Nghi Huyên cùng Thương Hàn nghỉ ngơi một chút rồi lên đường quay về Chân Hư cảnh. Lúc đi qua khu biển hoa kia, đã không còn thấy dấu vết của cuộc chiến lúc nãy nữa, nó lại khôi phục như cũ. Những cánh hoa phấn hồng thơm ngát bay lượn trong gió, phủ đầy trên con đường, vẻ rực rỡ tươi đẹp đó dường như kéo dài đến bất tận.
Nghi Huyên đỡ Thương Hàn đi sâu vào rừng, bước đi chậm dần.
Thương Hàn cảm nhận được những cánh hoa kia lướt qua người, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng bản thân cũng biết đang ở nơi nào. Thấy Nghi Huyên bước chậm lại, hắn mở miệng hỏi: “Nhìn đẹp lắm sao?”
Nghi Huyên nghe thấy hắn hỏi thì không nén được nụ cười. Còn nhớ lúc gặp lại ở lũng sông Trường Nguyệt, Lệnh chủ phủ Cức Thiên cũng từng hỏi qua như vậy, nhưng khi ấy hắn lại nói là “Bản tọa nhìn đẹp lắm sao?”
“Ta nói buồn cười đến thế sao?” Thương Hàn không vui hỏi.
“Không.” Nghi Huyên cười nói, “Cũng không phải là nhìn cảnh. Chẳng qua cây hoa ở đây hồi phục quá nhanh nên cảm thấy hơi kỳ quái thôi. Những lần trước cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ biết chuyện về Chân Hư cảnh nên chung quy cũng hiểu biết được đôi chút. Nơi này là ngoài Chân Hư cảnh, đáng ra không nên như vậy chứ. Lại nói tiếp, chúng ta gặp bầy sói kia cũng là ngoài Chân Hư cảnh. Còn có Lục Tiểu Oanh cũng vậy, lúc trước là chính là con bé dẫn đường cho chúng ta.”
Nghe đến ba chữ Lục Tiểu Oanh, Thương Hàn hơi cau mày lại.
“Chẳng lẽ linh khí ở Chân Hư cảnh đã tràn ra ngoài, hoặc là Chân Hư cảnh tự mình mở rộng ra?”
Nghi Huyên đang nói ra phỏng đoán của mình thì Thương Hàn ngắt lời: “Việc này liên quan gì đến chúng ta?”
Nghi Huyên đành ngừng lại, tiếp tục đi lên phía trước. Khi thấy cổng vào Chân Hư cảnh ngay trước mắt, lòng Nghi Huyên thầm nghĩ. Sau chuyện vừa rồi, giờ họ mà tùy tiện vào đó e rằng không ổn, chi bằng dùng thuật Ngự Không bay lên trời tìm kiếm, rồi bí mật đi vào là tốt nhất. Cô đang định bàn bạc với Thương Hàn, thì bỗng có vài người đi đến, chặn lối đi của họ.
Người tới chính là ba nữ nhi của Lưu Tố Tâm. Bọn họ đều cầm vũ khí trong tay, thái độ nghiêm trang sẵn sàng cho chiến tranh. Thiếu nữ dẫn đầu diện mạo xinh đẹp mặc bộ váy xanh biếc, mắt lạnh nhìn họ nói: “Nhị vị hôm nay còn đến làm gì? Nếu muốn vào trấn gây chuyện thì chúng ta sẽ không khách khí.”
Nghi Huyên quan sát bọn họ, lòng thấy hối hận không thôi vì mình lại trực tiếp đến đây. Lúc này, Thương Hàn rời khỏi tay đỡ của cô, giống như định ra tay đánh một trận. Nghi Huyên nào dám để hắn chiến đấu, cô quyết định rất nhanh, âm thầm duỗi chân ngáng chân hắn. Thương Hàn bị bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức mất thăng bằng. Nghi Huyên nhanh chóng ôm lấy thắt lưng hắn, gắng gượng đỡ lấy hắn, còn miệng thì la to lên: “Sư huynh cẩn thận!” Không để cho Thương Hàn kịp trách mắng, cô vội lên tiếng nói với ba thiếu nữ kia, “Ba vị đừng hiểu lầm, ta không đến sinh sự. Ta chỉ muốn vào Chân Hư Cảnh để chữa trị cho sư huynh ta thôi.”
Thương Hàn nghe cô nói vậy thì nhíu mày thở dài, dứt khoát làm ra vẻ vô lực để mặc cho cô dìu đỡ.
