nản như lúc trước nữa, thấy vậy cô càng yên lòng hơn, cảm thấy Chân Hư cảnh quả đúng là danh bất hư truyền. Cô giúp hắn rửa mặt chải đầu rồi dùng bữa sáng, sau cùng viết lên tay hắn, nói muốn tiếp tục ra ngoài tìm người.
“Ta cũng đi.” Không đợi cô viết xong, Thương Hàn đã mở miệng tuyên bố như vậy.
Nghi Huyên đương nhiên không đồng ý, nhưng Thương Hàn là người cố chấp vô cùng nào để ý đến việc cô tán thành hay phản đối. Biết tính hắn, Nghi Huyên cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp. Lúc hai người ra ngoài, Lục Tín lại tới ngăn cản như cũ, nhưng vì hai người quá kiên quyết, hắn cũng đành để bọn họ đi.
Ra khỏi trấn nhỏ, đi ngang qua biển hoa, là đến đường núi gồ ghề. Nghi Huyên dìu Thương Hàn hết sức cẩn thận, vừa đi vừa nhỏ giọng thầm nói: “Thật là, đi kiểu này, trời có tối đen chắc cũng chẳng đi được bao xa. Ở trong phòng thì có gì không được chứ? Sư huynh người căn bản là thích làm khó người ta hả…”
Thương Hàn đương nhiên không đáp lại, Nghi Huyên nói một hồi cảm thấy không thú vị, lại đành im lặng. Lần này cô chọn hướng khác hôm qua, nhưng trên núi này cây cối mọc sum suê, che kín cả bầu trời, nên nhìn xung quanh chỗ nào cũng hầu như giống nhau. Đi nửa ngày, sắc trời dần tối, cuối cùng mưa tí tách. Xung quang âm u, vắng lặng, thỉnh thoảng bọn họ lại nghe thấy tiếng chân động vật chạy trốn, khiến cho các bụi cây vang lên tiếng xào xạc. Bầu không khí thế này làm Nghi Huyên thấy hơi bất an.
Lúc này bỗng có một tiếng sói tru, cắt ngang sự yên tĩnh này. Ngay sau đó, những tiếng sói tru đồng loạt vang lên từ xa xa, cứ kéo dài mãi không ngừng.
Sự bất an của Nghi Huyên chỉ nháy mắt đã hóa thành tức giận.
“Các người muốn làm gì thì làm nốt đi! Đừng tưởng cùng là Cửu Nhạc thì ta sẽ nhường các người!” Nghi Huyên cao giọng hô lên.
Thương Hàn phát hiện Nghi Huyên tức giận, trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nghi Huyên cầm cổ tay hắn, phẫn nộ nói: “Không sao. Hừ! Còn thế nữa, ta sẽ thực sự ra tay đó!”
Cô vừa dứt lời, bụi cây trước mặt bỗng rung lên. Mười con sói xám thình lình xuất hiện, những con ngươi xanh biếc đó lóe lên tàn độc. Nghi Huyên cứ nghĩ là thần thú của Vĩnh Thanh Thiên tông, bây giờ gặp những con sói xám bình thường thế này lại chẳng biết phải nói sao nữa.
Bọn sói xám lại không chần chừ như vậy, nhe răng gầm lên, đồng thời bổ nhào về phía này. Nghi Huyên thấy thế, nhưng không rút kiếm mà chỉ gọi bảo kính lên, tức thì chiếu sáng cả một khu. Đệ tử tiên môn không được tùy ý sát sinh, quá lắm thì được dùng một chiêu để đe dọa thôi. Mà dã thú bình thường thấy ánh sáng chói lọi thế này, thì đa số sẽ chùn bước. Nhưng lúc này đây, Nghi Huyên đã đoán sai.
Đám sói xám kia chỉ hơi chần chừ một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục tấn công càng hung mãnh hơn, giống như vừa bị chọc giận. Nghi Huyên chưa bao giờ gặp tình huống thế này, nên buộc lòng phải triển khai thuật “Kính Giới” tạm thời phòng ngự.
