Coi như năng lực tiếp thu của cậu tương đối mạnh, còn nghĩ chắc ngôn từ của truyện không đúng, đọc một lần không hiểu thì Lộ Nam đọc lại ba lần để biết mình rốt cuộc đã mượn loại truyện nào. Sau đó người luôn dính lấy giường là ngủ như Lộ Nam cũng phải mất ngủ hai ngày, bởi vì nội dung quyển sách này đã vượt qua nhận thức của cậu.
So với lúc đầu đọc cảnh nóng khiến mặt đỏ tim đập, thì bây giờ cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.Những kích thích không thể tâm sự cùng ai, trái tim Lộ Nam vô cùng ngột ngạt.
Thành Hướng Bắc đang cùng các thành viên luyện bóng, Lộ Nam ngồi yên trong chốc lát mới chậm rãi đi đến bên cạnh sân bóng. Càng đến gần, cảnh tượng mấy tên con trai kề vai sát cánh lại càng nhiều, Lộ Nam từ trước đến nay không có thái độ gì với cách thể hiện tình cảm của đám con trai cũng đột nhiên tỉnh ngủ.
Hình như trong Slamduck, loại tình cảm đó cũng nảy sinh từ trên sân đấu đúng không? Càng nghĩ càng thấy kì quái, bước chân Lộ Nam nhanh hơn đến chỗ đội bóng lớp mình, Thành Hướng Bắc và thành viên đột bóng sẽ không giống trong truyện tranh chứ? Tim càng nghĩ càng loạn, mặc dù biết truyện tranh cuối cùng cũng chỉ là truyện tranh, nhưng nó cũng được con người vẽ ra cho nên cũng chứng rõ là có người đã nghĩ như vậy!
Sau khi loạng choạng một chút thì Lộ Nam cũng lấy được một vị trí tốt bên sân. Thành Hướng Bắc đang chơi 3×3 đối kháng, mỗi người đều di chuyển nhanh nhẹn, vô cùng hăng hái. Biểu hiện của Thành Hướng Bắc cực kì xuất sắc, thật giống một con hổ uy phong lẫm liệt, khí thế khiến cho người ta phục sát đất. Người đối đầu trực tiếp với Thành Hướng Bắc là Chu Phác, Lộ Nam híp mắt lại, lần đầu tiên chăm chú nhìn Chu Phác, cậu nhìn cả buổi rồi cũng phải thừa thận Chu Phác cũng là một người rất xuất sắc. Vì vậy, hình ảnh truyện tranh tự động xuất hiện trong não Lộ Nam khiến cậu rùn mình một cái, chuyện đó, chuyện đó,…
“Thành Hướng Bắc, cậu lại đây cho tớ! ” Lộ Nam nghiêm mặt.
“Hả?” Thành Hướng Bắc đang định chặn đối thủ thì giật mình, bóng bị Chu Phác cướp được. Hắn dừng bước, nghi hoặc nhìn về bên sân, vừa rồi có phải Lộ Nam gọi mình không nhỉ?: “Nam Nam?” Hắn khó hiểu hỏi.
“Qua đây!” Lộ Nam thấy hắn đứng yên tại trận thì nóng nảy, quả nhiên những người có chung đam mê mục đích thường dễ đến gần nhau, nhìn Chu Phác linh hoạt chạy tới chạy lui trên sân, lại nghĩ đến người tứ chi không phối hợp như mình, trong lòng Lộ Nam ngày càng thêm khó chịu.
Thành Hướng Bắc cũng ý thức được Lộ Nam đang không bình thường, lập tức chạy đến, bởi vì đang vận động nên cả người hắn đều mồ hôi, thở hồng hộc nói: “Nam Nam, cậu làm sao vậy?”
Ánh mắt Lộ Nam rất phức tạp nhìn hắn, giống như trên mặt hắn xuất hiện một đóa hoa vậy, có điều cậu vẫn không nói câu nào. Thành Hướng Bắc vẫn kiên nhẫn chờ cậu, Lộ Nam không nói gì, ánh mắt còn thật kì lạ.Hắn đưa tay sờ trán mình với trán Lộ Nam, nói: “Không bị sốt mà!”
