“cô giáo, cô không muốn ở cùng con sao?”
Sau khi Chu Lẫm rời khỏi, Phó Nam ngửa đầu hỏi Lâm Nguyệt, ánh mắt bất an khẩn trương, giống như cô giáo do dự là vì nó phạm lỗi sai.
Đứa bé mới sáu tuổi đã nhìn mặt đoán ý, nghĩ đến thân thế Phó Nam, Lâm Nguyệt đặc biệt đau lòng, nhẹ nhàng sờ đầu Phó Nam, ôn nhu giải thích: “Sao lại không muốn, Nam Nam ngoan như vậy, nếu côcó phòng của chính mình sẽ muốn đón Nam Nam ở cùng cô. cô không thuê phòng của chú Chu, là vì côcùng chú Chu đều chưa kết hôn, ở cùng một chỗ, người khác sẽ hiểu lầm.”
Phó Nam không hiểu: “Hiểu lầm gì ạ?”
Lâm Nguyệt nhìn ra cửa phòng, nhỏ giọng cười: “Hiểu lầm chú Chu là bạn trai cô, như vậy về sau liền không còn ai giới thiệu bạn trai cho cô nữa.”
Cái này Phó Nam hiểu, mắt to nhìn cô giáo, sau đó héo hon mà cúi đầu. Chú Chu lớn lên đen xì, tính tình kém, công việc bận rộn, còn không biết nấu cơm, căn bản không xứng với cô giáo, bằng không nó còn có thể khuyên cô suy xét cùng chú Chu ở bên nhau. Đừng nhìn Phó Nam còn nhỏ, nhưng nó muốn mời cô giáo ăn ngon, cũng muốn cô tìm được bạn trai thật tốt.
Cậu bé ngoan ngoãn tiếp nhận cự tuyệt của cô rồi, không khóc cũng không nháo, Lâm Nguyệt bất giác áy náy. Kỳ thật đề nghị của Chu Lẫm vô cùng mê người, nhưng Lâm Nguyệt không dám lỗ mãng dọn đến ở trong nhà một người đàn ông xa lạ. Phó Nam còn quá nhỏ, cô cùng Chu Lẫm coi như trai đơn gáichiếc, Chu Lẫm là cảnh sát hình sự, lại cũng là người đàn ông thân thể cường tráng tràn ngập hơi thở thành thục…
Lâm Nguyệt cẩn thận nghĩ.
Chu Lẫm đã trở lại, nghe được âm thanh đẩy cửa, Lâm Nguyệt nhìn về di động trên bàn, Phó Nam thất vọng mà nhìn hắn.
Chu Lẫm từ trên mặt hai người đoán được đáp án của Lâm Nguyệt, nhưng anh đã sớm đoán được cô có khả năng từ chối, cũng không bất ngờ.
“không muốn thuê?” Ngồi xong, Chu Lẫm nhàn nhạt hỏi.
Lâm Nguyệt nhấp môi, gật đầu nói dối: “thật ngượng, vừa rồi bạn học của tôi gọi nói bạn cùng phòng thuê sắp dọn đi, kêu tôi dọn qua đó.”
“Cũng tốt.” Chu Lẫm không nóng không lạnh chúc mừng, sau đó nói với Phó Nam: “cô giáo đã có phòng ở, ngày mai chú thuê bảo mẫu đón cháu.”
Phó Nam không chớp mắt mà nhìn anh, trong đôi mắt to từng chút từng chút nước mắt đầy lên, cậu bé quay đầu, trộm lau một phen, tay nhỏ bụ bẫm, năm ngón tay lau xong, nước mắt lại rơi tiếp, tiếp theo lại lau.
Khóe miệng cười nhạt của Chu Lẫm biến mất, vẫn lười biếng như cũ tùy ý mà dựa vào lưng ghế, ánh mắt lại dời về phía cô gái đối diện.
Lâm Nguyệt cũng nhìn thấy Phó Nam khóc, khiến trong lòng cô thấy khó chịu, từ chối một đứa trẻ đơn thuần yêu thích, còn muốn khó khăn hơn từ chối người theo đuổi mình.
“Cháu…”
“Tôi…”
Cậu bé trộm khóc, hai người lớn đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại, khi Lâm Nguyệt ngoài ý muốn nhìn về phía Chu Lẫm, điện thoại cô đặt trên bàn liền rung lên, vừa lúc hóa giải một giây xấu hổ kia. Lâm Nguyệt cầm lấy di động, có tiền chuyển vào tài khoản, là nhà văn Ngô trả lại cô gấp đôi tiền đặt cọc, còn có một cái ghi chú: Trước đêm mai dọn đi.
