Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời ạ, cái này gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa sao? Từ khi nào nàng lại đụng phải nhiều rắc rối đến vậy? Lão Thiên mau nói cho nàng biết sự tình còn có thể tồi tệ hơn không?

”Cam Đường!”

Thiếu niên kia vừa chạy tới, nàng lại tự cho là thông minh, đẩy Phòng Uy Dịch ra, nhào về phía trước chạy tiếp. Tệ hơn là, đôi chân nhỏ loạng choạng một hồi, thân hình không vững ngã oạch một cái xuống đất.

Nhạc Cam Đường đau điếng không nhịn được kêu lên oa oa rồi khóc lớn.

”Oa hu hu hu....”

Thiếu niên cùng Phòng Uy Dịch: “....”

Phòng Uy Dịch chưa biết sự việc thế nào, vừa hay hắn đang đi dạo trong Âm Các, chợt nghĩ đến Nhạc Cam Đường, thế quái nào ông trời lại đưa nàng tới, dúi vào trong lòng hắn, sau đó một thiếu niên khác xuất hiện, nàng lại ngã oạch ra. Tiểu nha đầu này thân thể mềm mại, được nuôi đầu mười ngón tay không nhúng nước, ngã oạch ra như vậy, chắc chắn là rất đau. Nàng lại oa oa khóc lớn, khiến hắn sững sờ một hồi, sau đó không nhịn được phì cười, vội vã bế nàng lên, sau đó đặt nàng xuống ghế trong tiểu đình, để nàng dựa vào cột.

”Nhạc nhị muội, ngươi thấy ta vui quá ngã ra sao?”

Nhạc Cam Đường nghe vậy, cứng đầu cắn răng lại, nước mắt vẫn chảy ra nhưng không còn tiếng khóc lớn nữa.

Hạ Cẩn Dưỡng từ đâu chạy tới, nhìn thấy Nhạc Cam Đường, vội đến đỡ dậy, thở dài.

”Cô cô, ngươi đi đứng thế nào mà lại ngã như vậy? Thật là...”

Phòng Uy Dịch dùng cây quạt ngăn đôi móng vuốt của Hạ Cẩn Dưỡng, nheo mắt nhìn hắn, thong thả nói.

”Nàng có tay, tự mình đỡ được. Ngươi nhìn cái gì? Còn không thấy khách quý?”

Hạ Cẩn Dưỡng trong lòng tức giận, tiểu cô cô của ta, ta đương nhiên là đau lòng nàng,... ánh mắt hắn vừa di chuyển đến vị thiếu niên đằng sau, chợt khựng lại.

Nhạc Cam Đường tức tối nhìn Phòng Uy Dịch, không hỏi thăm thì thôi, còn không để cháu trai ta đỡ ta sao, nàng tự mình ngồi dậy, nén đau, nước mắt nước mũi tèm nhem, phủi phủi tay.

Hạ Cẩn Dưỡng chợt cúi người, hướng thiếu niên hành lễ.

”Hoàng... công tử! Hữu lễ.”

Vị Hoàng công tử kia cũng mỉm cười đáp lại, sau đó nhìn về phía Nhạc Cam Đường ý đánh giá.

”Nhạc tiểu thư chân đau, còn đi được không? Nam nữ thụ thụ bất thân thật không tiện. Đợi một lát ta đi gọi người đến.”

Nhạc Cam Đường trong lòng mắng to, tên cẩu tử nhà ngươi, ta ngã không phải do ngươi sao? Nhưng mà bên ngoài nàng vẫn cúi đầu một bộ hiền lương, an an ổn ổn nói.

”Tạ công tử quan tâm. Ta tự đi được... Oái!”

Phòng Uy Dịch cầm chiếc quạt gõ vào chân Nhạc Cam Đường, nàng cảm thấy đau đớn thốt lên, có chút loạng choạng, sau đó liền tức giận hỏi.

”Ngươi có ý gì vậy?”

Phòng Uy Dịch nhìn về phía hai vị công tử, mỉm cười.

”Hoàng thiếu gia, huynh quên mất ta một thân thái y đào tạo hay sao? Còn phải gọi người, hử?”

Hoàng công tử khóe miệng giật giật, nhìn về phía Hạ Cẩn Dưỡng có ý hỏi. Hạ Cẩn Dưỡng gật đầu lia lịa.

”Tiểu cô cô của ta là người trong mộng của... oái... à thì... Phòng Uy Dịch tinh hoa y học vô cùng, cần đâu phải gọi xa? Ha ha ha...”

”Ha ha cái đầu muội ngươi!”

Nhạc Cam Đường thông minh, liền hiểu ra ý tứ trêu chọc của Hạ Cẩn Dưỡng, mặt đỏ ửng lên, ghét bỏ bĩu môi. Phòng Uy Dịch lườm xéo Hạ Cẩn Dưỡng, chỉ hận không thể bịt được miệng tên ngốc này vào, sau đó không nhanh không chậm bế Nhạc Cam Đường lên.

Tiểu cô nương đương nhiên giãy giụa, một miệng sống chết hét lên.