Lộ Nam còn chưa nói, Chu Phác ở trên sân đã kêu liên thanh rồi: “Lão đại, còn đánh nữa không?”
Hai người trong đội cũng kêu theo: “Lão đại, nhanh trở về còn tấn công!”
Thành Hướng Bắc quay đầu lại cười rõ tươi, xoa đầu Lộ Nam nói: “Không có gì thì tớ đi đánh tiếp đây?”
Kỳ thi giữa kì gần đến, không khí học tập trong lớp dần trở nên dày đặc.
Lộ Nam không hề quan tâm đến cuộc thi đang đến đít mà chỉ lén lút đi mượn truyện.
Cậu không trả cuốn Slamduck lần trước, chỉ nói với chủ tiệm là mình không cẩn thận làm mất rồi, chủ tiệm cũng không nói gì chỉ trừ vào tiền cọc thôi. Lần này Lộ Nam chọn truyện tương đối tỉ mỉ, mỗi quyển đều phải mở ra đọc qua nội dung để tránh phải thấy những hình ảnh không đáng thấy, chỉ có điều cậu không nhận ra trong tiềm thức mình đang tìm loại truyện tranh có đề tài tương tự. Coi như cậu có vận khí tốt, hoặc là chủ tiệm có hết mọi loại truyện, Lộ Nam tìm một cuốn truyện trong tủ, lật ra thì có hai người đàn ông đang ôm nhau. Cậu cúi đầu đăng ký rồi vội vàng ôm truyện chạy đi.
Đầu tiên cậu giấu truyện trong kí túc xá, bây giờ bạn cùng lớp đang liều mạng ôn bài, thực sự không thể đọc truyện tranh tránh gây kích thích cho mọi người được. Hơn nữa loại truyện này dường như không thể công khai thưởng thức trước mặt công chúng được. Lộ Nam không ngừng mâu thuẫn tại sao mình lại mượn hai quyển truyện có nội dung này chứ, nhưng tim lại không kiềm chế được khát vọng học xong giờ tự học buổi tối để đọc chúng.
Thành Hướng Bắc cũng thấy Lộ Nam không bình thường, hắn lặng lẽ đi đến, dùng mắt ra ám hiệu với Lâm Tiểu Thiên ý bảo cậu ta đổi chỗ cho mình. Lộ Nam ngồi nhìn bài thi đến đờ đẫn, không chú ý người bên cạnh mình đã đổi. Cậu bĩu môi, hai mắt vô thần nhìn quyển đề thi trước mặt, chuyện học tập cậu vẫn luôn rất chú tâm nhưng mấy hôm nay tâm trí vô cùng chậm chạp.
[Mất hứng à? ] Trong lớp vô cùng yên tĩnh, Thành Hướng Bắc không thể làm gì khác hơn là viết giấy cho Lộ Nam.
“À… Á? ” Một tờ giất đột ngột đặt trước mặt mình, Lộ Nam hoảng sợ kêu lên.
Chân lập tức bị đá một cái, Lộ Nam ngỡ ngàng phát hiện vẫn còn trong phòng học, Thành Hướng Bắc đang ngồi bên cạnh mình., thậm chí có người còn trừng mắt liếc cậu nữa, Lộ Nam le lưỡi, vội vàng cúi đầu.
[Sao cậu lại ngồi đây? ]
[Cậu cứ ngẩn người ra, khó chịu? ]
[ Không có ]
[ Vậy là tốt rồi, đọc sách đi]
[Dạ mẹ! ]
Lộ Nam thực sự không bình thường, thành hướng biết nhưng không rõ nguyên nhân.
Sau kì thi sẽ được nghỉ đông, người luôn luôn ở Thành gia dịp năm mới như Lộ Nam mà lần này lại chạy nhanh như thỏ về nhà mình. Thành Hướng Bắc thấy rất kì quái nên năm lần bảy lượt đến nhà cậu tìm, biểu hiện của Lộ Nam vẫn vô cùng bình thường, không xem TV thì chơi trò chơi….À, có một chuyện quái lại! Trước đây Lộ Nam đều sai mình đi mượn truyện tranh cho cậu ấy, vậy mà lần này về nhà chưa từng nói qua.
