Lâm Nguyệt ngây người.
Chu Lẫm liếc nhìn cô một cái, đem băng cá nhân đặt trên bàn, bưng bát đũa lên vào phòng bếp, mở vòi nước, thuần thục rửa bát.
Lâm Nguyệt quay đầu lại, bóng dáng nam nhân cao lớn, bả vai rộng rãi, giống như không có việc gì, giống như đưa băng cá nhân chỉ là hành động tùy ý. Lâm Nguyệt nhìn ngón tay, miệng vết thương nho nhỏ, vậy mà anh lại chú ý tới.
“Cảm ơn.” cô nhỏ giọng nói.
Chu Lẫm cúi đầu rửa bát, giống như không nghe thấy.
Lâm Nguyệt cười cầm lên băng cá nhân, quay về phòng mình. Đóng cửa lại, tiếng nước trong phòng bếp nhỏ lại, Lâm Nguyệt ngồi vào bên bàn đọc sách, chậm rãi xé ra một cái dán lên tay.
Ánh mắt anh vẫn luôn rất độc, chú ý tới cũng không có gì kỳ quái chứ?
Nhưng cảm giác được người khác quan tâm, thật ấm áp.
Sờ vào ngón tay được băng lại, Lâm Nguyệt nghiêng tai lưu ý động tĩnh bên ngoài.
Mới hơn 7 giờ, Chu Lẫm từ phòng bếp đi ra, đi giám sát Phó Nam làm bài tập. Phó Nam ngoan ngoãn ngồi ở bàn, Chu Lẫm cởi giày dựa vào giường ngồi, một tay đặt sau gáy, một tay lật xem vở làm văn của Phó Nam.
Nhìn vài trang, Chu Lẫm chuyển hướng nhìn cửa sổ, trước mắt phảng phất như thấy được một đứa trẻ gầy nhỏ bị người ta bắt nạt cũng không dám nói với phụ huynh.
“Ở trường có người bắt nạt cháu sao?”
Tay nhỏ Phó Nam cầm bút chì, đang nghiêm túc là đề toán, nghe được vấn đề chú Chu hỏi, Phó Nam nâng đầu suy nghĩ một lát, lại lắc đầu. Bạn béo ném nó cục đá không phải quá đau, không tính là bắt nạt.
Chu Lẫm ừ một tiếng, vẫy tay gọi bạn học nhỏ lại đây, “Nhớ kỹ, cháu trai của chú Chu không thể bắt nạt người khác, cũng không thể bị bắt nạt còn không lên tiếng.”
Phó Nam hiểu, chú Chu là cảnh sát hình sự, lợi hại nhất!
“Chú Chu, cháu có bài không làm được…” Vì sùng bái chú Chu, Phó Nam liền quên chú Chu không thể làm đề toán, trông mong xin giúp đỡ.
Chu Lẫm thì không quên, hất hất cằm về phòng ngủ chính, thấp giọng nói: “Chú Chu không dạy, đi tìm cô giáo cháu đi.”
Phó Nam liền ôm sách đi qua.
Lâm Nguyệt vài ba câu liền dạy xong, sau đó đem băng cá nhân còn thừa đưa cho Phó Nam, nhờ thằng bé chuyển cho Chu Lẫm. Phó Nam làm theo, cũng chuyển lời cảm ơn của cô giáo.
Chu Lẫm nhận lấy băng cá nhân, tùy tay đút vào túi.
“Chú Chu, bạn học lớp cháu đều nói phim điện ảnh có khủng long rất hay, cháu cũng muốn xem.” Chu Lẫm thật ra rất ít chủ động giám sát Phó Nam làm bài tập, ở trong mắt bạn học nhỏ, chú Chu là người rất bận rộn, hôm nay ở đây thấy được tâm tình chú Chu không tồi, Phó Nam liền nói ra việc nó mong ước từ lâu.
“Phim điện ảnh gì?”
“Cháu cũng không biết, dù sao trong đó có khủng long.”