”Nam nữ thụ thụ bất thân, liền buông!”

Phòng Uy Dịch không lời thừa thãi đem nàng ngồi xuống bên ghế đá dưới tàng cây, thô thô nói.

”Ta là đại phu, không quan tâm nam nữ.”

Hoàng công tử và Hạ Cẩn Dưỡng được một phen sững sờ. Hạ Cẩn Dưỡng ho khụ khụ hai cái, ở đây có ba con sói, nhưng mà hắn không tính là sói nha! Hắn là tiểu điệt, phải tận tâm bảo vệ tiểu cô cô! Vậy nên phải trông chừng tên họ Phòng có bệnh luyến đồng này.

Hoàng công tử suy xét tình hình, thấy mình ở đây mới là buồn cười. Một người là đại phu, một người là người nhà, nên phải mượn cớ tránh đi. Hoàng công tử phất tay áo, rời đi.

”Ta gọi nữ tì đến.”

Nhạc Cam Đường thút thít nói nhỏ.

”Ngươi không quan tâm nam nữ, ta quan tâm a!”

Phòng Uy Dịch ghé mắt lên, vẫn ngồi xổm trước mặt Nhạc Cam Đường, sắc mặt lạnh te dùng tay nắm lấy cổ chân của tiểu nha đầu.

”A!!”

Nhạc Cam Đường đau đớn bật ra tiếng kêu, giãy chân lại càng đau, nước mắt liền chảy dài, nhìn Phòng Uy Dịch tức giận nói.

”Phòng Uy Dịch! Ngươi định làm gì? Đau ta!”

Phòng Uy Dịch nhếch mép cười, tay vẫn không rời chân nhỏ của người ta, xoa nắn một hồi bảo.

”Không muốn bị trẹo chân, đi lại khấp khểnh thì mau ngồi im. Còn ngươi đi tìm một chậu nước nóng đến đây.”

Hạ Cẩn Dưỡng đực mặt ra một hồi, nhìn Nhạc Cam Đường nước mắt đầy mặt, bèn chạy ra ngoài.

Phòng Uy Dịch thấy “kẻ địch” chạy xa rồi, trong lòng có chút đắc ý, nhìn lên thấy tiểu cô nương mắt mũi tèm lem, cũng có chút đau lòng. Hắn nhẹ nhàng xoa bóp chân cho nàng, sau đó hạ giọng nói.

”Vừa nãy tên họ Hoàng kia có làm gì ngươi không?”

Nhạc Cam Đường hơi bất ngờ, sau đó kịch liệt lắc đầu. Phòng Uy Dịch bấm huyệt trên chân nàng, lại sợ nàng lạnh, bèn dùng tay ủ ấm đôi chân.

”Đợi một lát nữa Cẩn Dưỡng đem nước ấm đến, ta sẽ giúp ngươi đi giày vào.”

Nhạc Cam Đường nghe lời hắn nói đến tai, giống như là hắn thực sự rất có y đức, làm một đại phu chính trực, như là Liễu Hạ Huệ vậy. Nàng cảm thấy có chút xót xa, một người tài như vậy lại có bệnh luyến đồng...

”Phòng Uy Dịch...”

”Hử?”

”Ngươi kì thực có bệnh luyến đồng a?”

“...”

”Này, sao ngươi không trả lời?”

”Ngươi có phải trẻ con không?”

“... Cái đó... cái đó liên quan sao?”

”Ta thích ngươi, có phải luyến đồng không?”

Nhạc Cam Đường mặt đỏ bừng, giống như là muốn xuất huyết, phồng mang trợn má lên thổi khí phù phù.

”Bớt nói láo, lời này đồn thổi rất không hay!”

Phòng Uy Dịch không định trêu đùa nữa, lại lâm vào trầm mặc. Hắn ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé của tiểu cô nương, trong lòng giống như vừa quyết định một điều gì.

”Này, Phòng Uy Dịch, ngươi đừng nhìn ta như vậy nữa, thật vô duyên.”

Nhạc Cam Đường nhăn mày nói, liền thấy Phòng Uy Dịch quay mặt đi, thả chữ.

”Ừ, không nhìn thì không nhìn.”

”Tiểu cô cô, người sao rồi?”

Hạ Cẩn Dưỡng và hai thị tì xuất hiện, bưng đến một chậu nước nóng bốc khói. Phòng Uy Dịch phân phó hạ nhân rửa chân thay giày cho Nhạc Cam Đường.

Tiểu cô nương có chút không vui, đáp lại lời hỏi han của Hạ Cẩn Dưỡng, trong lòng tự hỏi, không phải hắn nói tự tay thay giày cho ta sao?

Đối với Phòng Uy Dịch mà nói, hắn suy đi nghĩ lại, việc thân thiết với Nhạc Cam Đường bây giờ, chỉ có hại chứ không có lợi. Tiểu cô nương còn nhỏ, có thể từ từ bồi dưỡng... Nghĩ đến đó, Phòng Uy Dịch phất tay áo rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK