”Phòng nhị công tử, chuyện này, ta muốn về bàn bạc với phụ mẫu.”
Phòng Uy Dịch gật đầu mạnh một cái, tỏ vẻ đương nhiên.
”Đúng lắm, Tiểu Cam Đường nghĩ vậy là chí phải, về nói chuyện rõ ràng với Nhạc lão gia, tất sẽ sáng tỏ.”
Nhạc Cam Đường cắn cắn môi.
”Nhưng mà Phòng Uy Dịch, tại sao, ngươi lại muốn giúp ta?”
Phòng Uy Dịch thở dài, gõ gõ cây quạt.
”Tiểu Cam Đường à, ta nói rồi muội sao quên nhanh như vậy? Ta là đang tự giúp mình mà thôi.”
Nhạc Cam Đường đắn đo, hàng mày chau lại. Phòng Uy Dịch cười ngọt ngào tiến đến, dùng chiếc quạt nâng cằm của Nhạc Cam Đường, cười khì khì.
”Để nói nhỏ cho muội một tin nhé. Nhạc lão gia đến Thái Y Viện tìm một lang quân như ý cho đại tỷ nhà nàng, ta biết rồi. Hôm đó sư phụ ta sai bưng trà sang cho Trịnh thái y, nào ngờ mới biết giao tình của cha nàng với lão. Nghe chừng chuẩn bị chọn Lữ Ngâm làm hiền tế. Thế nào, có muốn biết thêm không?”
Nhạc Cam Đường tức giận vội đẩy chiếc quạt ra, ghét bỏ nói.
”Phòng nhị công tử, chuyện cũng đã nói rồi, ta sẽ về bẩm báo với phụ mẫu. Bây giờ ta đi đây, cáo từ.”
Phòng Uy Dịch trong lòng giống như có hai hàng lệ tuôn, níu kéo tay áo của tiểu cô nương nói.
”Tiểu Cam Đường muội muội, ở lại chúng ta tâm sự một chút không được sao?”
Nhạc Cam Đường đẩy hắn ra, không thèm ngoảnh lại, đi thẳng ra ngoài, bỏ lại một câu.
”Đi mà tâm sự với muội muội nào đó của ngươi ấy.”
Nhìn theo bóng dáng của tiểu cô nương rời đi, Phòng Uy Dịch thu lại biểu tình trên mặt, nhếch mép cười.
-
Hạ Cẩn Dưỡng cũng Bạch Sính Đình đứng đợi, thấy bóng dáng tiểu cô nương xuất hiện, cả hai liền chạy tới. Bạch Sính Đình sợ tiểu thư nhà mình lạnh, vội vội vàng vàng hỏi.
”Tiểu thư cùng Phòng công tử nói chuyện gì thế? Vẫn nên là chú ý đến sức khỏe một chút!”
Hạ Cẩn Dưỡng nhìn gò má đỏ ửng của tiểu cô cô, trong lòng như bị ai nhéo một cái, run run nói.
”Tiểu cô cô, trời lạnh như vậy, để ta cõng ngươi nhé?”
Bạch Sính Đình nhìn Hạ Cẩn Dưỡng như nhìn quỷ, dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng Hạ Cẩn Dưỡng cũng không nên quá mức nhiệt tình thế này đi? Chẳng lẽ hắn nhìn trúng tiểu cô cô của mình? Ôi! Không được! Đây là vô cùng không phù hợp với lễ giáo.
Nhạc Cam Đường chống lạnh kém, biết sắc mặt mình lúc này chắc chắn giống như thoa son rồi, không vui liếc một cái sắc lẹm về phía móng vuốt của Hạ Cẩn Dưỡng.
”Không cần.”
Hạ Cẩn Dưỡng “chu choa” một cái, ôm tim giống như là đau lòng, rồi lại cười cười nhăn nhở bảo.
”Tiểu cô cô phũ phàng quá, người ta muốn quan tâm mà… Nhưng mà tiểu cô cô và Uy Dịch thân quen với nhau sao? Hắn đối với cô cô thật là… đặc biệt.”
Nhạc Cam Đường lại liếc Hạ Cẩn Dưỡng một cái, tỏ ra là một tiểu cô nương hiền lương thục đức, mỉm cười.