Ba thiếu nữ kia nghe thấy thế thì nửa tin nửa ngờ. Cuối cùng vẫn là thiếu nữ áo xanh kia nói: “Nếu muốn trị thương thì cần gì phải rời khỏi. Đã có can đảm ra đi, mà vẫn còn có muốn tham lam sự trường sinh bất tử ở Chân Hư cảnh sao?”
Nghi Huyên gần như lập tức tìm được lời đối đáp, nói: “Ta tưởng bệnh của sư huynh khỏi hẳn rồi nên mới đi, nào ngờ linh khí ở Chân Hư cảnh căn bản không thực sự chữa khỏi cho huynh ấy. Vừa đi khỏi đó một lúc thì huynh ấy ngã xuống. Bởi vậy ta mới bất đắc dĩ quay về.”
“Bước khỏi đây một bước là vạn kiếp bất phục —— chẳng phải ta từng nói với cô rồi sao.” Thanh âm của Lưu Tố Tâm vang lên, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ.
Nghi Huyên đưa mắt nhìn thì thấy Lưu Tố Tâm đi ra từ trong Chân Hư cảnh. Cô đáp lại lời bà ta: “Hiện tại thì ta đã tin. Giờ chỉ có Chân Hư cảnh mới cứu được sư huynh ta, xin cho chúng ta đi vào.”
Nghi Huyên nói nửa thật nửa giả, nhưng biểu cảm trong đó thì không hề giả dối. Lưu Tố Tâm nghe xong, khẽ cười nói: “Nếu đúng là tới đây trị thương, thì tất nhiên sẽ không cản các người nữa.”
“Mẹ.” Thiếu nữ áo xanh kia khẽ gọi một tiếng.
Lưu Tố Tâm phất tay lên ý bảo cô khỏi nhiều lời, rồi lại nói với Nghi Huyên: “Cô nương, hy vọng bây giờ cô và ta có thể hòa thuận như xưa. Đừng để chúng ta lại phải động đao động thương.” Lưu Tố Tâm nói xong thì bảo các nữ nhi cất vũ khí, rồi xoay người dẫn đường cho họ.
Nghi Huyên không ngờ bà ta lại đồng ý dễ dàng đến thế, lại nghe câu cảnh cáo phía sau thì lòng cũng thấy hơi hãi. Nhưng đã tới rồi thì không thể quay đầu được nữa. Cô dìu Thương Hàn đi theo họ. Lúc đi ngang qua tấm bia đá, cô dừng lại một chút, lòng bỗng cảm thấy ưu sầu.
Chìm nổi trong bể dục vọng chết mới tỉnh, nỗi khổ trong cõi hồng trần lòng tự biết —— đạo lý trong đó, cuối cùng cô cũng hiểu được.
…
Sau khi vào Chân Hư cảnh, Lưu Tố Tâm lại dẫn họ đến nhà Lục Tín. Người nhà Lục Tín vẫn chưa hay biết việc họ rời đi, mà chỉ nghĩ họ ra ngoài tìm người như trước, bây giờ thấy họ về thì vội vàng đến hỏi thăm ân cần. Lục Tiểu Oanh là người thứ nhất chạy ra đón, con bé thấy Thương Hàn phải dựa vào Nghi Huyên thì lòng nặng nề, khuôn mặt tràn đầy lo lắng. Con bé kéo tay hắn, khổ sở nói: “Đại ca ca, muội đã nói là đừng đi xa quá mà. Có phải huynh lại sinh bệnh không? Đại ca ca nghìn vạn lần đừng chết nhé…”
Thương Hàn hơi do dự, rồi cũng mở miệng an ủi cô bé: “Ta không sao.”
Lục Tiểu Oanh nghe hắn nói vậy thì phấn trấn hơn nhiêu, “Đại ca ca, lần sau huynh ra ngoài thì đến tìm muội nhé. Muội sẽ dẫn huynh đi đường vừa không sinh bệnh cũng không bị chết…”
Lục Tiểu Oanh còn chưa nói hết đã bị Lưu Tố Tâm ngắt lời. Lưu Tố Tâm tươi cười kéo Lục Tiểu Oang ra, dỗ dành nói: “Tiểu Oanh à, Đại ca ca cùng tỷ tỷ đang rất mệt, dẻ cho họ nghỉ ngơi nhé. Thím đưa con đi chơi, được không nào?”