Thành Hướng Bắc và Lộ Nam ngồi trong phòng khách nhỏ nhà cậu xem TV, là Saint Seiya! Hắn và Lộ Nam đã xem phim này 2 lần rồi, sao Lộ Nam lại bắt đầu xem lại nhỉ? Hơn nữa, bình thường mỗi lần nhân vật chính xuất hiện, hai mắt cậu sẽ tỏa sáng mà. Thành Hướng Bắc tỉ mỉ nghiên cứu ánh mắt Lộ Nam, dường như mỗi lần đám người kề vai nhau chiến đấu thì mắt cậu lại lóe lên, tim hắn khẽ cười, thầm nghĩ gần đây Lộ Nam lại đam mê truyện nhiệt huyết thiếu niên rồi!
Tuy rằng Lộ Nam có vẻ quái lạ nhưng Thành Hướng Bắc không thể nói rõ ra nói quái lạ chỗ nào cho nên chỉ đành mặc kệ, dù sao Lộ Nam vẫn cứ sống tốt dưới mí mắt hắn là được. Cho đến khi bạn thân của anh hắn là Hàn Minh Lãng chạy đến Thành gia làm khách thì rốt cuộc hắn đã nhận ra Lộ Nam quái lạ chỗ nào!
Trước đây Lộ Nam sẽ ngồi xếp bằng với Hàn Minh Lãng dưới nhà rồi cùng nhau chơi game, nhưng bây giờ cậu lại lặng lẽ dịch chuyển thân thể! Trước đây bọn họ có thể sánh vai, ôm nhau cũng chẳng hiếm lạ gì. Bây giờ thì khác! Lộ Nam vẫn vô cùng vui vẻ chơi đùa với Hàn Minh Lãng, có điều nụ cười trên môi mất đi vài phần vui vẻ! Kẻ ngu si cũng có thể thấy được điểm bất thường đó!
Thành Hướng Bắc đặc biệt phiền muộn, hắn nghĩ chuyện mình thỉnh thưởng mơ tưởng Lộ Nam đã bị cậu phát hiện, vậy mà mấy ngày tỉ mỉ quan sát lại thấy không phải. Lộ Nam không chỉ giữ khoảng cách với mình mà còn với Hàn Minh Lãng và lão anh hắn, gần như không hề tiếp xúc thân thể khi chơi đùa với nhau. Tâm tình Thành Hướng Bắc có thể thả lỏng một chút.
Hai người cứ không tự nhiên như vậy trải qua kì nghỉ đông.
Thành Hướng Bắc cẩn thận quan sát Lộ Nam, Lộ Nam lại cố gắng không để lại dấu vết gì đồng thời kéo dài khoảng cách với Thành Hướng Bắc.
Thói quen sinh hoạt của hai người từ từ thay đổi, vẫn cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi học, một người chơi bóng người kia sẽ đi thuê truyện, sau giờ tự học buổi tối vẫn cùng nhau về ký túc xá. Có điều cũng có vài thứ khác lạ, trước đây Lộ Nam vẫn hay nhét chung một chỗ với Thành Hướng Bắc, ví dụ khi Thành Hướng Bắc chơi tú lơ khơ với người khác cậu sẽ nằm trên lưng hắn hô to gọi nhỏ, bây giờ hắn đánh bài tú lơ khơ, cậu chỉ kéo ghế lại ngồi xem chiến.
Thân thể Thành Hướng Bắc trổ mã rất nhanh, thân cao một mét tám có lẻ rồi, tương ứng với đó đặc thù nam tính trên cơ thể cũng nổi bật, giọng nói trở nên ồm ồm. Lộ Nam rất ước ao, không biết có phải nguyên nhân do di truyền không mà cậu dậy thì tương đối chậm, ngoài cao lên ba cm so với nhau trước thì không có gì thay đổi, cũng chẳng có mùi vị đàn ông đậm đặc như Thành Hướng Bắc.
