Hẳn là rất đau! Rõ ràng không lớn hơn tiểu thế tử bao nhiêu cả, cũng là một cậu bé đáng yêu mà phải chịu đựng một cuộc sống khổ cực.
“Meo Meo, sao ngươi lại ở đây một mình vậy?” Nhóc con vừa vuốt lông mèo vừa nhỏ nhẹ hỏi: “Ta nghe nói trong rừng có rắn, có diều hâu thích bắt mèo, ngươi có sợ không…”
Không phải chứ! Hứa Du trợn tròn mắt. Cặp mắt ấy vốn dĩ đã tròn xoe, nay bày ra bộ dạng hoảng sợ, nhìn càng thêm ngố tàu. Cậu nhóc bật cười thành tiếng, nhưng lại sợ Hứa Du nổi giận, vội vàng lấy tay che miệng cố nhịn cười, kìm nén đến nỗi mặt đỏ bừng rồi nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây rồi”.
Dứt lời chợt có cảm giác không đúng, cậu nghiêng đầu tò mò nhìn Hứa Du bằng đôi mắt to đen láy, “Meo Meo, ngươi nghe hiểu ta nói gì à?”
Hứa Du ngoe nguẩy đuôi rồi nhẹ nhàng quật đuôi lên cánh tay của cậu. Thật ra nàng còn định gật đầu cơ, nhưng làm như vậy hơi quỷ dị, tên tiểu tử này sẽ giật mình quẳng nàng đi, rồi hoảng loạn chạy đi cáo trạng nói nàng là một con yêu quái.
“Thật sự có thể hiểu được ư…” Tiểu nam hài mở to mắt nhìn Hứa Du, ngẩn tò te, trông thật đáng yêu! Hứa Du có ham muốn bẹo má cậu ta, thế nhưng sau cùng vẫn không động thủ vì vết thương trên mặt cậu khá nặng.
Như phát hiện ra sự tồn tại của một đại lục mới, cậu bé trở nên rất hồi hộp và kích động. Cậu không dám tin, vì thế thử thăm dò vài lần, tỷ như là “Meo Meo, nếu hiểu thì kêu lên một tiếng” “Vẫy đuôi đi” vân vân và vân vân. Hứa Du vẫn kiên nhẫn chơi với cậu vì nàng luôn nhẫn nại với trẻ con.
Thoáng cái đã xế chiều, cậu bé, à không, Hứa Du đã biết tên cậu ta là Thẩm Vanh. Thẩm Vanh phải quay về làm việc. Hiện tại, cậu ta đang làm phụ bếp. Do cậu còn nhỏ nên không làm được việc khác, chỉ có thể giúp nhóm lửa, nhặt rau, hiện giờ vẫn chưa được lãnh tiền tháng.
“Chờ ta lớn thêm chút nữa sẽ xin phép quản sự cho ta đi làm ở thôn trang, mỗi tháng được nhận hai trăm văn tiền, tích góp thêm vài tháng có thể mời một đại phu tốt để chữa bệnh cho mẫu thân.” Thẩm Vanh nhẩm tính trên đầu ngón tay, tiếp đó nói: “Ta ăn ở trong phủ không tốn tiền, tích góp gần nửa năm là đủ rồi.”
“Meo Meo, ta về đây, ngày mai sẽ tới thăm ngươi.” Thẩm Vanh cười toe toét với nàng, vẫy tay chào tạm biệt, sau đó vội vàng rời khỏi cánh rừng.
Lòng nàng chua xót, trông thấy bóng dáng cậu khuất dần sau cánh cửa thiên môn của hoa viên. Bâng khuâng nghĩ ngợi một hồi, nàng âm thầm đi theo.
Dù trời vẫn chưa tối, nhưng phòng bếp đã bắt đầu bận rộn. Lý ma ma đang nhặt rau thì nhìn thấy Thẩm Vanh tiến đến, bà lặng lẽ vẫy gọi cậu bé. Thẩm Vanh hiểu ý, nhanh nhẹn bước qua, nhỏ tiếng gọi: “Lý ma ma!”
