Cố Cảnh Ngôn siết quai đeo cặp nhìn Lâm Hành.
“Buổi chiều tôi không đi học, cậu viết giấy nghỉ phép giúp tôi.” Lâm Hành nghiêng đầu, mắt cười rất không đứng đắn, nói rất chậm, “Hay là tôi phải báo lịch trình cho cậu?”
Cố Cảnh Ngôn đỏ mặt, không dễ chịu, dời mắt, “Vậy tôi về lớp.”
Lâm Hành đánh tay lái, nhìn chăm chú vào Cố Cảnh Ngôn, “Cậu đuổi ra đến đây chỉ để hỏi tôi có tức giận hay không à? Để ý tâm tình của tôi thế sao?”
Cố Cảnh Ngôn vội vàng quay đầu, “Tôi về trước, tôi viết giấy nghỉ phép giúp cậu.”
Lâm Hành suy tư nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Cảnh Ngôn, mãi cho đến khi Cố Cảnh Ngôn biến mất không còn tăm hơi, mới thu tầm mắt lại.
“Anh Lâm?”
Lâm Hành quay đầu nhìn thấy Trần Phi Vũ, Trần Phi Vũ mập lên, gần đây bị Lâm Hành oán giận nên hơi kinh sợ, rụt rè đi tới, “Lần trước anh đánh thằng Ngụy, anh cẩn thận một chút, nó chắc chắn sẽ không buông tha cho anh.”
“Nó còn muốn bị đánh một trận nữa à?” Lâm Hành xem thường.
“Gần đây nó lăn lộn với anh Uy, anh Uy là xã hội đen thật, anh cẩn thận một chút.”
Xã hội đen gì chứ, cũng toàn là một đám người ô hợp, anh Uy là chủ quán bar to nhất trung tâm thành phố. “Về lớp đi, đừng dính líu đến chuyện của tao, mấy ngày này mày với Đổng Hải phải đàng hoàng chút đi.”
“Anh đi đâu?” Trần Phi Vũ theo sát Lâm Hành, “Em đi chung với anh nhé?”
Lâm Hành không thèm để ý Trần Phi Vũ, đi thẳng. Ai cũng có số mệnh riêng, kiếp trước anh đã rất nghĩa khí với Trần Phi Vũ, giúp Trần Phi Vũ gây dựng sự nghiệp. Sau đó Trần Phi Vũ đâm đao không chút lưu tình, một đao trí mạng.
Con người vẫn phải ích kỉ mới có thể sống lâu.
Lâm Hành đi về ngoại ô phía bắc, cửa sắt nhà xưởng đóng chặt, phía trên có một bảng hiệu.”Công ty vận tải Chu thị.”
Từ trong ra ngoài đều thấy suy yếu.
Lâm Hành đạp hai cái lên cửa sắt mới có người lảo đảo tới. “Làm gì?”
“Chu Phi có ở đây không?”
Người kia đánh giá Lâm Hành từ trên xuống dưới, “Cậu là thân thích của anh Chu à?”
“Tìm anh ta nói chuyện làm ăn.” Thân hình Lâm Hành cao lớn, đeo cặp một bên vai, dù có cao, thoạt nhìn cũng chỉ là một thằng nhóc.
“Nói chuyện làm ăn? Cậu đang nói đùa à? Nhóc con, qua chỗ khác chơi đi.”
“Thì anh cứ gọi Chu Phi đi.” Lâm Hành thiếu kiên nhẫn, ngữ khí tăng thêm, “Tôi đem tiền tới cho anh ta, bỏ lỡ cơ hội này, chỗ này sẽ thành vô dụng.”
Ánh mắt người đàn ông nghiêm nghị, thu lại nụ cười, “Vậy được, cậu chờ một lát.”
Chu Phi có hậu thuẫn, nhưng không có tầm nhìn, đập phá mấy chục vạn ra cái nhà máy này, mất hết vốn liếng. Bây giờ cũng đến giai đoạn thanh lọc, khổ nỗi không ai tiếp nhận.
Trên thực tế Lâm Hành biết anh ta vào hai năm sau, lúc đó Lâm Hành cực kỳ cảm khái, chỉ hận không thể quen Chu Phi sớm hơn, nếu không thì cái nhà máy này là của anh rồi.
Nơi này, đất cũng đáng tiền.
Lâm Hành đợi hai phút dưới ánh nắng gay gắt, một người đàn ông mặc áo da, tóc tai dựng thẳng rất bừa bộn lê đôi dép đi ra. Chu Phi mặt như trẻ con, mặc bộ này nhìn chẳng hợp.
