Cố Cảnh Ngôn nhìn ông liền ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Hướng Phong cứ thấy không đúng chỗ nào, thế nhưng nhất thời không nói ra được. “Hai đứa ăn sáng xong thì mau đến trường đi, con lái xe được không? Thôi để chú chở hai đứa đi.”
Lâm Hành ở trong phòng ngủ thở ra một hơi, anh không có ý định che giấu, nhưng phản ứng của ba có phải là quá bình tĩnh rồi không?
Lúc ăn động tác của hai người khá nhất trí, cơm nước xong, trước sự kiên trì của Lâm Hướng Phong, Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn cùng ngồi trên xe tải đến trường. Cố Cảnh Ngôn cũng không thấy gì lạ, kiếp trước, Lâm Hành cũng thường thường lái xe tải chở cậu.
Cực phong cách luôn.
Đưa hai người đưa tới trường, Lâm Hướng Phong ở trong xe hút một điếu thuốc rồi mới quay đầu đi đến bệnh viện. Đi được nửa đường, đột nhiên nghĩ ra, bà mẹ, nhóc con kia, Tiểu Cố chẳng phải là nam sao?
“Ba anh hôm nay làm sao vậy? Cứ nhìn em mãi?”
“Ba thấy bao đã dùng trong thùng rác.” Lâm Hành khoác cặp, một tay đút túi.
Cố Cảnh Ngôn: “!!!!!!”
“Ba anh còn chở chúng ta đến trường?” Cố Cảnh Ngôn thấy lòng ngổn ngang, cả nhà Lâm Hành rộng lượng đến nỗi khiến người ta không biết nên nói cái gì.
“Ông ấy mắng anh.” Lâm Hành duỗi tay tới sờ sờ eo Cố Cảnh Ngôn, “Đau không?”
Cố Cảnh Ngôn hít sâu, “Mắng anh cái gì?”
“Trước ngày thi mà còn bắt nạt em, quá vô liêm sỉ.” Lâm Hành nở nụ cười, híp mắt, “Ai là con ruột của ông vậy chứ? Bất công quá.”
Cố Cảnh Ngôn trợn mắt ngoác mồm, gì vậy trời.
“Hôm nay thi có bị ảnh hưởng không?” Lâm Hành bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua cũng hơi nóng nảy. Anh nghe thấy Chu Khải Sinh hối hận, không khống chế được tâm tình. “Xin lỗi, hôm qua không nên kịch liệt như vậy.”
Cố Cảnh Ngôn muốn tìm một cái lỗ để chui vào, “Xin anh đó, đừng nói nữa.”
Lâm Hành xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn.
Hôm nay bọn họ không thi cùng phòng.
Cả buổi sáng Lâm Hành không thấy Cố Cảnh Ngôn, đến giờ ăn cơm, Lâm Hành đi ra phòng thi liền thấy Cố Cảnh Ngôn chờ ở cửa. Cố Cảnh Ngôn mặc đồng phục học sinh, sạch sẽ gầy gò. Đứng ở hành lang cùng một đám học sinh mặc đồng phục nhưng lại đặc biệt gây chú ý. Cậu quá tuấn tú, y như hạc trong bầy gà.
Lâm Hành bước nhanh đi về phía Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn thấy là Lâm Hành trên mặt mới có chút biểu hiện, mở nước ra đi tới, “Ăn ở căng tin hay là ra ngoài?”
“Căng tin đi.” Lâm Hành uống một hớp nước, vươn tay khoác lên vai Cố Cảnh Ngôn, không coi ai ra gì đi tới căng tin, “Thi thế nào?”
“Hiệu quả y như game thủ mãn cấp chơi tài khoản phụ.”
Lâm Hành cười ra tiếng, Cố Cảnh Ngôn gần đây hay nói đùa với anh, lâu lâu còn biết chọc cười nữa.
“Bà xã lợi hại thế.”
Mặt Cố Cảnh Ngôn hơi nhiệt, cậu rất thích Lâm Hành gọi mình như vậy, nhưng ở bên ngoài, lại không hợp lắm.
Cậu cúi thấp đầu, Lâm Hành bảo Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống, rồi mới đi bưng cơm. Bưng tới bàn, tính toán thời gian, mẹ anh cũng sắp vào phòng phẫu thuật, anh nhấn số gọi tới, ba anh bắt máy rất nhanh, “Chuyện gì?”
“Mẹ con sắp vào phòng phẫu thuật rồi hả?”
“Ừm.”
“Khi nào mới xong?”
