Nhưng đến khi đưa mắt nhìn quanh, nàng lập tức buông một câu chửi thề: “Mẹ nó!”
Nàng cũng không rõ chiều cao của bức tường thành này là bao nhiêu. Dù ngẩng đầu lên nhìn cũng không thấy được bên kia. Càng tệ hơn khi xung quanh tường thành đều trống không. Thậm chí một bụi cây cũng không có, chứ đừng nói gì đến một bóng cây. Chỉ cần dựa vào móng vuốt của mình để trèo tường thì đúng là đang “nằm mơ giữa ban ngày”. Chưa kể đến việc nàng đã bôn ba ở ngoài cả đêm, người đã sớm mệt nhoài và đói lả rồi, chỉ mong sao mau chóng tìm được một chỗ để ngả lưng mà thôi.
Có phải mình thật bốc đồng khi cứ thế mà chạy bừa ra đây? Nếu như nàng còn là con người thì một trăm phần trăm sẽ không làm ra chuyện điên rồ đến vậy. Sau khi bị biến thành mèo thì bộ não này không dùng được nữa rồi, hơn nữa lại còn diễn quá sâu.
Trước đây nàng hay mắng người khác là não tàn, bây giờ đến lượt mình bị dính chưởng.
Nàng thực sự rất lo lắng cho cậu bé. Cho dù tìm được Triệu Thành Cẩn thì nàng cũng chẳng thể giúp ích được gì nhưng trong thâm tâm, nàng vẫn có một ý niệm bất chấp tất cả để được bên cạnh cậu. Dẫu biết đó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng cậu ấy là tia nắng ấm áp mà Hứa Du cảm nhận được sau khi đến với thế giới này.
Nàng làm ổ luôn trước cửa thành. Trong khi còn mải mê suy nghĩ làm thế nào để vào cung thì ngay sau đó nhìn thấy cửa cung bỗng dưng mở ra.
Giờ đây Hứa Du mới thấy được những ích lợi của việc làm mèo. Nàng có thể dễ dàng ẩn nấp ở dưới đáy xe ngựa, chỉ cần bấu chặt lấy khung gầm xe rồi tiến vào cung một cách suôn sẻ mà không bị phát hiện.
Vào được cung, Hứa Du không vội vã nhảy xuống ngay. Nàng trèo lên thành xe rồi nhảy lên xe ngựa, núp mình vào chùm lá tỏi xanh mướt. Nàng tận dụng kẽ hở của những lá tỏi để quan sát xung quanh. Mấy cỗ xe ngựa này đều chất đầy rau quả tươi, tất cả đều được kiểm tra một cách kỹ lưỡng tại thời điểm đưa vào cổng cung, sau đó mới đưa thẳng đến Ngự thiện phòng.
Bụng của Hứa Du đang đói cồn cào nên nàng quyết định đến đó lấp đầy bụng trước.
Ngay khi cỗ xe ngựa tiến vào cửa chính của Ngự thiện phòng, nàng lập tức chuồn thẳng ra ngoài rồi dùng tốc độ nhanh như chớp leo lên trần nhà.
Mọi người trong Ngự thiện phòng bận rộn túi bụi, mười mấy ông đầu bếp cao lớn vạm vỡ xào thức ăn mà mồ hôi cứ tuôn như mưa, đồ đệ phụ bếp thì có hàng tá người. Những người còn lại thì làm các công việc lặt vặt như nhóm lửa, lặt rau, rửa chén bát…
Vào ngày đầu tiên biến thành mèo, Hứa Du may mắn gặp được Triệu Thành Cẩn nên nàng chẳng phải nếm mùi đau khổ. Từ cái ăn, cái uống luôn có kẻ hầu người hạ. Dù thi thoảng có làm đạo chích nhưng bọn hạ nhân trong phủ cũng không dám nói gì. Còn ở một nơi xa lạ như vậy mà bảo nàng trộm thức ăn trước bàn dân thiên hạ thì nhiệm vụ đó còn khó hơn lên trời.
May mà Hứa Du biết tự giác, nàng dằn lòng đợi trên trần nhà không động thủ. Chờ đợi ít lâu, đến khi hoàn tất các món điểm tâm, nhà bếp mới dần yên ắng. Nàng lặng lẽ mò tới bếp, tha đi mấy con cá rán nhỏ.
