Hai người đã hai năm không gặp nhau, lần gặp mặt này phá lệ cực kì thân thiết. Ngoại hình Lộ Thiến mang hướng phương tây, là do có mang dòng máu lai trong người, khuôn mặt sắc nét hơn người thường nhiều, thoạt nhìn rất có khí thế. Lộ Thiến vô cùng thích đứa em họ duy nhất này, bởi vì phải ra nước ngoài học nên hai người đã lâu không được gặp gỡ.
Cô mang cho Lộ Nam thật nhiều chocolate ngon miệng, còn mang theo nhiều đặc sản địa phương khác, Lộ Nam vô cùng vui vẻ nhận tất. Lộ Thiến rất cuồng phim hoạt hình, vừa đến nhà Lộ Nam đã muốn cậu đưa mình đi xem bộ sưu tập, chỗ Lộ Nam không có nhiều lắm, phần lớn đều do Thành Hướng Đông tặng. Hơn nữa nếu cậu thích cái gì có thể đến Thành gia, Thành Hướng Bắc độc chiếm tầng ba, muốn nằm tư thế nào cũng được, không giống như nhà mình, nằm sai tư thế một chút sẽ bị mẹ nhắc nhở.
Nhưng cũng vì nguyên nhân đó mà cậu đã mấy ngày không đến Thành gia rồi, một phần nguyên nhân là do Lộ Thiến đến làm khách, nguyên nhân còn lại là do bản thân cậu đang rất rối rắm. Hai người như đấu sĩ, vừa xem Slamduck lại chiếm giữ Tv, cái mông cũng không dịch một ly. Cuối cùng mẹ Lộ thực sự không nhìn được hành vi hãm sâu của hai người mà đá cả hai đi dạo phố, thuận tiện thư giãn đôi mắt một tí.
Thành phố nhỏ không có nhiều chỗ chơi, hơn nữa trời đang nóng nực, hai người cũng chẳng muốn đi nhiều. Đi dọc theo con đường nhỏ, lơ đãng thế nào đã đến bên hàng rào Thành gia, con đường này vô cùng quen thuộc nên Lộ Nam quả thực vô ý thức mà đi theo. Lộ Thiến nhìn căn biệt thự có tường cao vây quanh, đứng bên ngoài còn có thể ngửi được mùi hoa thơm, tò mò hỏi: “Đây là nhà ai vậy? Thần thần bí bí.”
“Nhà họ Thành, là nhà hàng xóm của em.” Lộ Nam nhún nhún vai.
“Ai? Có phải là gì đông, gì bắc…à không phải, nhà hắn có một bà cụ đúng không?” Lộ Thiến cố gắng hồi tưởng lại kí ức, vừa nói vừa nghĩ, cô chỉ thỉnh thoảng mới về quê một chuyến nên không có nhiều ký ức lắm.
“Ừm, là bà nội.” Lộ Nam kéo cô đi vào Thành gia, đã mấy ngày không qua thật sự rất nhớ nhung chiếc thảm trong phòng Thành Hướng Bắc mà.
Cổng không khóa, Lộ Nam đẩy cửa tiền vào.
Lộ Thiến hồi hộp đứng phía sau còn nói cậu ít ra phải gõ cửa chứ? Có điều Lộ Nam đã kéo cô vào trong, con chó xích trong sân thấy có người lạ tiến vào lập tức tru lên, ánh mắt hung ác cực kỳ. Lộ Nam quát một tiếng: “Đại Bảo, không được sủa!”
“Ử.. ử.. ” Đại Bảo bị tiếng quát của Lộ Nam làm sợ, không cam lòng rên rỉ mấy tiếng. Lộ Thiến thả lỏng vỗ ngực thở phào, cần thận đi theo Lộ Nam vào nhà.
Thím Lý nghe có tiếng chó sủa nên chạy ra đón, mắt thấy Lộ Nam đang kéo theo một cô gái rất xinh đẹp: “Nam Nam, ai vậy con?”
“Chị họ con, Lộ Thiến.”
“À! Thì ra là con gái nhà bác con à? Ôi, đã cao như vậy rồi sao!” Thím Lý cười cười tiến lên cầm tay Lộ Thiến, bà nội Thành nghe bọn họ nói chuyện cũng xoay đầu lại nói: “Đúng là con gái nhà Tiểu Chính rồi! Mau đến đây cho bà xem nào!”