Thành Hướng Bắc đánh bóng xong hai người sẽ đi tắm cùng nhau. Đến khi lột sạch quần áo, Lộ Nam lại thấy hối hận. Hia người đứng chung một chỗ thực sự cách xa nhau lắm! Thân thể Thành Hướng Bắc ngày càng giống đàn ông, còn cậu thì da ngày càng trắng, thân thể bé nhỏ vẫn là bé nhỏ…thật đả kích người ta mà! Lộ Nam nộ trừng mắt nhìn Thành Hướng Bắc mà Thành Hướng Bắc lại không rõ chỉ có thể dẫn cậu đi giành chỗ. Vốn dĩ hai người chỉ cần dùng chung một chiếc vòi sen nhưng Lộ Nam đang giận dỗi nên độc chiếm một mình một vòi, nói Thành Hướng Bắc đến chỗ đối diện đi. Thành Hướng Bắc cười nghe theo, lúc trước hắn còn có thể quấn quýt chơi đùa một hồi, nhưng bây giờ Thành Hướng Bắc không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đây là thời gian không thể tự nhiên được với Nam Nam! Nếu đứng với cậu dưới một vòi sen thì cái thứ kia có khả năng nhếch lên đó!
Thành Hướng Bắc tắm rửa rất nhanh, quyết định đi ra bên ngoài chờ lộ na,, vừa muốn nói với cậu thì đột nhiên Lộ Nam kêu lên: “Lão Hổ! Giúp tớ cọ lưng!”
Đáy lòng Thành Hướng Bắc buồn bực một trận, thực sự rất sợ điều đó sẽ xảy ra mà! Thế nhưng hắn không thể không nghe theo lệnh triệu tập của Lộ Nam, chỉ đành cắn răng đi qua, vừa thấy cái lưng trắng nõn nà của cậu, miệng hắn đã khô rang. Hắn nghẹn họng, bảo Lộ Nam đứng chống tay lên tường, nhắm mắt lại ____chà chà!
“Cậy chà củ cải à!” Lộ Nam đột nhiên đứng dậy, giận giữ nói.
Thành Hướng Bắc vội vàng hoàn hồn, trên làn dã trắng nõn của Lộ Nam còn hiện lên mấy vết chà đỏ ửng, hắn muốn nói xin lỗi: “Cái kia..cái kia…”
Xong rồi, vì sao vết đỏ kia cũng chói mắt vậy? À…muốn…liếm quá!!
Lộ Nam lườm hắn một cái, nói: “Được rồi, không biết cậu chu du trong cõi thần tiên nào nữa.”
Thành Hướng Bắc cười khan một tiếng đang định rời đi thì Lộ Nam kéo tay hắn lại, mắt to không thèm chớp nhìn chằm chằm vào chỗ đó của Thành Hướng Bắc. Hắn bị cậu nhìn đến sợ, lúng túng hỏi: “Nam Nam, cậu nhìn gì thế?”
Lộ Nam trừng to mắt, còn cúi đầu tiến đến cái chỗ kia của Thành Hướng Bắc, một tay hướng về phía bộ lông giật một cái: “Vì sao chỗ này của cậu lại là màu đen?” Còn xoăn tít nữa!
“A A A A…” Lực tay Lộ Nam lớn, giật được một cọng lông, Thành Hướng Bắc đau đớn gào lớn, ý tưởng gì cũng mất sạch.
Tiếng gào thét của hắn làm quần chúng trong phòng tắm đều kinh sợ, có người còn đi ra xem tiếng ai vậy, trong làn hơi nóng nhận ra hắn, cười nói: “Thành Hướng Bắc, đúng cậu không?”
“Không, không có gì… ” Thành Hướng Bắc đau đến mức khom người, còn muốn sờ lên vết thương, nhưng vì tên con trai trước mặt nên đành nhịn xuống, thật vất vả cơn đau đớn mới dần qua đi, Thành Hướng Bắc nở nụ cười ái ngại với vẻ mặt lo lắng của Lộ Nam, run lẩy bẩy đi ra khỏi đó.
Hắn thề không bao giờ tắm rửa chung với Lộ Nam nữa.