Lâm Nguyệt ngơ ngác mà nắm chặt di động, cả người từ trong ra ngoài đều lạnh.
“Chủ nhà sao?” Chu Lẫm hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Ánh mắt Lâm Nguyệt hơi lóe.
Chu Lẫm dựa lại lưng ghế, tiếp tục hỏi: “Thúc giục cô mau dọn đi?”
Mặt Lâm Nguyệt trắng bệch.
“không có bạn học bảo cô thuê chung?”
Lâm Nguyệt:…
cô gái tựa như muốn khóc, Chu Lẫm nhìn Phó Nam, lại hất hất cằm hướng Lâm Nguyệt. Phó Nam chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu được, kích động nhảy khỏi ghế, ôm lấy cánh tay cô giáo: “cô giáo, cô theo con ở đi, cô đừng sợ, có người hiểu lầm cô là bạn gái chú Chu, con thay cô giải thích.”
Chu Lẫm vừa chuyển bật lửa vừa yên lặng xem diễn, nghe thấy câu ấy, đuôi lông mày nhướng lên: “Bạn gái?”
Phó Nam há mồm liền đáp: “cô giáo nói…”
Lâm Nguyệt một phen che lại miệng học sinh, khuôn mặt trắng nõn sớm đã đỏ bừng, lắp bắp mà nỗ lực che đậy: “Tôi, tôi là sợ tôi dọn qua đó, người khác sẽ hiểu lầm… cho anh thêm phiền toái.”
Chu Lẫm nhìn Phó Nam.
Phó Nam nhìn lại anh, lại nhìn cô giáo đang sốt ruột, đột nhiên gật đầu, phối hợp với cô.
Chu Lẫm tạm thời tin, nói không sao: “Tôi không sao, chỉ cần có người quan tâm Phó Nam, tôi đi sớm về trễ, thật không rảnh.” Phó Nam mới vừa dọn tới đây một tháng, tháng này trong cục còn khá thanh nhàn, anh miễn cưỡng có thể đưa đón Phó Nam, ngày nào đó vụ án hình sự tới, anh có khả năng mấy hôm không về nhà, đến lúc đó còn phải mời bảo mẫu.
anh không truy cứu việc “Bạn gái”, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
“cô giáo, cô dọn lại đây đi, con đảm bảo nghe lời mà.” Phó Nam ghé vào trên đùi cô làm nũng mà năn nỉ.
một bên là tâm ý của học sinh, một bên là lạnh nhạt của nhà văn Ngô, hai loại khác biệt, bất tri bất giác khiến Lâm Nguyệt hết cảnh giác với Chu Lẫm.
Nhưng Chu Lẫm biết cô cố kỵ cái gì, giơ tay, lại đem đồ chứng nhận của anh đặt lên bàn, chỉ mặt trêncủa huy hiệu cảnh sát, Chu Lẫm nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt, mắt đen sắc bén: “Khi tôi vào cảnh sát đã tuyên thệ, nếu cô bởi vì yếu tố an toàn bản thân mà cự tuyệt Phó Nam, đó là vũ nhục lớn đối với nhân cách và hành vi của tôi.”
anh là cảnh sát hình sự (hình cảnh), anh sẽ không làm thất vọng hai chữ này.
Lâm Nguyệt đột nhiên không thể ngồi yên, đôi mắt người này quá độc, nhiều lần đều đoán đúng ý nghĩ của cô, vạch mặt tại chỗ, cô thậm chí không có cách nào phản bác.
Có người gõ cửa, người phục vụ mang đồ ăn lên.
Chu Lẫm đáp ứng, chứng nhận cảnh sát tiếp tục đặt trên bàn, thật chói mắt.
Người phục vụ nhịn không được mà nhìn vài lần, khi nhìn lại Lâm Nguyệt thì ánh mắt liền thay đổi, nhìn người này không được tự nhiên, chẳng lẽ là phạm tội?
“Thuê hay không thuê?” Người phục vụ đi rồi, Chu Lẫm thu lại giấy chứng nhận, hỏi một lần cuối cùng.
Lâm Nguyệt dám nói không sao? Nếu nói chẳng phải là thừa nhận cô đang sợ anh, sẽ vũ nhục nhân cách và hành vi của anh?