Lộ Nam giới thiệu vài câu, mắt thấy bà nội Thành chuẩn bị hồi tưởng lại chuyện xưa, không có lương tâm ném Lộ Thiến lại một mình đi lên tầng. Cậu bò lên tầng ba, một đạp đá văng cửa phòng Thành Hướng Bắc. Thành Hướng Bắc đang khoanh chân trước tv chơi trò chơi, thấy Lộ Nam thở hổn hà hổn hển bèn cười nói: “Cậu gấp gì vậy? Trời nóng như vậy còn chạy chứ!”
Lộ Nam đá văng dép đi trong nhà rồi chạy lại cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ Thành Hướng Bắc có để một ít thức ăn, thực ra hắn cũng không thích ăn đồ ăn vặt, phân nửa đồ ăn trên bàn là chuẩn bị cho cậu. Trong bát thủy tinh là những miếng dưa hấu đươc cắt đều nhau, phía trên có phủ một ít đường trắng, đường không bị ướt mà kết hợp với ruột dưa màu đỏ nhìn rất đẹp, vừa nhìn đã khiến người ta muốn ăn. Lộ Nam ôm bát, cũng học Thành Hướng Bắc ngồi xếp bằng, vừa ăn vừa nhìn hắn chơi game.
“Này! Không được ăn hết, tớ còn chưa ăn mà!” Thành Hướng Bắc trêu chọc nói.
Lộ Nam nhún nhún vai, tống thêm một miếng dưa hấu vào bụng, còn cố ý nhai nhóp nhép: “Ố? Thứ này không phải để cho tớ à?”
“Ơ ơ! Có biết ngượng không? ” Ngoài miệng thì làm bộ không thèm để ý nhưng trong bụng Thành Hướng Bắc rất vui vẻ! Mấy ngày nay hắn cố ý nhờ thím Lý chuẩn bị hoa quả giải nóng cho Lộ Nam đến ăn cho mát, vậy mà cậu lại không đến, Thành mỗ vừa buồn phiền vừa nhớ nhung.
“Hừ! Tớ không ăn cậu mới mất mặt ấy!” Lộ Nam tốt bụng xiên một miếng dưa hấu đút tới miệng Thành Hướng Bắc, hắn ngay lập tức há miệng đón lấy, thầm nghĩ miếng dưa này sao mà ngọt! Ngọt đến tận tim luôn!
Lộ Thiến vất vả lắm mới thoát được hoạt động tưởng nhớ của bà nội Thành, hùng hục chạy lên tầng ba.
Đến tầng ba, cô lịch sự gõ cửa một cái rồi đẩy vào, vừa mở cửa đã thấy hai người vừa cười đùa vừa chơi game, Lộ Thiến nổi giận nói: “Lộ Nam được lắm, để chị ở dưới tầng nói chuyện xưa với bà, em thì chạy tót lên đây chơi!”
Lộ Nam vội vàng mời chị họ ngồi, còn đứng lên lấy nước cho cô uống. Thành Hướng Bắc thấy đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ lai tây thì có chút giật mình, hơn nữa nhìn bộ dạng quen thuộc của cô với Lộ Nam, ngực đập mãnh liệt, người này là ai vậy?
Lộ Thiến không khách khí đặt mông ngồi xuống, cô nhìn quanh bốn phía rồi mới nói chuyện với Thành Hướng Bắc: “Em là Tiểu Hổ Tử à?”
Thành Hướng Bắc gật đầu. Lộ Nam đổ nước chanh vào ly rồi đưa cho Lộ Thiến, cười tủm tỉm: “Người này là Thành Hướng Bắc, nhũ danh Hổ Tử.” nói xong còn quay đầu nói với hắn: “Lão Hổ, đây là chị họ tớ, khi còn bé đã gặp rồi nhỉ?” Nói xong, còn mong chờ nhìn hai người.
Hai người đồng loạt lắc đầu, mặc dù hai nhà là hàng xóm lâu năm nhưng hình như, mà đúng là chưa bao giờ gặp nhau thật. Lộ Nam thấy người không thèm nể mặt mình thì xụ mặt ngồi xuống, chán nản nói: “”Không thể nào? Thực sự chưa gặp qua?”
Hai người lắc đầu lần thứ hai, Lộ Thiến khoa trương thở dài, nói: “Tiểu Nam, trí nhớ của em thực sự quá kém cỏi!”
Thành Hướng Bắc chỉ cười, đưa tay xoa đầu Lộ Nam. Cậu bị đả kích quá mức, ngã thẳng xuống sàn_____binh! Đầu không khống chế được phương hướng, đập thẳng xuống sàn nhà, Thành Hướng Bắc vội vươn tay nâng cậu dậy, cẩn thận kiểm tra xe chỗ nào bị đập, còn dùng lực rất nhẹ xoa bóp cho Lộ Nam: “Nam Nam, có đau không?”