“Vết thương trên mặt con là do lão Ngũ đánh sao?” Trượng phu của Lý ma ma là xa phu [1] của Thụy vương gia, vì thế trong mắt hạ nhân Lý ma ma cũng là người có thể diện. Trái tim bà bỗng trở nên mềm yếu, thấy Thẩm Vanh còn nhỏ đã bị người ta bắt nạt liền muốn ra mặt nói giúp. Thấy Lý ma ma che chở cho Thẩm Vanh, hạ nhân trong phòng bếp cũng vì nể thể diện của bà ta mà đối xử hòa nhã với Thẩm Vanh. Chỉ có lão Ngũ ỷ mình là bà con xa của Ninh thứ phi nên không đầu quân dưới trướng Lý ma ma. Lão thường xuyên rầy la trách mắng, đôi khi còn muốn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với cậu bé. Thế nên, vừa nhìn thấy vết thương trên mặt của Thẩm Vanh, Lý ma ma liền biết là do lão Ngũ ra tay.
[1]: Xa phu: người đánh xe
Thẩm Vanh cúi đầu im lặng. Lý ma ma thấy thế, liền động lòng thương cảm nói: “Đợi ta một tí” rồi đứng lên đi vào phòng. Một lát sau, Lý ma ma đi ra cầm theo một bình sứ trắng nhỏ nhét vào tay Thẩm Vanh, bảo rằng: “Đây là Kim Sa Dược mà lần trước Hồng thúc té ngã bị chấn thương được Vương gia ban cho còn chưa thoa hết, con đem về dùng đi.”
Thẩm Vanh vội vàng từ chối “Con… không thể nhận món đồ quý giá như vậy được”.
Lý ma ma cố tình nghiêm mặt nói: “Ta nói cho con thì cho con, đừng đẩy đưa nữa! Chẳng qua chỉ là một lọ thuốc, ta giữ lại nó làm gì, chẳng lẽ còn mong bị thương lần nữa?”
Thẩm Vanh nhất thời chẳng biết đáp thế nào. Do dự một lát, vẫn phải cất bình thuốc vào trong ngực rồi nói lời cảm ơn với Lý ma ma. Lý ma ma cười cười rồi căn dặn một câu: “Sau này con nhớ phải tìm cớ tránh hắn.”
“Ông ta… Ông ta sẽ gọi con đến.” Thẩm Vanh thì thào với vẻ lúng túng và sợ hãi.
“Sau này khi hắn gọi con, con cứ nói là con đang bận vì phải làm công chuyện giúp ta.” Lý ma ma nhỏ giọng dạy cậu: “Lão Ngũ chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu. Vì thế, con phải cứng rắn lên, có thế hắn mới không dám gây khó dễ cho con.” Dẫu vậy, Lý ma ma thừa biết Thẩm Vanh tuổi còn nhỏ, không có chỗ dựa trong phủ thì dù có mạnh mẽ đến thế nào cũng chỉ là bề ngoài, lão Ngũ chẳng thể nào coi cậu ra gì. “Cẩn thận vẫn tốt hơn”- Bà dặn dò thêm một câu.
Quả nhiên là do lão già vô liêm sỉ kia!
Hứa Du ngồi trên trần nhà nghe ngóng cuộc đối thoại của Lý ma ma và Thẩm Vanh, trong lòng hết sức bất bình. Nàng thực lòng muốn trút giận thay Thẩm Vanh, nhưng không thể nghĩ ra được giải pháp. Nếu như nàng còn là con người, thì có thể len lén trùm bao bố đánh lão già đốn mạt kia một trận. Nhưng với tình hình hiện tại, nàng nhấc bao bố lên còn làm không được chứ đừng bàn đến việc đánh người.
Hay là thừa dịp lão già kia không để ý, lao về phía lão rồi cào một đường trên mặt? Nhưng nếu bị bắt… e rằng cũng khó mà bảo toàn tính mạng. Mặc dù có Triệu Thành Cẩn làm chỗ dựa, nhưng không phải lúc nào cũng ở bên cậu hai mươi tư giờ mỗi ngày, nàng sẽ có lúc đi riêng. Lão ta là kẻ nham hiểm, Hứa Du biết thế nào hắn cũng sẽ âm thầm hạ thủ.
Trên con đường trở về Lệ Viên, nàng miên man suy nghĩ, đầu óc như muốn nổ tung!
Thực ra, nàng có rất nhiều biện pháp để xử lý lão Ngũ. Thậm chí là tống cổ hắn ra khỏi phủ cũng không phải là việc khó đối với nàng. Không có ai đi cảnh giác một con mèo cả, điều này mang đến cho nàng quá nhiều cơ hội để hạ bệ lão. Đối với Hứa Du mà nói, nàng vẫn còn nhiều vướng mắc, mặc dù lão Ngũ là người xấu xa đến mức nàng muốn đè đầu hắn đánh một trận, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó.