”Bạch Đình, chúng ta đi.”
-
Đại hàn, hoa mai sẽ nở. Nhạc phủ cũng trồng mấy cây mai đỏ trong vườn, thường ngày đều được hạ nhân chăm sóc, chỉ đợi khi tuyết trắng sân, mai đỏ nở đẹp, người người đều được thưởng ngoạn vẻ đẹp diễm lệ kinh thiên của nó.
Nhạc Bách và phu nhân đang ngồi trong sảnh đường, mà Nhạc Bách vừa đưa cho Nhạc phu nhân một cái khay, trong đó đựng bát tự của một thiếu niên tên Lữ Ngâm, gia cảnh dù không tốt lắm nhưng quả thực là một nhân tài của Thái Y Viện.
”Phu nhân, bà xem này. Tôi đã đi nói chuyện với lão Trịnh, nể giao tình cũ, bảo lão giới thiệu cho một thanh niên tốt để gả đại nương nhà ta. Họ Lữ này cha mẹ đều mất, có thể đến ở rể, dưới quê còn vài ba sào ruộng, nhà neo đơn, nhưng lại là người tài, hành nghề Y, tích đức cho con cháu, bà thấy thế nào?”
Nhạc phu nhân cười vui.
”Lão gia, mắt ông nhìn người còn phải nói hay sao? Tôi đương nhiên rất vui, mai sẽ đến Thiên Vân Tự nhờ đại sư ở đó so bát tự.”
Nhạc Bách nói.
”Tôi đã gặp qua cậu thanh niên này, gương mặt sáng sủa, rất có lễ nghĩa, có vẻ cậu ta cũng rất quý tôi. Nếu thành hiền tế, một nhà thuận hòa đâu còn gì bằng?”
Nhạc phu nhân gật đầu đồng thuận, sau đó như chợt nhớ ra, bảo với chồng.
”Hôm nay đến Tần Âm quán, gặp Cẩn Dưỡng.”
Nhạc Bách vuốt chòm râu.
”Hắn không phải người có học, hay chơi bời lêu lổng, tuy Hạ Du giỏi buôn bán, tiền của nhiều, nhưng vào tay Cẩn Dưỡng, không biết sẽ ra sao?”
Nhạc phu nhân mị mị nói.
”Hắn đi dạo cùng Phất Nhi, một câu tiểu cô cô, hai câu tiểu cô cô, cũng rất lễ phép, tuổi nhỏ còn ham chơi, lão gia chớ nên ghét bỏ. Hắn còn đi cùng con trai thứ của Tể tướng.”
Nghe đến nhà tể tướng, Nhạc Bách râu hùm vểnh ngược, liếc mắt ra ngoài cửa gọi lớn.
”Người đâu? Gọi nhị tiểu thư tới!”
Nhạc phu nhân chuẩn bị thêm một lần trà, nước vừa đun sôi, Nhạc Cam Đường đã xuất hiện ở cửa, ngoan ngoãn đứng chào phụ mẫu rồi tiến đến ngồi trên ghế nghiêm chỉnh.
”Cha mẹ gọi nữ nhi đến là có chuyện gì?”
”Nghe nói con đi dạo cùng Cẩn Dưỡng, có gặp Phòng nhị công tử không?” Nhạc Bách vuốt vuốt râu, chậm rãi hỏi.
Nhạc Cam Đường trả lời.
”Nữ nhi có gặp Phòng nhị công tử, hắn mời vào kiều đình ngồi chơi, nhưng nữ nhi từ chối, cùng Bạch Đình trở về ngay.”
Nhạc phu nhân hỏi.
”Lão gia, có chuyện gì sao?”
Nhạc Bách hừ một cái.
”Bà thì biết gì? Bây giờ trong thành ngoài thành, ai ai chả biết Phòng nhị tiểu tử kia có bệnh luyến đồng? Nữ nhân mười lăm mười sáu, hắn không dám lại gần, trẻ nhỏ mười một mười hai, hắn lại sấn tới. Bà nên quản nữ nhi cho tốt. Phòng họa mà đến.”
Nhạc phu nhân sợ xanh mặt, liếc nhìn Nhạc Cam Đường.
”Phất Nhi, con có sao không? Hắn ta có phi lễ với con không?”