Bình tĩnh vài giây, Lâm Nguyệt nhìn Phó Nam nói: “Vậy cảm ơn anh, bất quá Phó Nam là học sinh của tôi, anh không nhờ, tôi cũng sẽ chiếu cố thằng bé, tiền thuê nhà tôi vẫn trả.”
“sẽ nấu cơm chứ?” Chu Lẫm hỏi.
Lâm Nguyệt cắn môi, gật đầu.
Chu Lẫm: “Vậy tốt, tiền thuê hai ngàn, một ngày nấu hai bữa cơm cho Phó Nam, tiền lương hai ngàn, triệt tiêu hết, nhưng tiền điện nước phải chia đều.”
Lâm Nguyệt tự đáy lòng nói: “thật không cần, dù sao chính tôi cũng muốn làm cơm…”
Chu Lẫm không nhìn cô, hỏi Phó Nam: “cô giáo nấu cơm cho cháu, cháu muốn ăn mà không trả tiền sao?”
Phó Nam nhếch miệng cười, dùng sức lắc đầu, kiên trì trả tiền cho cô giáo.
Chu Lẫm lúc này mới nhìn qua Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt đành phải đồng ý điều kiện của anh, nhìn bàn đầy hải sản, chỗ lạnh lẽo trong lòng chậm rãi ấm lên. Nếu Chu Lẫm thật sự đáng tin cậy, điều kiện nhà ở anh cung cấp kia quả thực là cô nằm mơ cũng không thấy. Phòng ngủ chính có phòng vệ sinh, không mất tiền thuê, cách tàu điện ngầm cũng gần…
“Ăn đi, ăn xong lại nói.” Chu Lẫm cầm lấy chiếc đũa, trước gắp tôm hùm cho Phó Nam thích ăn nhất.
cô giáo đồng ý ở cùng cậu bé, Phó Nam buồn bã liền thay đổi, vui vui vẻ vẻ mà ăn. Chu Lẫm chỉ lo chính mình, ngẫu nhiên lại chiếu cố Phó Nam, Lâm Nguyệt rụt rè hay không anh mặc kệ. Phó Nam nghĩ cho cô giáo, liên tục gắp cho cô rất nhiều đồ ăn, liền thịt cua với thịt tôm chú Chu bóc cho nó, đều gắp cho cô giáo một nửa.
Lâm Nguyệt ngượng ngùng ăn đồ Chu Lẫm bóc, muốn gắp trả lại Phó Nam.
Phó Nam ôm bát né tránh, đặc biệt hào phòng: “cô giáo ăn đi ạ, trong chốc lát chú ấy lại bóc cho con.”
Chu Lẫm:… Hóa ra từ hôm nay trở đi, anh phải một người hầu hạ cả hai?
Lâm Nguyệt trộm nhìn anh, vừa lúc thấy Chu Lẫm ngẩng đầu trừng mắt với Phó Nam, đây là lần đầu tiên cô vừa nhìn đã hiểu tâm tư Chu Lẫm.
Nếu Chu Lẫm đối với cô có ý đồ xấu, khẳng định sẽ không để ý Phó Nam chia thịt cua cho cô, ngược lại để ý là chuyện tốt.
Tưởng tượng như vậy, tâm phòng bị của Lâm Nguyệt giảm hơn nửa, số lần chủ động gắp đồ ăn nhiều lên, còn săn sóc giúp Phó Nam bóc vỏ tôm.
Phó Nam miễn bàn vui vẻ như nào, phàm là cô Lâm bóc, nó đều ăn luôn, căn bản không nghĩ tới chia cho chú Chu.
Chu Lẫm thờ ơ lạnh nhạt, rốt cuộc minh bạch một câu.
Sinh con trai có ích lợi gì? Có vợ là quên mẹ, tiểu tử thối mới sáu tuổi đã như vậy, lớn lên trong mắt càng không còn người lớn.
~
Ăn một giờ, sau khi ăn xong Chu Lẫm tính tiền, này thật không tiện, Lâm Nguyệt nói muốn chia đều, liền bị một ánh mắt lạnh lùng của Chu Lẫm khiến cô ngậm miệng.
“Có nhiều hành lý không?” trên đường đưa cô trở về, Chu Lẫm hỏi.
Lâm Nguyệt: “không nhiều lắm, tự mình tôi có thể dọn.” Leo nhiều lần mấy tầng là được.