“Thằng nhóc thò lò mũi xanh đến tìm đâu?” Chu Phi vừa nhìn thấy Lâm Hành, lập tức dừng bước quay đầu lại.
“Nhà máy này của anh tôi trả một trăm vạn, toàn bộ, tôi thanh lọc cho anh.”
Chu Phi nhấc mí mắt nặng trịch, tối hôm qua hắn uống rượu suốt đêm, “Bao nhiêu?”
“Một trăm vạn.” Lâm Hành chỉ chỉ mặt trời trên đầu, “Trời nóng như vậy, đứng dưới nắng bàn chuyện làm ăn, không thích hợp lắm nhỉ?”
Chu Phi giơ tay ra hiệu Tiểu Mã mở cửa, đi vào bên trong.
Chỗ này của Chu Phi là một công ty vận tải rất đàng hoàng, nhưng đáng tiếc Chu Phi là một tên não tàn, thời đại này mà có thể kinh doanh công ty vận tải lỗ vốn, Lâm Hành cũng thua luôn.
“Người lớn nhà cậu đâu?” Chu Phi nhấc chân câu qua một cái ghế ngồi xuống, ngáp một cái, chui vào trong ghế, tiện tay chỉ, “Ngồi đi.”
Hiện tại Lâm Hành và Chu Phi không quen biết, nếu không thì anh đã đá vào mông Chu Phi rồi.
“Tôi chính là người lớn nhà tôi đây.” Lâm Hành ngồi xuống, lấy bản kế hoạch báo cáo trong cặp ra đưa cho Chu Phi, “Bàn chuyện thu mua.”
Chu Phi liếc nhìn trang giấy, liếc xéo Lâm Hành, “Cậu?” Hắn cười nhạo, “Lấy tiền đâu ra?”
“Không có tiền tôi sẽ không đến tìm anh.” Lâm Hành nhìn xung quanh cái xưởng rách nát, “Ngành vận tải hiện nay đang rất kiếm tiền, sao lại tiêu điều như vậy?”
“Kiếm tiền mẹ gì, mua một tuyến bao nhiêu tiền cậu biết không?” Chu Phi tiếp tục nhìn bản kế hoạch, hắn đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, đi tán gẫu với một thằng oắt con, “Không kiếm được tiền còn phải nuôi nhiều xe như vậy, một tai nạn xảy ra thôi cũng đủ táng gia bại sản.”
“Bảo hiểm đâu?”
Chu Phi sững sờ, hình như không ngờ tới còn có chuyện bảo hiểm.
“Không cần thiết phải mua tuyến, vận chuyển hành khách không tính là kiếm tiền.” Lâm Hành nói, “Cửa hàng quá lớn, phí tổn quá cao. Dã tâm quá lớn, đều không làm ăn được.”
“Nói thử xem nào?”
Lâm Hành bày tỏ suy nghĩ của mình, anh biết Chu Phi nghe lọt. Chu Phi người này tương đối nghe lời khuyên, không phải quá bảo thủ. Đối tác đầu tiên của Lâm Hành chính là Chu Phi, lúc trước Lâm Hành chỉ có một chiếc xe và sự tham vọng. Sau khi Chu Phi nghe xong suy nghĩ của anh, liền quyết định đầu tư cho Lâm Hành.
Khi đó vẫn không có khái niệm huy động vốn, Lâm Hành gặp được nhà đầu tư thiên thần (*) trong cuộc đời mình.
(*) nhà đầu tư thiên thần (angel investor): Đây là thuật ngữ dùng để chỉ những cá nhân giàu có, có khả năng cấp vốn cho một doanh nghiệp thành lập, và thông thường để đổi lại, họ sẽ có quyền sở hữu một phần công ty.
“Thời đại đang phát triển, vận chuyển nhanh tất sẽ trở thành xu hướng chính.” Lâm Hành lật xem tư liệu, suy nghĩ về tương lai phát triển của Trung Quốc, năm đó Lâm Hành cũng là phác hoạ bản kế hoạch như vậy với Chu Phi. Năm đó rất nhiều người không tin, chỉ có một mình Chu Phi tin tưởng anh, sau đó thời đại thật sự phát triển đến bước đường đó, “Internet phát triển cực nhanh, nhu cầu về tốc độ của mọi người sẽ càng lúc càng lớn, nắm được điểm này, không lo không kiếm được tiền.”