Mãi đến khi dùng xong bữa tối, Thụy Vương phi và hai đứa trẻ vẫn chưa quay về. Thụy Vương gia cũng không trở về phủ, đây là chuyện hiếm gặp ở vương phủ. Bọn hạ nhân trong phủ bắt đầu xôn xao bàn tán, Hứa Du dường như có linh cảm xấu về chuyện này.
“Có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Đúng vậy, trời đã sụp tối thì cổng cung cũng đóng lại rồi…”
Các tiểu nha hoàn trong Lệ Viên tụ tập vào một chỗ nói chuyện với nhau. Ngay cả Tuyết Phi cũng bắt đầu trở nên khẩn trương, nàng không trốn trong phòng thêu thùa nữa mà đi ra nghe ngóng tình hình.
Điều gì sẽ xảy ra chứ? Trong cung có Thái hậu mà! Hứa Du không ngừng an ủi bản thân, Thụy Vương gia với đương kim Hoàng đế là huynh đệ ruột thịt, lại có Thái hậu che chở nên sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng cớ sao trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an khôn tả, nàng đi tới đi lui trong phòng, giữ đuôi thấp gần mặt đất, vểnh tai lên nghe ngóng những lời bàn tán của bọn nha hoàn.
Khi màn đêm buông xuống, bọn họ vẫn chưa trở lại. Hứa quản sự hạ lệnh đóng cửa viện để ngăn chặn việc hạ nhân đi loạn, bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp vương phủ.
“… Nghe nói đã có chuyện xảy ra với thế tử gia khi ở trong cung…”
Đôi tai Hứa Du run lên, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ để nhìn hai người đang núp sau hòn non bộ nói chuyện. Một người là Hứa quản sự, người trầm mặt còn lại chính là người của Thụy Vương phi – Tô ma ma.
Tô ma ma lập tức biến đổi sắc mặt, cả người run rẩy, giọng nói cũng run theo: “Thế… Thế tử gia… thế nào rồi?”
Hứa quản sự khẽ gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta cũng không rõ, chỉ nghe nói trong cung có việc khẩn cấp mời Lưu ngự y vào cung, sau đó không nghe thêm tin tức gì nữa.”
Vậy là… Lưu ngự y vào cung để chẩn bệnh cho Triệu Thành Cẩn? Mới sáng đây thôi còn cười nói rất vui vẻ, sao bỗng dưng…
Hứa Du cảm thấy trời đất như sụp đổ. Trước khi đi tiểu tử kia còn tươi cười hớn hở nói chuyện với nàng, còn nghiêm túc cam kết rằng sau khi trở về nhất định sẽ mang nàng vào cung. Thế mà nay đột nhiên lại đổ bệnh? Các nhà biên kịch truyền hình nói trong hoàng cung nơi đâu cũng có sát khí, chỉ cần một chút sơ sẩy là tan xương nát thịt như chơi. Phải chăng Triệu Thành Cẩn đã bước vào con đường đó?
Cậu… có thể quay lại không?
Cậu bé trai đáng yêu hay chớp mắt, thích bày ra vẻ người lớn ấy liệu có còn trở lại nữa không?
Hứa Du cảm thấy lòng mình nặng trĩu, ngồi ngây ngốc trong phòng một lúc mới quyết định đi đến hoàng cung tìm cậu. Nàng muốn đến thăm đứa trẻ đã cưu mang nàng bấy lâu nay, một tên tiểu quỷ lúc nào cũng cười híp mắt. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải gặp lại cậu ấy một lần cuối.
Ngay khi đưa ra quyết định, nàng lập tức thực hiện nó.
Qua giờ tuất trong kinh thành là giờ giới nghiêm nên ngoài đường không một bóng người, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Đang giữa tháng, ánh trăng tròn vằng vặc như một cái bánh nướng cỡ lớn. Cả kinh thành đằm mình trong quầng sáng nhàn nhạt ấy. Hứa Du chạy như điên trên đường.