Nàng vốn tưởng rằng đầu bếp ở đây có tay nghề cao, chẳng ngờ đồ ăn đưa đến miệng mới biết hóa ra có tiếng mà không có miếng. Nhìn cái cách rán cá là biết, trình độ tay nghề còn thua xa đầu bếp ở Thụy vương phủ. Hứa Du vừa ăn vừa oán thầm. Sau khi ăn xong, nàng nhảy từ trên trần nhà xuống tìm lu nước để rửa móng với miệng.
Xong xuôi cả thảy, đang định rời đi thì nàng chợt nhớ ra một chuyện. Nàng không vào bằng cánh cửa phía Đông mà Triệu Thành Cẩn từng đề cập đến. Thế là nàng rơi vào trạng thái hoang mang, vì chẳng mấy chốc sẽ bị lạc đường. Nếu không may đi lạc đường, bụng lại đói thì nàng phải làm sao đây?
Vì vậy, Hứa Du trời chưa mưa đã sửa nhà sửa cửa. Nàng chôm vài con cá rán nhỏ trên đĩa và đi tìm một sợi dây thừng nhỏ sạch ở góc tường. Phải mất rất nhiều sức lực để buộc mấy con cá nhỏ lại với nhau rồi mang chúng lên mái nhà.
Nàng phóng tầm mắt nhìn quanh, toàn bộ đều là mái nhà lợp ngói lưu ly màu vàng chồng xếp lên nhau, lớp này lại cao hơn lớp kia, chỉ nhìn thấy toàn ngói. Vậy nơi nào mới là tẩm cung của Thái hậu?
Nàng cũng chẳng hề nghe thấy Triệu Thành Cẩn đề cập đến vị trí của Ngự thiện phòng. Có lẽ cậu cũng không biết nó nằm ở đâu. Hứa Du không thể tìm thấy phương hướng, nàng ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định trước tiên nên đi tìm tẩm cung của Hoàng đế. Tìm được nơi ở của Hoàng đế thì tẩm cung của Thái hậu sẽ không còn xa nữa.
Hứa Du trông thấy một tòa nhà cao cao ở tít phía Đông, thế là nàng lập tức chạy đến đấy.
Kế hoạch ban đầu là đi trên mái nhà suốt chặng đường. Thế nhưng sau khi đi được một đoạn, Hứa Du mới phát hiện ra những tòa nhà trong cung không liền mạch với nhau như nàng vẫn tưởng. Đoạn đường trước mặt không còn đường đi, nàng đành phải nhảy từ trên cao xuống, cố gắng ẩn mình đi bộ dọc theo các lùm cây xanh um.
Nơi này có kiến trúc thật tuyệt vời! Từ đình đài lầu các, khu vườn trăm hoa đua nở cùng với dòng suối chảy róc rách uốn quanh khu vườn, mọi thứ đều thú vị. Chắc hẳn đây là Ngự hoa viên trong truyền thuyết rồi! Hứa Du vừa chạy vừa dáo dác nhìn chung quanh đồng thời khẽ cảm thán cho lối sống xa hoa, trụy lạc của các hoàng đế thời phong kiến.
Nàng đang bay bổng trong trí tưởng tượng của riêng mình mà không hề phát giác ra có một người đang vội vã lao đến trước mặt.
Một tiếng “Huỵch!” vang lên, cả người và mèo đâm sầm vào nhau. Thật may mắn khi sở hữu cơ thể nhỏ bé và linh hoạt, nàng lộn mèo một vòng khi mọi thứ trở nên không ổn. Mặc dù nhìn hơi chật vật nhưng nàng không bị sao cả. Hứa Du giũ sạch lớp bụi bẩn và lá rụng trên người, kiểm tra thì không thấy vết thương nào, thậm chí con cá đang ngậm trong miệng cũng không rơi xuống đất.
Nhưng cậu thiếu niên kia lại bị ngã sấp mặt, quằn quại ôm chân đau kêu gào thảm thiết. Cơ mà không hiểu tại sao cậu ta lại không dám kêu to, chỉ hạ thấp giọng xuống kêu đau, nhìn thấy thương vô cùng!