“Con giúp cô dọn cho.” Phó Nam cướp nói.
Lâm Nguyệt cười sờ sờ đầu cậu bé, học sinh thật là ngoan.
Xe chạy đến trước cửa chính của tiểu khu, Lâm Nguyệt muốn xuống xe, Chu Lẫm trực tiếp đi vào, bảo cô chỉ đường: “Tối nay tôi mang hai cái lớn qua trước, ngày mai lại chuyển.”
Lâm Nguyệt không có lý do cự tuyệt.
Hai phút sau, xe dừng ở dưới lầu Hàn gia, Phó Nam một hai đòi đi lên, Chu Lẫm liền khóa xe lại, ba người cùng đi vào trong. Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam đi lên trước, Chu Lẫm theo thói quen hướng lên trên nhìn, tầm mắt đảo qua, lập tức chú ý tới ban công tầng hai, có bóng người đột nhiên rụt vào, xem thân hình, là đàn ông.
Người nọ là Hàn Dương, người trong lòng liên tục hai hôm về muộn, hắn thực lo lắng, vẫn luôn chờ ở ban công. Tận mắt nhìn thấy Lâm Nguyệt mang theo một người đàn ông cao lớn trở về, Hàn Dương ngồi không yên, liền ra khỏi phòng.
“đã muộn như vậy còn ra ngoài?” Trong phòng khách, nhà văn Ngô cùng chồng đang xem TV, thấy con trai đi ra, bà cảnh giác hỏi.
“Con đi chạy bộ.” Hàn Dương tiếp tục đi ra ngoài.
Nhà văn Ngô nghi ngờ mà nhìn chằm chằm con trai, Hàn Dương vừa ra khỏi cửa bà lập tức ra ban công, nếu con trai không ra khỏi tòa nhà, bà lại đi tầng năm tìm.
Dưới mái hiên, Lâm Nguyệt vừa đến tầng một, chợt nghe phía trên có tiếng bước chân, nhanh chóng thấy Hàn Dương xoay người đi xuống.
Lâm Nguyệt cười hỏi thăm: “Ra ngoài sao?”
Hàn Dương gật đầu, tò mò nhìn Phó Nam: “Em trai cô sao?”
Mới vừa nói xong, lại một bóng người lên đây, một tay đút vào túi quần, hởi ngửa đầu, tầm mắt xẹt qua Hàn Dương.
Hàn Dương cao gần 1m8, ở trong đám đàn ông xem như là xuất sắc, Hàn Dương vẫn luôn lấy làm tự hào, nhưng đối diện với người đàn ông Lâm Nguyệt mang về này, Hàn Dương không tự giác mà căng thẳng trong lòng. Người cao hơn hắn, hắn đã gặp, nhưng người này vừa cao vừa cường tráng, áo sơ mi nhàn nhã cũng không thể che lấp thân thể ẩn chứa dã tính nguyên thủy lực lưỡng, so sánh ra, tựa như một con báo nhàn nhã tản bộ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng cắn xé con mồi.
Ánh đèn dưới hàng hiên mờ tối, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến người ta nhớ kỹ bộ dáng đối phương, không phải là khuôn mặt hắn có thể so sánh với người nổi tiếng, mà là cặp mắt kia, sắc bén như chim ưng.
Người đàn ông như vậy, Hàn Dương liền muốn dò hỏi thân phận của hắn, nhưng lại không nói nên lời.
hắn không hỏi, Lâm Nguyệt lại tự giải thích, hào phóng giới thiệu: “Đây là Phó Nam, học sinh tôi dạy, Phó Nam giúp tôi liên hệ nhà mới, anh Chu đây dẫn cậu bé tới giúp tôi dọn hành lý.”
Hàn Dương chấn động: “cô muốn dọn đi? không phải vừa mới dọn đến đây sao, như thế nào đi nhanh như vậy?”
nói tới vấn đề này liền xấu hổ, Lâm Nguyệt cười cười muốn mơ hồ cho qua.
“Chủ nhà của cô Lâm quá xấu, không cho cô ở.” Phó Nam tức giận nói, chán ghét có người làm khó côgiáo.
Cùng lúc đó, nhà văn Ngô chậm chạp không thấy con trai đi ra khỏi toà nhà, khuôn mặt âm trầm đẩy ra cửa chống trộm, vừa vặn nghe được.
Tác giả: Chu Lẫm, Phó Nam, mọi người càng thích ai hơn?