“Sáu giờ tối.”
Lâm Hành đẩy canh đến trước mặt Cố Cảnh Ngôn, nói, “Sáu giờ con đến bệnh viện.”
Đầu bên kia điện thoại chần chờ chốc lát, Lâm Hướng Phong nói, “Cố Cảnh Ngôn là nam phải không?”
“Cậu ấy giống nữ chỗ nào?” Lâm Hành nói, Cố Cảnh Ngôn có thanh tú đến đâu thì cũng là tướng mạo của nam giới mà. Lâm Hướng Phong sáng sớm không phản ứng gì, chẳng lẽ xem Cố Cảnh Ngôn là con gái sao?
“Vô liêm sỉ!”
Tên vô liêm sỉ Lâm Hành liền ngậm miệng, “Con đang dùng cơm, vừa thi xong.”
“Chuyện này trước tiên đừng nói với mẹ, ba phải tiêu hóa một lúc. Tại sao lại là con trai, con —— thôi, con ăn cơm đi.”
Cúp máy, Lâm Hành cất điện thoại đi.
“Cuộc phẫu thuật của cô sắp bắt đầu rồi hả?”
“Hai giờ.”
Buổi chiều thi tiếng Anh, ngày thi đầu tiên toàn là môn Lâm Hành am hiểu, anh làm nhanh chóng. Phòng thi của anh và Cố Cảnh Ngôn cách nhau không xa, dường như là đi ra cùng nhau, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hành nói, “Muốn đến bệnh viện không?”
“Ừm.” Cố Cảnh Ngôn gật đầu.
Lâm Hành như có tâm sự, hai người dọc đường chẳng nói năng gì, đến bệnh viện đụng phải Lâm Hướng Phong. Lâm Hướng Phong đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy đằng sau Lâm Hành là Cố Cảnh Ngôn, chần chờ chốc lát mới lên tiếng, “Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, bây giờ đã vào phòng bệnh vô trùng, các con đừng vào.” Rồi nhìn Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn lập tức nói, “Chào chú ạ.”
Lâm Hướng Phong bây giờ nhìn Cố Cảnh Ngôn thì sẽ có cảm giác gì đó không nói ra được, nhưng mà quả thật Cố Cảnh Ngôn đối xử với Lâm Hành đúng là chẳng cần phải nói. Nói cần tiền, nửa đêm cầm theo bọc tiền tới.
“Nếu không các con về trước đi, chờ ngày mai mẹ tỉnh lại rồi ba báo cho.”
Ông vẫn luôn nói là “các con”, cộng cả Cố Cảnh Ngôn vào. Hai người ở bệnh viện đợi một lúc mới rời khỏi. Hai ngày thi xong, Từ Viện đến ngày thứ ba mới tỉnh lại. Đã chuyển sang phòng bệnh thường, khuya hôm trước Cố Cảnh Ngôn về nhà đi, rạng sang hôm sau liền chạy tới.
Lâm Hành kéo dép lê đến phòng khác, kéo bàn ghế ra ngồi xuống, một lúc sau mới lấy ra một điếu thuốc đốt lửa. Cố Cảnh Ngôn đi tới đặt một cái hộp trước mặt anh, ngồi xuống đối diện nhìn Lâm Hành. Ai có thể nghĩ tới một Lâm Hành anh tuấn như vậy ở nhà lại là dáng vẻ này, cũng may là cậu yêu Lâm Hành, cho dù Lâm Hành có trưng hình tượng gì thì cũng có thể tiếp thu.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Hành nhướng mày, lập tức kéo Cố Cảnh Ngôn qua hôn một cái, “Cảm ơn.”
Cố Cảnh Ngôn đẩy tay Lâm Hành đang sờ mó, ngứa ngáy trong lòng, “Không xem thử sao?”
Lâm Hành dập tắt thuốc, uống hết sữa đậu nành trước mặt, mở hộp ra nhìn thấy một cái đồng hồ đeo tay màu đen. Lâm Hành híp mắt, quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn mặc sơmi, cậu liền kéo ống tay áo kéo lên để lộ đồng hồ, “Cùng một kiểu đó.”
Lâm Hành tằng hắng một tiếng, cười ngượng ngùng. Anh và Cố Cảnh Ngôn có chung một suy nghĩ mua đồng hồ, cũng là nhãn hiệu này. Nhưng mà Cố Cảnh Ngôn mua là loại cao cấp, anh mua loại đơn giản.
“Không thích sao?”
“Thích chứ.” Lâm Hành giơ tay, “Đeo lên cho anh.”