“Ngươi ngươi ngươi…” Cậu thiếu niên này ước chừng mười một, mười hai tuổi, tầm độ tuổi của học sinh trung học. Với gương mặt đẹp trai lai láng và làn da trắng trẻo thế kia, cậu ta nhất định sẽ là một hot boy nếu như sống ở thời hiện đại. Trên người mặc trường bào thêu hoa màu xanh nhạt kết hợp với đai lưng khảm ngọc, cánh tay bên phải quấn vải trắng, dường như trước đó đã bị thương không nhẹ. Ngay lúc này cậu lại ngã chổng vó, đau đến mức hai hàng nước mắt chực trào. Cái thứ khiến cho cậu vấp ngã là một con mèo nên giờ biết trách ai đây.
“Ai nuôi con mèo này vậy?” Cậu học sinh trung học mắt ngấn lệ, lên án: “Bộ không biết trong cung có luật cấm không được thả rông sao? Suýt nữa thì té chết lão tử!” Quở trách xong xuôi, cậu định ôm mông ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy thì cơn đau nhức lập tức âp đến và rồi nước mắt cứ thế trào ra.
Sự việc lần này khiến Hứa Du cảm thấy rất áy náy. Nàng lo rằng tiểu quỷ này sẽ bị thương, suy nghĩ một hồi rồi tiến lên trước để kiểm tra vết thương của cậu.
Cậu học sinh trung học có một chút bất ngờ về việc này, nhất thời quên mất cơn đau đang hoành hành. Cậu ngờ vực nhìn Hứa Du rồi lầm bẩm: “Ơ, sao nó không bỏ chạy? Dạn dĩ ghê nhỉ.” Vừa nói vừa đánh giá Hứa Du qua đôi mắt đen láy toát ra vẻ cơ trí lanh lợi hệt như Triệu Thành Cẩn.
“Ôi trời!” Cậu học sinh kia rốt cuộc cũng nhìn thấy con cá mà Hứa Du ngậm trong miệng, lập tức la làng lên: “Ngươi ngươi ngươi… Lại còn trộm đồ! Con cá này lấy ở đâu vậy? Trời đất! Còn thắt thành hình con bướm nữa!” Nói xong, cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc. Mặc dù con mèo nhìn hơi bẩn, nhưng trông vẫn đẹp. Dựa vào bộ lông bóng và mềm mượt thế kia, chứng tỏ nó thường xuyên được người ta hầu hạ và chăm sóc. Nhưng cớ sao lại ra nông nỗi này? Rõ ràng là có người cột cá rồi mới đưa cho nó —— Chứ sao một mình nó có thể ăn cắp rồi tự buộc cá như thế được mà nút thắt lại là hình con bướm nữa.
Hứa Du thấy tiểu quỷ này mặc dù còn ngồi dưới đất không chịu đứng lên, nhưng còn có thể nói cười được, thậm chí còn bày ra cái mặt như ăn phải cứt. Biết không có gì đáng ngại liền yên tâm xoay người toan rời đi.
“Khoan đã, đợi đã nào mèo con ——” Cậu học sinh ở đằng sau gân cổ gào lên, ra sức vẫy nàng “Meo meo, lại đây nào!”
Hứa Du không di chuyển, nghiêng đầu cảnh giác nhìn cậu ta. Sự thật chứng minh rằng nàng không đủ cảnh giác. Nếu đổi lại là những con mèo khác thì chúng nó chắc chắn sẽ thi nhau chạy càng xa càng tốt. Do nàng không có kinh nghiệm làm mèo, cũng chưa từng nếm trải đau khổ. Vì thế do dự một lát rồi chậm rãi bước đến.
Tiểu quỷ này gọi mình làm gì thế? Hứa Du mải mê suy nghĩ, chẳng ngờ bàn tay của tiểu tử đó thò ra kéo đuôi nàng.
Đồ tiểu tử thúi ngang ngược! Hứa Du cực kỳ tức giận, bèn nhảy vọt lên dùng chân trước tát vào mặt cậu ta, khiến cậu như sực tỉnh.