Chu Lẫm bỗng nhiên nghĩ tới, hôm nay ở cục có nghe thấy Đường Hiên nhắc mãi muốn đi xem phim, anh lấy di động tìm kiếm, nhìn lại khuôn mặt nhỏ của Phó Nam đang thò vào, nói: “Thứ bảy nếu rảnh sẽđưa cháu đi xem.”
Phó Nam hưng phấn hoan hô.
Chu Lẫm nhìn cửa phòng ngủ chính, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
~
Chiều thứ sau, tổ toán học làm hội nghị tổng kết, trao đổi các tình huống dạy học, tổ trường Trình Cẩn Ngôn hỏi: “Tháng này chọn liên hoan vào ngày mai, đều có thời gian chứ?”
Các tổ ở trường, mỗi tháng đều tổ chức một lần hoạt động liên hoan.
Lâm Nguyệt không sắp xếp gì, Vương Tả, Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di đều đồng ý, Trình Cẩn Ngôn gật đầu, kế tiếp liệt kê ra mấy nhà hàng.
“Ăn lẩu đi, ăn xong vừa lúc đi xem phim.” Tưởng Tư Di vừa ý nhất một quán lẩu, vừa lúc lại cùng mộtcao ốc với rạp chiếu phim.
Trình Cẩn Ngôn nhìn ba người còn lại, Lâm Nguyệt đi đâu cũng được, Vương Tả thường ngày cũng thích ăn lẩu, Hà Tiểu Nhã thì tò mò Tưởng Tư Di muốn xem phim gì.
Tưởng Tư Di nói tên ra.
Hà Tiểu Nhã cũng muốn xem, đề nghị mọi người cùng đi, Lâm Nguyệt đồng ý, Vương Tả không đi, Tưởng Tư Di nắm lấy bút, tận lực hào phóng hỏi Trình Cẩn Ngôn: “Tổ trưởng có muốn đi xem cùng không?”
Trình Cẩn Ngôn cười: “Muốn tôi làm hộ hoa sứ giả?”
Tưởng Tư Di đỏ mặt, tổ trưởng so sánh cô với hoa.
Trình Cẩn Ngôn lại nhìn về phía Lâm Nguyệt bên kia sau đó nói anh mời khách, đặt vé xem phim 9 giờ tối mai.
Buổi chiều tan học, Lâm Nguyệt nói với Phó Nam ngày mai có kế hoạch khác. Phó Nam cũng không phải mỗi ngày đều cần cô giáo đi theo, biết được cô cũng đi xem phim khủng long, Phó Nam rất cao hứng, cao hứng vì làm việc giống như cô giáo, đáng tiếc nó không biết chú Chu mua vé lúc mấy giờ.
Tàu điện ngầm đi được một nửa đường, Chu Lẫm nhắn tin cho Lâm Nguyệt, nói anh tạm thời có việc, phỏng chừng chiều mai mới có thể trở về, nhờ cô ngày mai đưa Phó Nam đến chỗ bà Lý.
Lâm Nguyệt hiểu tính chất công việc của anh, bận bịu là vì bảo vệ nhân dân, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt nhỏ thất vọng của Phó Nam, Lâm Nguyệt thấy đau lòng cho thằng bé, đề nghị tối nay cô đưa Phó Nam đi xem phim khác.
Phó Nam lắc đầu, thái độ kiên định: “không, con phải đợi chú Chu.”
Lâm Nguyệt nhịn không được sờ đầu thằng bé: “Nam Nam rất thích chú Chu phải không?” thật là mộtđứa trẻ đặc biệt, bình thường luôn chê chú Chu, kỳ thật là rất thích.
Phó Nam kiên quyết không thừa nhận, khuôn mặt đỏ lên.
Buổi tối Lâm Nguyệt làm cá kho bạn học nhỏ thích nhất, bồi thường tiếc nuối chú Chu tăng ca. Sau khi ăn xong Phó Nam làm bài tập rồi ngủ, Lâm Nguyệt hết sức chăm chú ngồi viết tiểu thuyết, ngẫu nhiên lưu ý tới động tĩnh bên ngoài. Đứt quãng đến hơn mười giờ, Chu Lẫm quả nhiên không về, Lâm Nguyệt tắt đèn, khi nằm lên giường, không khỏi suy đoán Chu Lẫm có phải lại gặp án mạng hay không?