Lộ Nam gật đầu, dùng ánh mắt rất tủi thân nhìn Thành Hướng Bắc, lòng hắn chợt căng thẳng, tiếp tục dùng lực tay rất nhẹ xoa chỗ đau cho cậu, còn vô cùng ấu trĩ thổi thổi, vừa thổi vừa nói: “Đau nhức bay đi thôi…”
Lộ Thiến ngồi ở bên cạnh nhìn, ánh mắt càng ngày càng quái dị.
Hai người ăn tối ở Thành gia, sau đó mới chậm rãi đi bộ về nhà.
Trở về nhà, hai người tắm rửa xong rồi tiếp tục ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình.
Ba Lộ mẹ Lộ bị hai người chiếm đóng địa bàn, đành dặn dò không được xem quá khuya rồi sờ mũi đi về phòng mình.
Đội bóng chiến đấu rất kịch liệt, Sakuragi và Rukawa vẫn ầm ĩ với nhau như cũ. Ánh mắt hai người vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình, Lộ Thiến thậm chí còn kích động nhảy dựng lên, Lộ Nam ngồi xổm trên sô pha, cùng vì pha tấn công mà gào thét ầm ĩ. Đang xem đột nhiên Lộ Thiến kích động nói: “AAAA! Sendol ra! Làm sao bây giờ? Rukawa thắng Sakuragi mất.”
Oái…Cái gì? Lộ Nam ngoáy ngoáy lỗ tai, cậu vừa nghe cái gì chứ? Cậu quay đầu nhìn Lộ Thiến, Lộ Thiến vẫn chăm chú vào màn hình Tv, tựa hồ chưa nói cái gì cả. Lộ Nam quyết định mình chẳng nghe thấy gì cả.
“Không thể nào! Tại sao Rukawa có thể đối đầu với Nagarekawa chứ? Sakuragi thật ngu ngốc! Nhanh ném vào đi!” Lộ Thiến tiếp tục hô to, lúc này Lộ Nam mới hiểu mình thực sự không bị lãng tai. Cậu nhìn khuôn mặt kích động của Lộ Thiến, đột nhiên có một suy nghĩ cực kỳ hoang đường, có phải chị cậu…cậu càng nghĩ càng khẩn trương, đột nhiên thử mở miệng: “Rukawa với Sendol mới là một đôi…”
“Em nói gì?” Vẻ mặt Lộ Thiến dữ tợn, thô lỗ nói: “Rukawa với Sakuragi mới là trời sinh một đôi!”
“Nhưng….” Lộ Nam chận rãi nói: “Sakuragi và Rukawa, Sendol, Yohei,….thật nhiều người đều đã làm mà!”
Động tác đòi nắm tay cậu của Lộ Thiến đột ngột dừng lại, hai tay khựng giữa không trung thực sự rất buồn cười, cô dại người ra một lúc mới gằn từng chữ: “Làm sao em biết được?”
Lộ Nam khẽ cắn môi, kéo Lộ Thiến đến phòng mình, lấy từ dưới đáy rương ra một quyển truyện tranh, ánh mắt dao động, không dám nhìn thẳng vào Lộ Thiến: “Cái này.”
Lộ Thiến run cầm cập cầm lấy truyện, lật vài trang, hoảng sợ nói: “Tiểu Nam! Sao em cũng đọc loại này!”
Trong lòng Lộ Nam tự hỏi tại sao lại là “cũng”? Thì ra chị cũng đọc à?
Cả đêm, hai người không nói chuyện với nhau.
Mãi cho đến hôm sau, ba Lộ mẹ Lộ phải ra ngoài, Lộ Thiến mới ngồi nghiêm túc lại chuẩn bị ngả bài với Lộ Nam.
“Tiểu Nam, tại sao em lại đọc loại truyện này?” Lộ Thiến nhìn chằm chằm, Lộ Nam giật nhẹ góc áo, cúi đầu: “Em chỉ ngẫu nhiên chọn được.”
“Ngẫu nhiên chọn được sao em lại giấu kín vậy?!”
“Dù sao… Dù sao nội dung… ” Lộ Nam cười gượng.
“Nghiêm túc cho chị!” Lộ Thiến nghiêm mặt nói: “Nếu như chỉ là xem cho vui thì chị cũng không nói gì, cũng sẽ thật vui vì có một đứa em chung sở thích với mình. Thế nhưng…” Cô dừng lại một chút rồi nói: “Nếu như em có khuynh hướng này, chúng ta phải nói chuyện rồi.”