Ánh mắt Chu Phi dần dần nghiêm nghị, Tiểu Mã đứng xem bên cạnh trợn mắt há mồm nửa ngày, ngẩng đầu lên, “Tên nhóc trâu bò này làm em hoa mắt thật, nhưng nghe có vẻ cũng có đạo lý lắm.”
Chu Phi quay đầu trừng Tiểu Mã, một lúc sau, cắn răng, “Cút ra ngoài.”
Tiểu Mã: “…”
Chu Phi nhìn bản kế hoạch, toàn bộ đều là viết tay. Đánh giá Lâm Hành, Lâm Hành mặc áo thun màu đen, còn là hàng bình ổn giá. Lâm Hành có thể kiếm được một trăm vạn, hắn ăn cứt!
Nhưng suy nghĩ này rất hay.
“Chỉ vậy thôi à? Còn gì nữa không?”
Lâm Hành thấy Chu Phi cắn câu, anh đặt cặp sang một bên trên bàn, rót một ly nước tự mình uống hết. Duỗi chân dài, khuỷu tay đặt ở trên đầu gối nhìn về phía Chu Phi, “Anh muốn nghe?”
Cơn buồn ngủ của Chu Phi không còn, đặt bản kế hoạch xuống, “Cậu không có một trăm vạn.”
Lâm Hành nở nụ cười, “Tôi có.”
Ngay lập tức, ngông cuồng trên người Lâm Hành liền được bộc lộ. Nhà máy cũ nát, bối cảnh tối tăm, Lâm Hành ngồi trên chiếc ghế chẳng phải sạch sẽ. Anh còn mặc đồng phục học sinh, ánh mắt kiên định, mỗi một cái phất tay cũng đầy vẻ tự tin.
“Anh muốn một trăm vạn rồi từ bỏ cái công ty này hay là muốn cái công ty này cải tử hoàn sinh, quyền lựa chọn nằm ở trong tay anh.” Lâm Hành nói, “Anh muốn một trăm vạn, cuối tháng tôi đưa tiền cho anh, sau đó chúng ta ký tên chuyển nhượng hợp đồng.”
“Một trăm vạn, không phải mười vạn.”
“Tôi nói tôi có, thì nhất định sẽ kiếm được.” Lâm Hành nói, “Anh không cần phải hoài nghi năng lực kiếm tiền của tôi.”
“Nếu như tôi chọn hợp tác thì sao?”
Ý cười trong mắt Lâm Hành càng sâu hơn, “Chia tôi hai mươi phần trăm cổ phần.”
“Há miệng chờ sung à?”
Lâm Hành nói, “Công ty đóng cửa, một trăm phần trăm cổ phần cũng không đáng giá một đồng. Kiếm tiền rồi, hai mươi phần trăm này mới có giá trị.”
“Tôi phải suy nghĩ lại.”
Lâm Hành tìm một công ty đáng tin, phát triển công ty đó, đem xe của ba mẹ nhập vào đây luôn. Nếu như ba mẹ không lái xe, có phải là có thể tránh bi kịch phát sinh rồi đúng không?
Lâm Hành để bản kế hoạch lại trên bàn, lấy bút ra viết lên giấy số máy nhắn tin của mình, rồi nói: “Tôi đợi tin của anh, tôi đi trước.”
Lâm Hành đi tới cửa, Chu Phi nghiêng đầu nhìn sang, “À đúng rồi, quên hỏi, cậu tên gì?”
“Lâm Hành.”
Lâm Hành đi ra cửa mới phát hiện trời đã tối, anh đã nói chuyện với Chu Phi bao lâu rồi? Hơn nửa ngày. Bỗng nhiên nghĩ tới năm đó, Lâm Hành mười tám mười chín tuổi, cảm xúc mãnh liệt thỏa sức tưởng tượng giấc mộng của mình. Anh giảng giải cho người ta suy nghĩ và lý tưởng của mình.
Thế giới này tốt đẹp như thế, chỉ cần có ước mơ, ai cũng có thể thành công.
Chỉ cần nơi nào có hi vọng hợp tác, anh đều sẽ không ngại phiền phức đưa tư liệu cho người ra, nói cho người ta biết hướng đi của mình. Chạy cả một ngày, chỉ mới uống được một ly nước. Khi đó ngồi xổm ở đầu đường gặm màn thầu nhưng đầy một bụng nhiệt huyết, ăn xong rồi lại tiếp tục chạy. Tuổi trẻ mà, tinh lực vô hạn.