Nhạc Cam Đường cúi đầu xuống, nghiêm túc nói.
”Hắn quả thực có bệnh trong người, chính mắt con nhìn thấy.”
Nhạc Bách nhướn mày.
”Nhìn thấy? Con thấy ở đâu?”
”Phất Nhi, con phải thành thật trả lời!”
Nhạc Cam Đường cắn răng nói.
”Nữ nhi không dám hai lời, hôm đó con cùng Tĩnh Xu vào Kiều Thư Uyển, thấy hắn đang ôm một tiểu cô nương. Ngoài ra... ngoài ra...”
Nhạc phu nhân nghe đến đó đã đỡ tim, mặt mũi tái mét, khiến Nhạc Cam Đường không dám nói tiếp. Nhạc Bách đập bàn.
”Nói!”
Nhạc Cam Đường xoắn tay, quyết tâm nói.
”Còn một đôi nam nữ tình tự trong đó nữa, chính là thông * dâm!”
Nhạc phu nhân thành công gục xuống bàn, miệng rên rỉ nói.
”Ghê tởm! Cam Đường, sao bây giờ ngươi mới mở miệng với mẫu thân?”
Nhạc Cam Đường mếu máo.
”Con dám nói sao? Con vội vã chạy đi cùng Tĩnh Xu luôn, sợ đến mức ngất đi, mẫu thân lại còn trách con?”
”Thảo nào...” Nhạc phu nhân hồi tưởng, sau đó ôm lấy Nhạc Cam Đường nhìn về phía Nhạc Bách.
Nhạc Bách cũng sờ sợ, nói.
”Tĩnh Xu cũng thấy?”
”Không! Chỉ có con thấy, bèn kéo nàng chạy.”
”Còn ai thấy nữa không?”
”Con nghĩ chỉ có một mình con.”
Nhạc phu nhân sợ hãi nói.
”Hôm đó sau khi Cam Đường ngất đi, Phòng Cẩm Ngân thiên kim của tể tướng còn đến bái phỏng, đúng là có sự đáng ngờ. Lão gia, người mau nói đi.”
Nhạc Bách hỏi.
”Con có biết hai người kia là ai không?”
Nhạc Cam Đường cúi đầu.
”Con chỉ nghe thấy nữ nhân gọi “Ngọc nhi“... còn nam nhân gọi “....”
Nhạc Bách kinh sợ bảo.
”Qủa nhiên. Chắc chắn là nữ nhi nhà nào mới có nhũ danh như vậy.”
Nhạc phu nhân không nói nữa, chỉ im lặng nhìn chồng. Sao tự dưng lại xui như vậy. Hôm nọ bà đi rút quẻ còn được quẻ cát.
Nhạc Bách nói.
”Phất Nhi, chuyện này con từ từ bình tĩnh. Không nên ra khỏi nhà nữa. Ta đi hỏi tình hình bên phủ tể tướng, nếu cũng là gia quyến nhà hắn, đây chính là một cái bẫy.”
Nhạc phu nhân kêu lên.
”Lão gia, cả đời ông trung hiếu, sống thanh sạch không ai không kính trọng, hà cớ gì...?”
Nhạc Bách vuốt vuốt râu, nhỏ giọng xuống.
”Nếu ta đoán không nhầm, trong năm năm tới, tất có biến.”
Nói rồi, ông lại thở dài, quay đầu nhìn nữ nhi của mình.
”Phất Nhi, cả bà nữa, từ nay bớt đi chơi thôi. Kinh thành không còn yên bình, khó mà không dính bùn.”
Nhạc phu nhân cũng không phải tay vừa, bao năm qua bà đi buôn bán chắt chiu cũng biết, bèn hỏi.
”Lão gia, Vân tướng quân bây giờ mới là người mạnh nhất, tể tướng xem chừng lép vế, không thể có ý định một tay che trời. Vân tướng quân với ông là bạn đồng môn....”
Nhạc Bách phất tay.
”Bà không biết gì hết. Vân tướng quân và Phòng tể tướng cũng chỉ là binh tốt. Hoàng đế tuổi tác đã cao, mãi còn chưa lập thái tử, để hai vị vương sừng sững, chúng ta không thể không tính đến đó.”