“Khuynh hướng? Khuynh hướng gì? ” Lộ Nam hỏi.
“Em thực sự không biết?” Ánh mắt Lộ Thiến phức tạp, cô nói: “Là nam thích nam,…chỉ mong là chị buồn lo vô cớ.”
“Em… ” Lộ Nam muốn nói lại thôi.
“Tiểu Nam, em vẫn còn nhỏ…” Lộ Thiến cười khổ nói: “Hi vọng em chỉ là hứng thú mà thôi.”
Lộ Nam trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: “Chị, chị nói làm sao để nhận ra mình thích nam hay nữ?”
“Hả? ” Lộ Thiến kinh ngạc, nói: “Chị nghĩ câu hỏi của em thật giống với rất nhiều người, nếu là chị thì chị chỉ nghĩ mình thích một chàng trai thế nào, mà không phải là vấn đề chị thích nam hay nữ. Nếu em đã hỏi như vậy thì chứng tỏ trong lòng em đã bất đầu rung động đúng không?”
Lộ Nam há hốc mồm, lại chán nản cúi đầu, một hồi lâu sau mới nghe cậu lẩm bẩm: “Thực ra em vẫn không hiểu rõ lắm có chuyện gì đang xảy ra, trước đây vẫn tốt như vậy, nhưng gần đây em thấy hắn xuất hiện bên một nam sinh khác thì sẽ tức giận khó hịu. Nhưng cũng không hẳn là loại cảm giác miêu tả trong sách…” Cậu nói xong, mờ mịt nhìn Lộ Thiến, thấp giọng nói tiếp: “Chị, chị nói em làm sao vậy?”
Lộ Thiến thở dài, hỏi lại cậu: “Người kia là Thành Hướng Bắc phải không?”
“Hả? ” Lộ Nam lại càng hoảng sợ, kêu lên: “Làm sao chị biết?! ” nói xong, lập tức tỉnh người lại, nhanh chóng bịt mồm.
Lộ Thiến nở nụ cười, xoa đầu cậu, nói: “Con trai thân thiết với nhau không phải là dạng khiến người hoài nghi à?” Khi cô thấy Lộ Nam tủi thân nhìn Thành Hướng Bắc, ánh mắt yêu thương trong mắt đối phương thực sự không giống một đứa trẻ mười mấy tuổi nên có, quá sâu đậm, quá bao dung, nếu như ngôn từ để miêu tả tình cảm đó…thì không thể làm nổi!
Là một cô gái có sở thích đặc biệt, cô có thể say sưa với hình ảnh đó, nhưng khi đối tượng biến thành người thân mà cô yêu thương, loại cuồng nhiệt lập tức nguội lạnh, thậm chí bắt đầu trở nên hoảng sợ. Đương nhiên, tất cả điều này cô sẽ không nói với Lộ Nam: “Tiểu Nam, em có nghĩ đến chỉ là hai đứa lớn lên cùng nhau, mà em lại vô cùng ỷ vào hắn cho nên em không tự giác được nghĩ tình cảm hai đứa giống như trong truyện?”
“Ồ…là thế sao?” Lộ Nam nghi ngờ nhìn cô.
“Quả thực rất khó nói.” Lộ Thiến nhún nhún vai, giả vờ vui vẻ nói: “TiểuNam không hay chơi với bạn nữ nào nên không phân biệt được cảm giác của mình rồi! Tuổi của em…hẳn là nên nói chuyện yêu đương thuần khiết với mấy mỹ nữ e thẹn chứ?”
Lộ Nam có chút khổ não, hỏi ngược lại: “Tình cảm có thể lấy ra so sánh được sao?”
“Không thử làm sao biết được? ” Lộ Thiến nói lớn, cô ngồi dậy, hai tay nắm lấy vai Lộ Nam, khích lệ cậu: “Tiểu Nam! Thử yêu đương xem! Tuổi trẻ rất khó giữ lại đó!”
Lộ Nam nhìn ánh mắt ấm áp của cô, lâm vào suy tư.
Lộ Thiến lén thở dài nhìn em trai nhíu hết cả mày, tuy rằng không biết làm như vậy là đúng hay sai nhưng Tiểu Nam à chị đây đang nghĩ cách tốt nhất để giúp em đó, con đường đó quá khó đi, hơn nữa em còn nhỏ như vậy, để lớn lên một chút rồi đến có được không?