Giữa trưa thứ bảy, Lâm Nguyệt lại lần nữa đưa Phó Nam tới chỗ bà Lý, xuất phát đi gặp Hà Tiểu Nhã và Tưởng Tư Di, cô gửi tin nhắn cho Chu Lẫm: “Buổi chiều tôi cùng đồng nghiệp đi dạo phố, tối có liên hoan, anh trờ về đón Phó Nam, gửi tin nhắn cho tôi, nếu anh bận việc chậm trễ, cũng nhớ nhắc tôi, tôi đi đón thằng bé.”
Đại khái qua hai phút, anh trả lời: “Được.”
Trước sau như một nói ít lời.
Lâm Nguyệt cất di động, trong lòng có việc, đi dạo phố mua sắm thỉnh thoảng lấy di động ra nhìn, số lần quá thường xuyên, khiến cho Hà Tiểu Nhã chú ý: “Luôn xem di động, có phải đang yêu hay không?”
Tưởng Tư Di đang thử quần áo, nghe được câu trêu chọc này, lặng lẽ quan sát Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt vừa gõ chữ vừa nói dối: “không có, đang nói chuyện phiếm với một học sinh trong lớp thôi.”
Tưởng Tư Di tiếp tục nhìn gương, Hà Tiểu Nhã vỗ bả vai Lâm Nguyệt, bội phục nói: “cô quá có trách nhiệm đấy, ngày nghỉ còn tán gẫu, học sinh trong lớp tôi mỗi ngày đều làm tôi đau đầu, ước gì tránh được chúng.”
Đề tài liền chuyển dời sang trường học.
Buổi chiều hơn 3 giờ, cục cảnh sát, Chu Lẫm rốt cuộc kết thúc việc trên tay, bàn giao xong, anh lái xe về nhà, đi đón Phó Nam trước. Chờ đèn đỏ trên đường, Chu Lẫm xem xét thông tin rạp chiếu phim, khủng long ai cũng thích, mấy suất chiếu gần đây đều đã bán hết vé, chỉ có suất 9 giờ còn vị trí tốt.
Chu Lẫm trực tiếp mua ba vé, bạn học nhỏ thích nhất là lấy lòng cô giáo, nhất định sẽ mời cô đi cùng.
“Tiểu Chu tới à, cậu cũng thật bận rộn.” Nhìn thấy Chu Lẫm, bà Lý quen thuộc mà cười, mấy nhà sống trong cùng tiểu khu, đều rõ ràng lẫn nhau.
Chu Lẫm đáp một tiếng, đút tay vào túi quần, đứng ở khoảng đất trống của tiểu khu, nhìn Phó Nam cùng mấy đứa nhỏ chơi trò diều hâu bắt gà con, trò chơi vừa mới bắt đầu, Phó Nam muốn chơi xong mới đi.
“Cậu cùng cô giáo Lâm, sao lại thành như vậy?” Bà Lý ám chỉ hỏi.
Chu Lẫm mờ mịt, cái gì làm sao?
Bà Lý cho là anh giả ngu ngơ, đứng gần vào một chút, cười tủm tỉm nói: “Đừng giả ngốc, trước kia ta giới thiệu bạn gái cho cậu, ngay cả ảnh chụp cậu cũng không xem, bây giờ lại trực tiếp cho cô Lâm thuê nhà… Được, cô giáo Lâm khá tốt, ôn nhu xinh xắn, thật là xứng với cậu.”
Chu Lẫm thế mới biết bà ấy hiểu lầm, không chút hoang mang làm sáng tỏ. Bà Lý có chút thất vọng, nhưng vẫn có thiện ý nhắc nhở Chu Lẫm: “Vậy cậu cũng có thể suy xét cô giáo Lâm kia, cô gái kia lớn lên thật xinh đẹp, người theo đuổi hẳn là không ít, cậu đừng có ngây ngốc, tương lai lại hối hận.”