Thiên Sính bắt đầu hoạt động, Lâm Hành trở thành Lâm tổng. Mỗi ngày phải dự bao nhiêu bữa tiệc rượu, nghe bao lời a dua nịnh hót. Đôi mắt anh bị chất cồn ăn mòn, dần dần vẩn đục, không còn thấy rõ con đường phía trước.
Lâm Hành đốt một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn trời mặt lặn về hướng tây. Khói hòa vào trong phổi, anh híp mắt. Thực ra khi ngẫm lại, nếu như lúc trước có thể lắng đọng một chút, có thể bình tĩnh phân tích thế cuộc, anh sẽ không lựa chọn cách niêm yết. Chắc là khi đó điều kiện kinh tế tốt, anh liền bắt đầu nhớ tới người trong lòng. echkidieu2029.wordpress.com
Nếu như anh có thể đứng đối diện Cố Cảnh Ngôn, có phải người bên cạnh cậu sẽ là anh? Có phải là Cố Cảnh Ngôn sẽ không lựa chọn người khác nữa?
Nhưng đó là Cố gia, Cố Cảnh Ngôn là tam thiếu gia cao cao tại thượng nhà họ Cố, đứng trong top năm mươi người giàu nhất trong bảng xếp hạng của Forbes, Lâm Hành lấy cái gì đi so với người ta? Lấy cái gì để mà trèo cao?
Cố Cảnh Ngôn cũng không phải gay, cho dù đến được vị trí đó, Cố Cảnh Ngôn cũng sẽ chọn phụ nữ.
Thất bại là điều hiển nhiên.
Dù là tình cảm hay sự nghiệp, Lâm Hành đều thất bại.
Lâm Hành hút một hơi thuốc thật sâu, bóp tắt tàn thuốc, đạp xe điên cuồng. Sức gió thổi vào trán anh, trong lòng Lâm Hành đắng chát. Trọng sinh là xáo lại bài? Hay là một loại gian lận?
Mặt trời đã núp bóng, bầu trời dần dần âm u, không phải trạng thái hoàn toàn tối đen. Quả nhiên sau đó lập tức vang lên tiếng sấm ầm ầm từ xa đến gần, đến ngay trên đầu Lâm Hành.
Lâm Hành có một giây phút như vậy, hoài nghi trận sấm này sẽ đánh chết anh, nhưng mà nghĩ lại, bản thân cũng chưa từng làm chuyện gì thẹn với lòng, sợ gì chứ.
Cơn mưa mùa hè nói đến là đến, ngoại ô phía bắc cách nhà khá xa, phải đạp hai tiếng đồng hồ. Lâm Hành đạp được nửa tiếng, mưa tầm tã, Lâm Hành lười dừng xe, xông qua màn mưa chạy tiếp.
Mây đen kéo tới càng nhiều, sấm sét ầm ầm. Lâm Hành than thở, mẹ nó xui xẻo thật. Về đến ngõ nhà mình, trời đã tối sầm, cả người ướt đẫm. Lâm Hành chạy vào trong ngõ, xóm Thành Trung không có hệ thống thoát nước tiên tiến, trời mưa xuống nước chảy từ trong thành phố vào xóm. Anh đạp trong dòng nước đầy rác, cũng không đoái hoài tới suy nghĩ bây giờ về nhà gặp ba mẹ nên giải thích vấn đề này thế nào, bây giờ còn chưa hết giờ tự học buổi tối.
Xe chuyển hướng, thiếu chút nữa va vào một người, Lâm Hành thắng xe cái kít, chân giẫm phải nước bẩn. Dưới chân mềm nhũn, Lâm Hành cúi đầu nhìn, buồn nôn quá chừng. Đạp phải đống khăn giấy vệ sinh, cũng không biết là đã dùng qua hay là mới, nổi giận đùng đùng ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn ướt dầm dề.
Cố Cảnh Ngôn mặc đồng phục học sinh rộng rãi, nhưng lúc này bị nước mưa xối ướt dính dớp vào người, vóc người đơn bạc gầy gò. Đôi mắt đen láy mà yên tĩnh, trong tay còn mang cặp sách.
Lâm Hành nhíu mày, mắng một câu: Cậu ở đây làm gì? Cậu không đi học à?”
“Trú mưa.” Cố Cảnh Ngôn lau nước mưa trên mặt, rồi dịch qua đứng dưới một mái hiên. Mái hiên kia chắc rộng tới hai mươi centimet, có thể che được mấy người lận! Ồ, đúng là che được tận mấy người luôn!