Cách một lớp bảo vệ mỏng, bọn sói gầm gừ thở phì phò, vây kín xung quanh họ. Nghi Huyên có thể nhìn thấy rõ ràng những chiếc răng nanh nhọn hoắt cùng đầu lưỡi đỏ như máu của bọn sói, đôi mắt chúng lóe lên hung ác.
Nghi Huyên bất giác nắm chặt chuôi kiếm, đúng lúc này, Thương Hàn lại hỏi: “Sao vậy?”
Nghi Huyên nắm tay hắn viết một chữ “Sói”. Đầu ngón tay cô hơi run rẩy, làm hắn nhíu mày than khẽ một tiếng. Hắn xoay bàn tay nhẹ nhàng cầm tay cô, nói: “Đưa kiếm cho ta.”
Nghi Huyên hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đưa kiếm cho hắn.
“Dù thế nào cũng nên là ta bảo vệ huynh chứ.” Nghi Huyên nói, rồi rút kiếm ra khỏi vỏ, quát lũ sói kia, “Súc sinh, mau tránh ra!”
Bầy sói thấy cô rút kiếm, càng điên cuồng hơn, nào muốn rút lui. Nghi Huyên cắn răng hóa giải thuật Kính Giới, vung kiếm quát: “Phi Sương!”
Kiếm khí lượn vòng, nháy mắt đã đẩy lùi lũ sói. Đàn sói bị thương đều ngã xuống đất, tru lên thảm thiết.
Nghi Huyên thở nhẹ ra, cười nói với Thương Hàn: “Huynh xem, ta rất lợi hãi đó.”
Thương Hàn không biết cô nói gì, chẳng qua chỉ nhíu mày, tựa hồ đang lo lắng. Nghi Huyên bỗng hiểu ra, nắm lấy tay hắn, chính lúc đang viết chứ “Không” thì tiếng tru thảm thiết bỗng đột ngột dừng lại, thay vào đó là tiếng gầm gào hung ác dữ dội.
Cô lập tức xoay người lại, giương kiếm che trước người Thương Hàn, quan sát đám sói kia. Những vết thương do chiêu Phi Sương gây ra lúc nãy, vậy mà chỉ chớp mắt đã lành lại. Tất cả bọn chúng đều lành lặn hung mãnh như ban đầu.
Mưa càng lúc càng to hơn, nước mưa rơi rào rào thành một màn sương trắng mịt mù, làm mơ hồ tầm nhìn. Tiếng mưa rơi lẫn cùng tiếng sói tru nghe vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này, một luồng linh khí mỏng manh nhợt nhạt xen lẫn trong mưa bay đến. Hơi lạnh đó đến đột ngột khiến Nghi Huyên run lên cầm cập.
Một giọng đàn ông lạnh bạc, có khi còn lạnh hơn nước mưa, “Sao không giết được chứ… Sao không giết được chứ…”
Bầy sói tựa hồ nhận ra giọng nói này, đều nín lặng nhìn về một chỗ. Dưới màn mưa u ám, một dáng người gầy guộc cao lớn chậm rãi bước ra. Người này nhìn mông lung hư ảo như hòa thành một thể cùng sắc mưa xung quanh, u ám, âm trầm, áp lực và có mùi chết chóc.
Nghi Huyên chưa kịp nhìn kỹ, bóng người kia đã lóe lên di chuyển đến gần. Trong tích tắc, đàm sói kêu rên thê lương thảm thiết.
Giết, cuộc tàn sát không hề thương tiếc. Khớp xương vỡ vụn giòn giã, tiếng thịt bị xé rách ầm ĩ, trộn lẫn với tiếng dã thú gầm rít. Máu tươi văng lên lẫn trong mưa, rơi xuống khắp nơi, xộc lên mùi tanh nồng, chui thẳng vào phổi.
Nghi Huyên đã từng ở trên chiến trường, cũng từng nhìn thấy cảnh sát phạt, nhưng chưa bao giờ thấy một màn ghê gớm như trước mắt đây, khiến cô thực chấn động.