Cố Cảnh Ngôn đeo đồng hồ cho Lâm Hành, anh ngắm nhìn hai cái đồng hồ đôi, Lâm Hành hôn một cái lên trán cậu, tiếp tục ăn sáng. Vốn định tặng đồng hồ cho Cố Cảnh Ngôn, vậy mà cậu đã tặng trước rồi, lúng túng quá.
“Lát nữa đến bệnh viện với anh không?”
“Ừm, em mua đồ để ở trên xe rồi.”
“Lấy bằng lái chưa?”
“Chưa.”
Lâm Hành cười ý tứ sâu xa, “Phạm luật nha, Tiểu Cảnh.”
Một lời nói hai ý nghĩa, Cố Cảnh Ngôn đứng dậy, “Em đi ra ngoài hút điếu thuốc, anh thay quần áo đi.”
Lâm Hành thay áo thun và quần bò, lúc ra khỏi cửa bầu trời âm u. Anh liền cầm theo cái dù rồi mới đi, Lâm Hành lên xe điện thoại vang lên, anh kéo dây an toàn qua nhận điện thoại.
Giọng Chu Phi truyền tới, nói rằng, “Buổi tối có rảnh không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Hẹn ăn cơm.” Chu Phi nói, “Bàn chút chuyện về công ty mới đăng ký.”
“Ở đâu?”
“Lý Ký.”
“Được.”
Cúp máy, Lâm Hành mới khởi động ô tô lái đi, “Chu Phi hẹn anh buổi tối ăn cơm, cùng đi không?”
Từ lần trước hai người bởi vì chuyện của Chu Phi mà hiểu nhau hơn, Cố Cảnh Ngôn bây giờ cũng rộng lượng hôn một chút, “Quán nào đấy? Em đặt bánh kem đưa tới.”
“Lý Ký.” Lâm Hành cười nói, “Cám ơn vợ.”
Mặt Cố Cảnh Ngôn nóng lên, gửi tin nhắn đặt bánh kem.
Đến bệnh viện, Cố Cảnh Ngôn mở cốp xe khuân đồ ra ngoài, Lâm Hành liếc nhìn, bước nhanh tới khuân phụ, “Em chuyển cả siêu thị tới đây luôn hả?”
Cố Cảnh Ngôn không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục khuân.
Ba Lâm Hành cũng đã biết rồi, giờ đến thăm Từ Viện mà đi tay không cũng không hay, dù sao cậu cũng là bạn trai của Lâm Hành.
Đôi mắt Từ Viện đã sáng trở lại, nhưng vẫn chưa thể nhớ ra được vài chuyện.
Bà nhìn Lâm Hành rồi nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Em có hai đứa con trai sao?”
Lâm Hướng Phong đang rót nước, tay lệch đi đổ hết ra bàn, Cố Cảnh Ngôn vội vã lấy khăn lau. Lâm Hướng Phong thực sự không biết nên làm sao nhắc tới Cố Cảnh Ngôn, ông càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng lắm, nhưng lại không thể bàn bạc với vợ.
Người ta đã tới với Lâm Hành rồi, không quan tâm là nam hay nữ, chẳng phải là thêm một đứa con sao.
“Ừm, em muốn uống nước không?”
Từ Viện nhìn Lâm Hướng Phong liền nở nụ cười, bà phẫu thuật xong thì chỉ nhớ ra chồng mình, “Hướng Phong.”
“Ừm, anh ở đây.” Lâm Hướng Phong cẩn thận đút Từ Viện uống nước, “Chậm thôi, có nóng không?”
Lâm Hành kéo Cố Cảnh Ngôn ngồi sang một bên, lột quả chuối tiêu đưa cho Cố Cảnh Ngôn, ngồi nhìn ba mẹ chim chuột.
Chỉ có một cái ghế sô pha, Cố Cảnh Ngôn ngồi rồi, Lâm Hành ngồi ở trên tay vịn. Từ khi Lâm Hướng Phong biết chuyện, anh cũng không che giấu. Ngoài cửa sổ có tiếng sấm vang rền, Lâm Hành nói, “Buổi tối con đi ăn với bạn, con không về.”
“Cần tiền không?” Lâm Hướng Phong nói, “Trên người có đủ tiền không?”
“Đủ rồi mà.”
Lâm Hướng Phong nhìn Cố Cảnh Ngôn một chút, thực sự không biết phải nói gì với Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, sao lại coi trọng cái thằng Lâm Hành khốn kiếp này?
