Tôi nực cười, đúng là chuyện nực cười nhất trên đời,
Sơn: - nếu tao biết bản tính của mày chính là 1 con đĩ tao cũng chẳng cưới mày đâu.
Tôi nằm xụi lơ trên giường, toàn thân đau nhức.
- bây giờ thì anh biết rồi đấy,còn không li hôn nhanh đi.
Sơn lại tát tôi 1 cái thật mạnh.
- mày im mồm, lúc tao bảo li hôn thì li hôn còn tao chưa nói thì mày không được phép nói nghe chưa.
Tôi hét vào mặt anh ta.
- dựa vào cái gì mà tôi không được nói, tôi là vợ anh tôi có quyền.
Sơn bóp cổ tôi
- tao cưới mày làm vợ nhưng mày lại mất trinh, như vậy chẳng khác nào tao lấy phải 1 con đĩ, mà đã là đĩ thì tao đéo cần phải tôn trọng.
Tôi ước gì anh ta bóp chết tôi luôn đi, thực sự ngay lúc này tôi chẳng muốn sống nữa, con người của anh ta đúng là hết thuốc chữa rồi, nói với anh ta tôi không bao giờ biết được đâu là lẽ phải, anh ta độc đoán đến mức không còn từ nào để diễn tả được nữa.
Sơn bỏ tay ra khỏi cổ tôi bước xuống giường.
- li hôn mày là chuyện phải làm nhưng chưa phải bây giờ,
Nói xong anh ta bỏ ra ngoài, tôi nghe tiếng cửa phòng bị khóa lại, anh ta muốn giam cầm tôi!
Tôi điên cuồng đập cửa
- mở ra, anh không có quyền nhốt tôi, mở ra thằng khốn,
- mày cứ gào đi, chút nữa tao về sẽ lại chơi đùa với mày.
Tôi tuyệt vọng ngồi bệt xuống sàn nhà khóc thét lên.
Con Trang ở ngoài nghe tiếng Hương khóc to, nó hỏi
- anh làm gì mà nó khóc khiếp thế?
- mày đéo cần biết, không được mở cửa cho nó nghe chưa, nó mà chạy mất tao hỏi tội mày.
Buổi tối mẹ chồng hương trở về, con trang liền kéo vào phòng.
- mẹ ơi, con hương với anh Sơn có chuyện gì ấy.
- chuyện là chuyện gì?
- con không biết nhưng con Hương bị anh ấy nhốt lại trong phòng không cho ra.
- sao lại thế?
Bà ta định mở cửa phòng Hương nhưng bị con Trang ngăn lại.
- ê ê mẹ, không được mở, anh ấy dặn thế.
- thế rốt cục là có chuyện gì?
- ờ thì...con đâu có biết gì đâu, thấy cãi nhau to lắm, cái gì mà mất trinh rồi li hôn ấy
- anh mày bảo li hôn thật à?
- ai biết, con nghe câu được câu không?
- nhất định phải làm cho thằng sơn bỏ con đĩ đó, lúc chưa cưới nghe thằng sơn chắc nịch bảo còn trinh thế mà đấy....còn cái gì đâu.
Tôi sực nhớ đến điện thoại di động bèn rút ra từ túi quần gọi cho con Lan.
- alo, có chuyện gì đấy Hương?
- cứu tao với Lan ơi( giọng tôi hoảng loạn, cố nói thật nhỏ để người bên ngoài không nghe thấy)
- mày sao vậy Hương?
- huhu, Sơn đánh tao, hắn không phải người, hắn là tên khốn nạn, hắn nhốt tao không cho tao ra ngoài huhu.
- tại sao lại như thế, mày nói rõ xem nào?
- mày đến cứu tao đi, giúp tao đi, tao phải li hôn, phải li hôn.
- được rồi mày bình tĩnh đi tao tới chỗ mày đây.
Cúp điện thoại tôi mới thấy an tâm hơn 1 chút, tôi không giám gọi cho mẹ và anh trai vì tôi sợ họ lo lắng, đợi li hôn thoát khỏi đây tôi sẽ trở về, tôi đinh ninh trong lòng như vậy?
Chưa đầy 10 phút sau tôi nghe tiếng con Lan bên ngoài.
- Hương ơi.
Tiếng nó kêu rõ to, sau đó là tiếng của mẹ chồng và con Trang.
Mẹ chồng: này, cô tìm ai?
Lan: cháu tìm Hương ạ.
- nó ngủ rồi, cô về đi.
- ơ, ngủ là ngủ thế nào, nó vừa mới gọi cho cháu xong đây mà bác bảo ngủ.
Con Trang: mẹ tao nói nó ngủ rồi mày không nghe à mà còn nói thế!
Lan: ơ, mày là em chồng hương đấy à? Em chồng gì mà ăn nói, xưng hô mất dạy với chị dâu thế.