Nàng đã đánh giá cao thể lực của mình rồi. Mới chạy được tầm mười phút đã thở hổn hển, chân trước mềm nhũn mất thăng bằng té lộn nhào…
Từ ngày đi theo Triệu Thành Cẩn, Hứa Du được ăn ngon, uống ngon mỗi ngày. Chẳng mấy chốc mà thân hình trở nên béo ú, hoạt động thì chậm chạp. Nàng choáng vàng sau cú ngã này. Ngồi tầm mười phút mới hoàn hồn lại, giũ lông rồi lồm cồm bò dậy. Rồi bỗng, nghe thấy tiếng gió rít trên đỉnh đầu.
Nguy hiểm!
Loài mèo vốn có bản năng cảnh giác trước hiểm nguy. Vì thế, Hứa Du mới nhận ra có gì đó không ổn. Nàng lăn tròn một vòng theo bản năng của mình, tránh được vuốt nhọn công kích bất chợt trên đầu.
Nàng lăn qua lăn lại trên mặt đất để lấy đà, dồn sức vung vuốt nên cào được ít lông của con chim. Nó kêu thảm thiết, vỗ cánh bay thẳng tới chỗ cao.
Nguy hiểm vẫn chưa được biến mất. Hứa Du cong lưng, cảnh giác nhìn về phía con chim đang bay quanh quẩn gần đây.
“Là diều hâu sao?”
Chắc không phải đâu! Nếu không thì làm sao vẫn còn sống tới tận bây giờ?
Con chim to bị ăn hành kia vẫn chưa chịu lượn đi, nó bay tới bay lui trên đầu Hứa Du, nhìn chằm chằm vào nàng một cách hung tợn, chuẩn bị tìm cơ hội báo thù.
Nàng đã lâm vào tình thế bị một con chim bắt nạt! Hứa Du nổi gân xanh trên trán, mặc dù bị ẩn sau lớp lông mèo. Nàng vừa bất lực vừa đau đầu, hơn thế nữa là sầu muộn. Nếu như nó không chịu bay đi, chẳng lẽ cứ phải đứng đây dây dưa với nó cả đêm ư…?
Hứa Du đang cảm khái thì từ xa bỗng nhiên nghe thấy tiếng chim kêu. Sắc mặt của nàng lập tức biến đổi —— dĩ nhiên, nếu như có thể nhìn xuyên qua lớp lông mèo.
Họa vô đơn chí, một con chim còn không đối phó nổi, huống hồ lại xuất hiện thêm một con, nàng thực sự không còn đường sống nữa! Hứa Du quyết định bỏ chạy…
Chạy! Chạy mau!
Đi thẳng quẹo trái!
Trèo cây!
Nhảy!
Oái —— nhảy hụt rồi!
Hứa Du hoảng loạn như con chuột mất đầu, chạy tán loạn khắp các ngõ hẻm ở kinh thành. Hai con chim lượn lờ trên không trung như đang cố tình trêu chọc nàng. Lúc thì công kích từ hai phía, lúc thì để nàng chạy. Nếu thực sự có thể thoát khỏi cuộc tấn công của hai con chim xấu xa này, sợ rằng nàng sẽ chết vì kiệt sức thôi.
Không được! Nàng phải đến thăm tiểu thế tử.
Hứa Du vừa chạy vừa nghĩ ngợi… “Ầm ——” một tiếng. Nàng không chú ý để rồi va vào tường làm cho choáng váng đầu óc. Con chim to trên trời mượn cơ hội nhào tới. Hứa Du kêu la thất thanh rồi lăn một vòng…
Ơ!
Tại sao không bị móng vuốt sắc nhọn của con chim đó quắp đi vậy? Hứa Du mở mắt ra, dáo dác nhìn xung quanh. Ôi! Ông trời phù hộ cho nàng lăn vào một lỗ chó!
Lỗ chó không lớn. Thêm vào đó, do không có chó chui vào đây trong một thời gian dài nên lớp đất xung quanh xếp lên thật dày. Cửa lỗ nhỏ xíu chỉ đủ để nàng chui vào trong, lối ra bên kia lại có một bụi cây mọc um tùm, chặn ngay cửa. Hai con chim kia vỗ cánh phành phạch bao vây cả ngày vẫn không tìm được đường chui vào.
Hứa Du không dám nhìn ra ngoài, chỉ vểnh tai lên nghe ngóng, chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì, lúc này mới dè dặt nhô đầu ra.
May mắn thay, hai con chim chết tiệt kia cũng bay đi.
Cùng lúc lại có một vấn đề xảy ra —— rốt cuộc nàng đang ở đâu?