Lục Tiểu Oanh chần chừ nhìn Thương Hàn một chút, rồi gật đầu đi theo Lưu Tố Tâm.
Nghi Huyên nhận ra Lưu Tố Tâm đang cố che giấu điều gì đó, nhưng không thể truy đến cùng. Ba nữ nhi của Lưu Tố Tâm đưa họ đến tận phòng nghỉ, rồi mới cáo từ đi khỏi. Nhưng bọn họ vẫn chưa đi xa, mà đứng nói chuyện ngay tại hoa viên cách không xa khu nhà khách. Chỉ sợ Lưu Tố Tâm vẫn chưa tin bọn họ, có ý muốn giám thị trông chừng họ.
Sự tình giờ biến thành “Đi một bước, lại tính một bước”. Nghi Huyên bất đắc dĩ thở dài, dìu Thương Hàn ngồi xuống giường, tự nói với bản thân: “Mặc kệ ra sao, vào được đây là tốt rồi…”
Cô chưa dứt lời, âm cuối chữ “tốt” còn chưa kịp kéo dài ra sự buồn phiền, thì Thương Hàn đã mở miệng nói một cách lạnh lùng: “Lợi dụng ta để vào cũng được thôi, nhưng không biết thu bớt lực chân lại sao?”
Nghi Huyên lập tức “Hừ” một tiếng, nói: “Nhỏ giọng thôi đừng để người ta nghe thấy. Làm gì mà nói từ ‘lợi dụng’ khó nghe vậy. Vừa nãy ngáng chân huynh cũng là vì tình thế ép buộc thôi. Hơn nữa, có dùng chút lực nào đâu, mà huynh cũng đâu có ngã.”
Tuy Thương Hàn không vui, nhưng vẫn chấp nhận lời giải thích đó, cũng không tranh cãi thêm với cô, mà ngồi yên điều tức.
Trong phòng yên tĩnh lại, Nghi Huyên bỗng thấy không được tự nhiên. Cô do dự nói: “Ừm, sư huynh, huynh nghỉ ngơi trước đi, muội ra ngoài xem tình hình.”
“Không được.” Thương Hàn kiên quyết bác bỏ.
Nghi Huyên cũng ngờ tới câu trả lời này rồi, đành hậm hực đến cạnh bàn ngồi xuống, bất đắc dĩ nhìn hắn ngồi thiền. Lúc này mới là lần đầu tiên cô để ý kỹ đến công hiệu của linh khí Chân Hư cảnh, mặc dù không nhìn thấy vết thương dưới lớp quần áo hắn, nhưng nhìn thần sắc trên gương mặt hắn là có thể thấy rõ ràng. Sắc mặt hắn vốn đang tái nhợt, nay đã thấy tươi sáng hơn nhiều. Ngay cả sự mệt mỏi chán nản, thậm chí là suy sụp tinh thần, sự đau đớn cũng được gội đi sạch sẽ, trông hồng hào như vừa được hồi sinh. Giờ phút này, cô thật sự không biết nên vui hay buồn nữa…
Một lát sau, Thương Hàn thiền xong thì thở dài một hơi, thả lỏng dáng ngồi, nói: “Nghi Huyên, muội qua đây.”
Nghi Huyên đứng dậy đi tới cạnh hắn, “Chuyện gì?”
“Lấy gương của muội ra đây, ta dạy muội thuật ‘Gương ảnh chiếu song’.”
Thuật “Gương ảnh chiếu song” này chính là tuyệt kỹ của Thương Hàn, có thể lấy sức mạnh của bảo kính, để tạo nên một ảnh ảo của bản thân, bản thể đó không chỉ giống về hình dáng mà sức mạnh cũng không hề thua kém, còn có thể phối hợp hoàn hảo với chính thể, quả thực rất lợi hại. Một tuyệt kỹ như vậy mà hắn lại muốn dạy cô sao?
Nghi Huyên nói: “Huynh có thể tu thành ‘Gương ảnh chiếu song’ là vì có ma chủng trong người trợ giúp. Tuyệt kỹ như vậy, người khác sao có thể luyện thành.”
“Muội không cần phải tu thành giống ta, chỉ cần tạo ra được một cái bóng có thể hành động tự do là được, như vậy cũng tiện cho việc điều tra trong Chân Hư cảnh.” Thương Hàn nói.