Chu Lẫm bật cười, đây là chuyện gì chứ?
“Chú Chu, cuối cùng chú cũng biết trở lại?” Sau khi gà con bị bắt, Phó Nam mồ hôi đầy đầu chạy tới, lại bắt đầu ghét bỏ chú Chu.
“nói, buổi tối muốn ăn gì, trừ bỏ bắt chú làm, cháu thích ăn chỗ nào, hôm nay chúng ta sẽ đi chỗ đó ăn.” Chu Lẫm một tay đem bạn học nhỏ khiêng lên vai, đi nhanh trở về.
“Ôi, cô giáo đi liên hoan, cháu liền tạm chấp nhận vậy.” Ôm lấy đầu chú Chu, Phó Nam bắt chước người lớn thở dài.
“Tiểu tử thối.” Chu Lẫm dùng sức đánh cái mông nhỏ.
một lớn một nhỏ cùng nhau tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, liền ra cửa. Cơm nước xong, hơn 7 giờ tối, Chu Lẫm lấy di động ra, giả vờ muốn mua vé xem phim, hỏi Phó Nam: “Mua mấy cái?”
“Chú Chu một cái, cháu một cái, tổng cộng là hai vé.” Phó Nam thành công làm một phép tính đơn giản.
Chu Lẫm nhướng mày: “Hôm nay không nhớ cô giáo Lâm của cháu sao?”
Phó Nam cười hắc hắc: “cô giáo cũng đi xem, đi cùng thầy Trình.”
Bạn học nhỏ biết mấy thầy cô đi cùng nhau, nhưng trọng điểm là cô Lâm cùng thầy Trình nha.
Chu Lẫm ngẩng đầu, suy nghĩ một lát mới nhớ ra thầy Trình là ai, thầy giáo đẹp trai nhất tổ toán học trong truyền thuyết. một nam một nữ hẹn xem phim, Chu Lẫm dù không thông phong nguyệt, cũng hiểu ý tứ trong đó.
“Phim hơn một giờ nữa mới chiếu, đi, chú Chu mua quần áo cho cháu.” Người khác yêu đương hay không yêu đường có quan hệ gì tới anh, Chu Lẫm buông di động, mang bạn học nhỏ đi cửa hàng mua sắm.
8 giờ rưỡi, hai người đến rạp chiếu phim, lấy xong vé, Chu Lẫm đưa thằng bé đi mua bắp rang. Người có chút đông, Phó Nam ngoan ngoãn đi theo sau chú Chu, mắt to nhìn đông nhìn tây, đột nhiên sáng ngời, vẫy tay về nơi xa: “cô Lâm!”
Chu Lẫm quay đầu lại, nhìn thấy một hàng bốn người, hôm nay là ngày nghỉ, Lâm Nguyệt mặc quần đùi trắng, lộ ra đôi chân trắng mịn lại dài thẳng, so với hình tượng cô giáo bình thường thì hoạt bát nhiệt tình hơn. Hai bên trái phải của cô đều là con gái, Chu Lẫm không tiện nhìn, ánh mắt lập tức chuyển hướng tới người đàn ông bên cạnh ba người.
Cả người Trình Cẩn Ngôn ăn mặc đơn giản, thon dài cao ngất, anh đeo một đôi kính gọng vàng, dịu dàng tuấn nhã, nhìn một cái cũng thấy rất có văn hóa, nếu như đổi thành người cổ trang, thật là giống như tài tử Giang Nam trong kịch diễn trên TV.
Chu Lẫm lập tức chắc chắn đây là thầy giáo toán học đẹp trai nhất trong miệng Phó Nam. Nhìn thêm mấy lần, Chu Lẫm đột nhiên thấy lo lắng. Ánh mắt nhìn của học sinh tiểu học kém như vậy, có cần đibệnh viện kiểm tra một chút không?