- mày nói cái gì?
Con Trang vung tay định tát con Lan nhưng bị nó chặn lại được.
- trăm nghe không bằng 1 thấy,quả nhiên không phải dạng vừa.
Mẹ chồng: này cô kia vào nhà tôi ăn nói cho cẩn thận, cô nói cái gì đấy, không có chuyện gì thì mời về cho.
- cháu chỉ muốn gặp con Hương thôi chứ thực sự chả muốn đến nhà của bác đâu.
Mẹ chồng: tôi nói con hương ngủ rồi cô không nghe à?
- nó ngủ thật hay bị chồng nhốt lại...
- cô nói gì?
Tôi ở trong phòng hét tên con Lan, cửa phòng tôi được nó mở ra, đằng sau là mẹ chồng và em chồng đang ra sức ngăn cản, con Lan nắm tay tôi kéo ra ngoài
Mẹ chồng hét sau lưng tôi.
- hôm nay mày mà đi thì đừng có về nữa.
- mẹ yên tâm, con sẽ không về nữa, vĩnh viễn không về nữa.
Con Lan kéo tôi về phòng trọ của nó, nhìn bộ dạng tôi nó hỏi dồn.
- chuyện gì đã xảy ra với mày vậy hương?
- Sơn hắn đánh tao?
- lại đánh nữa, thằng mặt *** vũ phu, mẹ nó chứ! Mà sao hắn lại đánh mày.
- vì tao bị mất trinh.
- lại nữa, thằng này nó bị ngáo à? Đã biết mày bị cưỡng hiếp rồi mà chì chiết hoài, loại như thế mặc váy đi cho rồi.
- để mất trinh là lỗi của tao, đáng ra khi bị cưỡng hiếp lần đó tao nên tự tử mà chết đi
- mày nói điên khùng cái gì vậy?
- cuộc đời này đúng là lắm cái hài hước thật,
Tôi cười lớn, con Lan nói to.
- mày bị sao đấy, còn cười nữa.
- mày không thấy buồn cười à? Haha.
- thôi mày ngồi đây đi để tao lấy quần áo cho mà đi tắm.
Con lan định đi lấy đồ cho tôi thì cửa bất chợt bị ai đó đập mạnh, cả tôi cùng con Lan đều bị giật mình.
- mở cửa ra, con Hương mày mở cửa ra.
Là Sơn! Hắn cư nhiên đã tìm đến đây rồi.
Con Lan mở cửa
- anh định làm gì vậy? Định phá cửa phòng tôi đấy à?
Sơn mặt mày đỏ bừng, hiển nhiên là uống không ít rượu.
- con Hương đâu?
- nó không về với anh đâu, loại hở ra là đánh vợ như anh không đáng mặt đàn ông.
Sơn trợn mặt lên tát con lan 1 cái.
- chuyện nhà tao đéo cần mày can dự.
Tôi lao ra.
- anh làm cái gì vậy, tại sao anh đánh bạn tôi, tại sao hả?đồ khốn.
- tại vì nó nhiều chuyện,
nhiều chuyện thì bị đánh thôi.
Sơn nắm tay tôi kéo đi, tôi cố vằng ra nhưng không được.
- bỏ ra, tôi không về, tôi sẽ li hôn, bỏ ra.
- muốn li hôn với tao trừ khi tao đồng ý còn không đừng mơ.
Tôi cắn mạnh vào tay anh ta, Sơn tát tôi 2 cái khiến đầu óc tôi choáng váng ngã rạp ra đất, lúc này con lan không biết lấy gậy ở đâu ra nó xông tới phang gậy vào người Sơn, xong kéo tôi vào phòng đóng chặt cửa.
Sơn đạp cửa.
- mẹ nó con chó mở cửa ra, nếu không đừng trách tao ác.
Con lan ra sức chửi.
- cút mẹ mày đi thằng chó đẻ, loại mày ngoài đánh phụ nữ hèn hạ ra thì đéo làm được cái gì đâu, mày còn không đi tao điện cho bà chủ trọ tới đấy.
Con lan nhanh chóng gọi cho bà chủ tới đuổi Sơn đi,trước khi bị đuổi đi sơn còn đe dọa.
- bọn mày không yên với tao đâu cứ chờ đó.
Sơn đi rồi con Lan mới mở cửa, nó nhìn khóe miệng tôi la lên.
- trời miệng mày chảy máu kia, *** mẹ thằng chó ác như quỷ.
Tôi sờ lên khóe miệng thấy có máu rỉ ra, 2 má sưng phù lên do bị đánh quá mạnh,đau đến tê dại đi.
- vào đây tao xức thuốc cho.