Nghi Huyên suy nghĩ một chút, rồi gọi bảo kính ra như lời hắn nói. Thương Hàn nhận lấy tấm gương kia, cảm giác thấy hơi lành lạnh, mà khoan khoái thanh thản. Chiếc gương được chủ nhân dùng pháp lực ngưng tụ ra, nên nó đồng tâm cộng mệnh, giống như một phân thân khác của chủ nhân. Linh khí chứa bên trong tấm gương chính là khắc họa của chủ nhân. Nếu hắn nhớ không lầm thì Nghi Huyên đặt tên cho bảo kính là “Trạm Lộ”, với mong muốn ban ân trạch cho vạn vật.
Nghi Huyên thấy hắn cầm tấm gương mà trầm tư lại tưởng hắn đang nghĩ đến bảo kính “Tiềm Tịch” đã bị vỡ của mình. Cô hắng cổ họng, mang theo tầm tình muốn chịu đòn nhận tội mà nói với hắn: “Sư huynh, là ta không bảo vệ tốt tấm gương của huynh, xin lỗi.”
Câu nói này của Nghi Huyên lại khiến Thương Hàn trở nên phiền lòng.
Nghi Huyên thấy hắn nhíu mày thì vội nói: “Thực ra toàn bộ cũng không phải tại ta, là ma đầu phủ Cức Thiên kia đánh vỡ!” Sau đó cô bắt đầu kể chuyện làm sao mình bất hạnh bị chọn làm mồi dụ thâm nhập vào lòng sông Trường Nguyệt, phải tìm cách để đặt nội đan trong tấm gương vào cơ thể lệnh chủ, rồi lệnh chủ đã bóp nát tấm gương để hả giận ra sao cho Thương Hàn nghe, nỗ lực bày tỏ rằng mình là người vô tội.
Thương Hàn nghe xong, gật đầu nói: “Chẳng trách. Nếu trong gương còn có nội đan của ta thì sao dễ dàng bị vỡ nát như vậy.”
“Ừ. Cho nên thực sự không phải tại muội nha.” Nghi Huyên lấy túi vải đựng những mảnh vỡ tấm gương từ trong ngực ra, để vào tay hắn nói, “Tất cả mảnh vỡ đều ở trong đây. Nếu huynh bình phục hoàn toàn thì có lẽ sẽ sửa được nó.”
Thương Hàn áng chừng trọng lượng của những mảnh vỡ, lại hỏi Nghi Huyên nói: “Vậy muội vẫn luôn mang những mảnh vỡ này trên người sao?”
“Cũng gần như vậy.” Nghi Huyên thành thật nói, “Lúc trước huynh đưa cho muội, đương nhiên muội phải giữ trong người. Về sau Chưởng môn cùng các vị Trưởng lão cũng cầm chiếc gương một thời gian để tăng cường nội đan giúp huynh. Nhưng phần lớn thời gian là muội bảo quản nó. Sau khi tấm gương bị vỡ, ta vẫn mang trên người, chỉ nghĩ là sẽ trả lại cho huynh…”
“Muội có từng nói chuyện với chiếc gương không?” Thương Hàn đột nhiên hỏi một câu.
“Huynh nghe thấy?!” Nghi Huyên buột miệng thốt lên, đến khi nói xong lại hối hận không thôi. Cô vội ho một tiếng, lời lẽ vô cùng chính nghĩa, “Đương nhiên là không rồi! Aiz, hơn nữa, ai lại đi nói chuyện với cái gương chứ? Thế thật quái gở, ha ha.”
“Muội hoảng cái gì?” Thương Hàn hơi nhướn mày nói.
“Muội hoảng lúc nào? Chỉ là thấy kỳ lạ thôi. Đang yên lành tự nhiên huynh hỏi làm gì?” Lời nói của Nghi Huyên đúng như cây ngay không sợ chết đứng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự hoảng hốt.
Thương Hàn nghe ra cô đang hoảng, lại chậm rãi nói: “Bởi vì ta thực sự nghe thấy.”
Nghi Huyên sợ run lên, vừa cười vừa nói: “Gạt người hả? Được rồi, không phải huynh nói muốn dạy ‘Gương ảnh chiếu song’ cho ta sao? Mau dạy đi chứ, đừng làm chậm trễ chuyện chính!” Cô nói rồi lập tức chộp lấy tấm gương trong tay hắn, nói, “Đầu tiên là làm gì? Vận công?”
Thương Hàn mỉm cười, cũng không đáp lời cô mà chỉ khe khẽ nói bốn chữ:
“Hóa ra là muội.”