Cú tát này thật ra đã nương tay rồi đấy. Nàng không ngốc, tiểu quỷ này thân phận không tầm thường mới có thể chạy loạn trong cung cấm, cho dù không phải là con trai thì cũng là cháu chắt của Hoàng đế. Bất kể là con nhà ai nàng cũng không chọc nổi, cho nên khi hạ thủ nàng đã thu hồi móng vuốt, chỉ dùng phần đệm thịt, cố gắng không làm trầy da, không vết xước.
Cậu học sinh bị ăn đòn, thẹn quá hóa giận, mở to mắt nhìn Hứa Du như không dám tin, giống như điều đó chỉ xảy ra trong giấc mơ. Hứa Du lo sợ cậu ta sẽ trả thù, trèo thật nhanh lên cây lê gần đó rồi ném cho cậu ta một ánh nhìn khinh bỉ.
“Ngươi bước xuống đây mau, nếu không thì liệu hồn đó!” Cậu học sinh giơ nấm đấm ra uy hiếp nói. Nhìn thấy Hứa Du vẫn ngồi trên ngọn cây không động đậy, cậu ta cố ý làm mặt nghiêm trọng và đổi sang giọng nói âm u rùng rợn: “Ngươi có biết tại sao trong cung hiếm khi có mèo không? Vậy những con mèo kia đi đâu mất rồi? Không biết hả? Để ta kể cho ngươi nghe… Chúng nó đều bị con người ăn thịt hết rồi ha ha, ha ha…”
Nói một cách khách quan, cậu học sinh này có lối diễn xuất rất tốt, lúc làm mặt âm trầm thật đáng sợ. Đặc biệt là cặp mắt đen sâu thăm thẳm, nhìn vào có thể khiến cho lòng người rét lạnh, rồi khi cậu ta cười lạnh lại bất chợt làm cho ta cảm thấy sởn gai ốc. Nếu đổi lại là con mèo khác, có lẽ đã sợ hãi tè bậy rồi. Nhưng Hứa Du từng làm qua cảnh sát, bản lĩnh hơn bọn mèo, há có thể để một đứa con nít hù dọa sao? Nàng trợn mắt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt khinh bỉ ấy thiếu điều khiến cậu ta nổi đóa.
“Thật vô nghĩa!” Cậu học sinh thở phì phò đứng lên, phủi mông định rời đi. Chợt nghe thấy tiếng kêu vang lên từ xa “… Điện hạ… Thái tử điện hạ…”
Hứa Du ngồi trên cây run rẩy, cậu nhóc này không phải tiểu quỷ quậy phá mà là đương triều Thái tử, Ôi trời ơi —— tội danh này ta không kham nổi!
Trong lúc Hứa Du đang lo sợ những trận đòn sắp đến, Tiểu Thái tử đã khom lưng trốn dưới tán cây hoa trà. Cây hoa trà cánh lá xum xuê, mặc dù không cao nhưng cũng gần bốn mét vuông. Tiểu Thái tử núp bên trong, bên ngoài không nhìn thấy.
Chỉ trong thoáng chốc, bọn tiểu thái giám chia nhau ra tìm người, vừa nhỏ tiếng hô “Thái tử điện hạ” vừa nhìn quanh bốn phía.
Hứa Du lập tức vui vẻ, trượt xuống cây lê, âm thầm đi vào tán cây.
Tiểu Thái tử đột nhiên trông thấy nàng, đầu tiên là bất ngờ nhưng sau đó lập tức phòng bị, trợn to hai mắt nhìn thẳng vào nàng, hung dữ nói: “Ngươi muốn làm gì?” Ôi! Với thân hình của mình hiện giờ thì làm sao đè được cậu ta chứ.
Hứa Du cười đau cả bụng, nàng dùng chân trước sờ mặt cậu một cách dịu dàng, sau đó lại sờ thêm một lần nữa…
Một tiếng “Ắt xì!” vang lên, Tiểu Thái tử chật vật lăn ra khỏi cây hoa trà. Cậu vừa phủi đất cát trên người, vừa thở hổn hển hô to với bọn thái giám, “Thật khốn kiếp! Đại nghịch bất đạo! Đem con mèo hư thúi này lôi ra ngoài cho ta!”
Bọn thái giám không rõ đầu đuôi, cứ thay phiên nhau lật tung cả cây hoa trà cũng không tìm ra con mèo mà thái tử cho rằng là hư thúi và đại nghịch bất đạo…