Đang bôi thuốc điện thoại tôi đổ chuông, là anh Huân, anh trai tôi gọi, do đang bôi thuốc nên tôi bảo con Lan nghe hộ.
- alo anh Huân hả?em là Lan.
- lan à, Hương đâu sao em nghe máy.
- Hương nó đang bận chút, anh đợi xíu nha...
Tôi xức thuốc xong rồi nghe điện thoại.
- anh!em đây.
- anh vừa mới xuống bến xe, giờ bắt xe qua chỗ em đây.
- hả, anh nói sao?
- anh nghỉ phép 1 tháng về quê tiện đường ghé qua chỗ em chơi, sáng mai về.
Tôi ậm ự.
- anh đừng qua nhà chồng em
- sao thế?
- em đang ở chỗ con Lan, anh qua phòng trọ của nó đi.
Tắt máy tôi thừ người ra, anh Huân vốn làm công nhân ở khu công nghiệp bắc thăng long, sắp tới chị dâu sinh em bé nên có lẽ anh xin nghỉ phép về lo cho vợ, chuyện giữa tôi và sơn tôi vốn chẳng muốn cho anh biết đâu, ít nhất là trước khi chưa li hôn,
Con Lan hỏi.
- anh Huân nói gì thế?
- anh ý đang trên đường đến đây, mày đừng nói gì linh tinh trước mặt anh trai tao nhé.
- chuyện đến mức này mày còn định giấu nữa à? Loại như Thằng sơn sẽ không dễ buông tha mày dễ dàng đâu, phải để anh Huân biết để anh ý cho thằng mất dạy kia 1 bài học nếu không có ngày nó đánh chết mày đấy.
- tao không muốn gia đình tao dính líu đến chuyện này, mày cũng biết anh Huân nóng tính mà.
- thế mày cứ để thằng Sơn đánh như vậy à?
- tao nhất định li hôn được.
Lát sau anh Huân tới, khi đó cũng đã khuya lắm rồi, anh Huân nhìn bộ dạng tôi liền nhận ra ngay.
- vợ chồng xảy ra chuyện gì phải không Hương, thằng Sơn nó đánh hả?
Không nghe thì thôi đi, nghe anh trai hỏi như vậy nước mắt tôi trào ra ồ ạt.
- không..có gì đâu anh.
Con Lan xen vào.
- không cái gì? ( nó nói với anh Huân) anh, Hương nó bị thằng Sơn đánh đó, nó còn đánh cả em nữa đây này.
- em làm gì để nó đánh như thế? 2 đứa mới cưới, là vợ chồng son cơ mà.
- son gì anh ơi, cưới ngày đầu tiên mẹ chồng đã bắt nó đội trời mưa bão đi tìm con em chồng, kết cục bị người ta cưỡng hiếp, chồng nó không thông cảm thương vợ thì thôi đi đằng này còn chửi nó đánh nó, thằng đó còn khốn nạn đến mức nhốt nó trong phòng không cho ra ngoài...
Tôi la lên.
- Lan, đủ rồi đừng nói nữa.
Anh Huân giường như không tin nổi, nhìn tôi.
- cái gì? Là thật sao Hương?
Tôi chỉ khóc, anh Huân gầm lên.
- là sự thật sao? Mẹ kiếp,
Tôi túm tay anh.
- anh, anh đừng cho mẹ biết nha anh, đợi li hôn xong em sẽ về.
Anh Huân nghiến răng.
- mẹ kiếp, thằng chó,
Chửi xong anh rút điện thoại gọi 1 cuộc,
- mày đang ở đâu,.. quán nhậu đường x phải không? Ngồi yên đó chờ tao...
Tắt máy anh Huân đứng phắt dậy, tôi vội hỏi.
- anh gọi cho ai vậy?
- thằng Sơn chứ ai?
- anh định đi đâu? Không lẽ...
- anh đi gặp thằng chó đó,
Anh huân quay sang bảo con Lan.
- cho anh mượn xe mày đi qua chỗ đường x 1 lát anh về..
Tôi ngăn lại.
- anh đừng đi,
- anh phải dạy cho nó 1 bài học, nó đánh em sưng vù mặt như vậy anh ngồi yên được sao?
- anh...nghe em đi, đừng đi..
Anh Huân bỏ qua lời tôi hùng hổ lái xe đi ra khỏi phòng trọ
Tôi lo lắng nói với con Lan.
- tao phải đi theo ngăn anh huân lại.
- ngăn làm gì? Loại như thằng Sơn phải cho ăn đòn mới biết sợ, không là nó đánh mày mãi đấy.
- nhưng tao không thể để anh trai bị cuốn vào chuyện vợ chồng tao.
- cho tao xin đi, ảnh là anh trai mày thấy em gái bị đánh thì ra mặt là đúng rồi.
Lòng tôi bất chợt nóng như lửa đốt.