Người nọ vừa giết chóc vừa mê sản mà lặp lại câu nói: “Sao không giết được…Sao không giết được…”
Tức thì Nghi Huyên đã hiểu được câu nói của hắn. Những đoạn gân cốt, phủ tạng bị rơi ra của lũ sói vậy mà cuối cùng không hề chết đi. Mặc dù tầm nhìn vẫn mơ hồ, nhưng cô có thể thấy được nhưng vết thương trên mình lũ sói bắt đầu khép lại với tốc độ nhanh đến đáng sợ.
“Giết không chết…” Người nọ lại nỉ non, dùng tốc độ tàn sát càng mau hơn. Đến khi tất cả đàn sói bị hắn xé thành từng mảnh nhỏ, thì hắn quay đầu, nhìn về phía Nghi Huyên và Thương Hàn, nói, “Vẫn còn hai…”
Những lời này thật quá đáng sợ khiến người ta ớn lạnh. Nghi Huyên chưa kịp phản ứng thì Thương Hàn đã lần lấy tay cô, đoạt lấy thanh kiếm trong tay cô, không nhiều lời mà thi triển chiêu “Huyền Bộc”, tấn công về phía người nọ.
Người kia bỗng nhảy vụt lên tránh được chiêu kiếm này và biến mất giữa màn mưa. Nghi Huyên thấy vậy, vội vàng giơ bảo kính lên quát, “Minh quang soi tỏ, khai mở Kính Giới!”
Song, một giây sau, người nọ xông vào Kính Giới mà không gặp bất cứ cản trở nào, tung chưởng về phía Thương Hàn.
Phá được Kính Giới? Có lẽ nào, hắn là tiên gia?!
Nghi Huyên kinh ngạc không thôi, định tiến lên ngăn trở thì Thương Hàn đã nhấc bước nhảy lùi ra sau, tránh được thế tấn công của người nọ.
“Sinh giả tử chi căn, tử giả sinh chi căn…” Thế tấn công của người nọ ngừng lại một chút, thì thào nói, “Ân sinh vu hại, hại sinh vu ân… Ha ha… Giết không chết…”
(*Giải nghĩa “Sinh giả, tử chi căn. Tử giả, sinh chi căn. Ân sinh vu hại, hại sinh vu ân”: Đã có sống thì phải có chết. Có chết ắt có sống. Cái nọ là gốc sinh ra cái kia. Có lợi thì phải có hại, có hại tất có lợi. Đây là câu trong Âm Phù Kinh, tương truyền do Hoàng Đế (2697-2597) viết. Hoặc có thể dịch như sau: Sống là cội nguồi của cái chết, chết cũng là cội nguồn của sự sống. Sống chết tương hỗ lẫn nhau. Ân đức thường sản sinh ra tai họa, nhưng tai họa cũng sản sinh ra ân nghĩa, ân hại tương hỗ chuyển hóa lẫn nhau.)
Nói xong người nọ lại tiếp tục công kích thẳng về phía Thương Hàn. Tuy Thương Hàn không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm giác được trong linh khí tiên gia đó có lẫn sát khí. Hắn vung kiếm lên cố gắng ngăn sát chiêu của người nọ. Mà người nọ cũng không tiếp tục đòn tấn công đó, lùi lại lần thứ hai, để tìm kẽ hở tấn công.
Không thể xác định được chính xác vị trí của đối thủ, nên Thương Hàn đành ra chiêu giống như lúc trước, trực tiếp thi triển “Vẫn Tinh”. Tuy kiếm khí lao xuống như mưa, nhưng người nọ lại không hề sợ sệt. Ngay tại khoảnh khắc hắn sắp bị đánh trúng, một luồng sáng chói lọi bỗng lóe lên, sáng bừng lên giữa mưa mù.
Tại thời khắc đó, một con phượng hoàng trắng toát bỗng xuất hiện. Phượng hoàng xòe cánh, giống như một đám mây trắng, che chở hắn khỏi những luồng kiếm đang lao xuống. Ánh hào quang thanh tịnh đó chiếu sáng khuôn mặt người nọ, nó tái nhợt thiếu sức sống như người chết, hoàn toàn không có biểu cảm. Người nọ chậm rãi vươn tay lên, vuốt nhẹ lên lớp lông trắng thuần của Phượng hoàng, đôi môi nhợt nhạt hé mở, vẫn là câu nói cũ:
“…Giết không chết…”