Ông đút nước cho vợ xong mở ví tiền lấy ra một ngàn tệ đưa cho Lâm Hành, “Dẫn Tiểu —— Cố đi ra ngoài ăn trưa đi, đừng ăn thức ăn nhanh.”
“Không cần, con có tiền mà.” Lâm Hành đứng lên, “Bàn với ba chuyện này.”
“Cái gì?”
“Con và bạn hợp tác mở một công ty vận tải.” Lâm Hành nói, “Đã bắt đầu đưa vào hoạt động rồi, xe nhà chúng ta sẽ đứng dưới danh nghĩa của công ty ba thấy có được không?”
“Công…công ty gì?”
“Công ty vận tải, ba muốn đi xem cũng được, con viết địa chỉ cho ba.” Lâm Hành nói, “Vừa hay mẹ con cũng mới vừa làm xong phẫu thuật, không thể rời xa ba được, xe của ba để cho người khác lái. Con đi tìm người cho, chắc chắn sẽ không ít hơn so với ba tự lái đâu.”
“Con ——” Lâm Hướng Phong hít vào một hơi, “Con mới học lớp 11.”
“Không làm lỡ việc học đâu.” Lâm Hành lấy từ trong cặp tài liệu của công ty, “Không phải công ty vớ vẩn đâu, con nghiêm túc đó.”
Chuyện này còn kích thích hơn cả lúc con trai ông nói đứa nhóc kia không phải bạn nó mà là đối tượng của nó.
Lâm Hướng Phong lật xem tài liệu, mỗi một chữ ông đều hiểu nhưng đứng cạnh nhau lại thấy quá kích thích. Con trai ông lập được một công ty cả trăm vạn, lại còn rất nghiêm túc nữa.
Chỉ mới vừa mười tám tuổi.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Lâm Hướng Phong ngẩng đầu, “Hôm nay có phải là sinh nhật con không?”
“Dạ.”
“Tới nói một tiếng cám ơn với mẹ đi.”
Lâm Hành: “…”
Tư duy của ba anh chuyển đổi liên tục làm người ta không biết nên nói cái gì cho phải, Lâm Hành bị Lâm Hướng Phong đuổi đến trước giường bệnh hôn một cái lên trán Từ Viện.
Ba mẹ ở đây, người yêu cũng ở đây, Lâm Hành không muốn gì nhiều nữa, như vậy đã rất hài lòng rồi.
Hai người đợi đến giờ cơm trưa mới rời khỏi bệnh viện, khí trời oi bức, muốn mưa mà không được. Trong đại sảnh có mấy người dưới cái tiết trời khắc nghiệt này mà ngã trái ngã phải, Cố Cảnh Ngôn nắm lấy cổ tay Lâm Hành. Lâm Hành quay đầu lại nhìn cậu, nắm chặt tay Cố Cảnh Ngôn.
Đi tới cửa nhịn hơn nửa ngày mưa rốt cuộc cũng tới, giọt mưa lớn như hạt đậu đập trên mặt đất. Lâm Hành sợ Cố Cảnh Ngôn bị ướt, đẩy Cố Cảnh Ngôn vào trong, “Anh ra xe lấy dù, em đừng ra nhé.”
“Thầy Lưu.” Cố Cảnh Ngôn dừng bước..
Lâm Hành ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Vũ mặc một cái sơmi màu khói xám, đeo kính cúi thấp đầu lướt qua bọn họ đi vào cửa bệnh viện. Mưa xối vào người, nhưng hắn dường như không phát giác.
“Thầy Lưu.” Lâm Hành mở miệng.
Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn anh, dường như bây giờ mới hoàn hồn, xụ miệng, “Mấy đứa sao lại ở bệnh viện?”
“Mẹ em đang nằm viện.” Lâm Hành chỉ chỉ trời mưa càng lúc càng lớn, “Trời mưa to lắm, thầy đi đâu vậy? Em lái xe tới đây, để em chở thầy đi.”
Lưu Vũ nhìn chằm chằm Lâm Hành, sắc mặt hoảng hốt, lập tức mở miệng, “Không cần đâu, cảm ơn, các em cũng mau về sớm đi.”
Hắn thẫn thờ đi về phía trước, Lâm Hành mới vừa định quay đầu nói chuyện với Cố Cảnh Ngôn, đột nhiên bắt một phát kéo vai Lưu Vũ trở về, tiếng thắng xe chói tai, người ngồi ghế lái thò đầu ra chửi ầm lên, “Bị điên hả? Đi không nhìn đường sao?”