“Được.” Lúc nãy anh đã nói chuyện với Lưu Đắc Chí, chuyện tên ấy lừa gạt Vương Dĩ Cầm thật đáng giận, nhưng xem ra anh ta cũng là một gã gay có nghĩa khí, không phản bội người yêu để chạm vào Vương Dĩ Cầm.
Phong Tiêu Dã bế Điềm Điềm vẫn say ngủ lên, Điềm Điềm dụi dụi mắt, nở một nụ cười thật hồn nhiên ngọt ngào với Vương Dĩ Cầm, sau đó lại vùi vào vai Phong Tiêu Dã ngủ tiếp.
“Ông xã, chúng ta cũng sinh một đứa con được không?” Vương Dĩ Cầm khẽ nựng nịu má Điềm Điềm, cô thấy cô bé này thật đáng yêu, cô rất chờ mong đứa con của cô và Phong Tiêu Dã.
“Được.” Phong Tiêu Dã cầm hộp cơm lên. “Em đừng ráng sức quá.”
“Em biết rồi thưa ông chồng dông dài!” Vương Dĩ Cầm nắm tay Phong Tiêu Dã kéo anh đến chỗ thang máy, “Em sẽ nói cho anh biết mật mã của thang máy riêng, lần sau anh cứ lên thẳng nha.” Vương Dĩ Cầm cảm thấy được nói chuyện với chồng là cách bổ sung năng lượng ngọt ngào nhất, huống chi chồng cô còn có tay nghề tốt như vậy nữa.
“Ừ.” Những câu đáp của Phong Tiêu Dã lúc nào cũng ngắn gọn.
“Khi có lịch khám sức khỏe của Điềm Điềm thì anh báo cho em với nha, em muốn đi cùng cô bé.”
Điềm Điềm nghe có người kêu tên cô bé thì mơ hồ muốn mở mắt nhưng lại mở mãi không ra, chỉ nhếch môi cười cười, Vương Dĩ Cầm thấy Điềm Điềm đáng yêu như vậy suýt nữa đã ghì lấy Điềm Điềm mà dùng sức hôn cô bé rồi.
“Bọn anh đi đây.” Phong Tiêu Dã biết nếu cứ đứng mãi ở cửa thang máy thì Vương Dĩ Cầm không thể quay về làm việc được, mất công cô lại phàn nàn anh nhiều chuyện nữa! Nhưng mà, anh rất thích cô quan tâm đến anh và Điềm Điềm.
“Bye!” Vương Dĩ Cầm lưu luyến nói, khi thấy cửa thang máy khép lại, thiếu chút nữa nước mắt cô đã rơi xuống, từ bao giờ cô lại trở nên yếu ớt như thế này chứ, trước kia cho dù cô phải đối mặt với những thành viên ban quản trị lõi đời cũng chưa bao giờ sợ hãi, không ngờ giờ đây mới chỉ nghĩ đến việc xa rời chồng mình một buổi chiều đã khiến cô trở nên yếu đuối đến vậy.
Buổi tối khi tan sở, Vương Dĩ Cầm cảm thấy có chút mất mác.
Lúc chiều khi cô đi gặp một khách hàng lớn, ông ta đã nói năng lỗ mãng với cô, xỉ vả cô ham hư vinh, còn dùng lời nói cợt nhả cô, muốn khi dễ cô. Cô tức giận mắng ông ta một trận, đến khi trở lại văn phòng lệnh cho thư ký mang tờ báo lá cải kia lên, cô mới biết được nguyên nhân vì sao mọi người lại khinh thường mình như vậy.
Vương Dĩ Cầm hoàn toàn ngây người.
Cô không phải người nổi tiếng, cũng không muốn đi sâu vào đường thương nghiệp, không giống như bài báo này nói. Cô chỉ muốn về sau có được cuộc sống bình dị bên Phong Tiêu Dã mà thôi, hoàn toàn không muốn gặp lại những người này, song chuyện buổi chiều bị hai khách hàng khi dễ vẫn khiến cô thấy bực mình.
Lúc đi vào thang máy, Vương Dĩ Cầm còn nắm chặt tay mắng hai gã xấu xa tự cho mình là đúng kia, Lưu thị không hợp tác với họ cũng không đóng cửa được, cô sẽ không để loại người xấu xa đó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, cô không muốn khiến chồng cô phải lo lắng.
Phong Tiêu Dã ôm Điềm Điềm đứng ở sảnh lớn Lưu thị chờ cô tan sở, không thèm để ý đến những ánh mắt khác thường xung quanh, Điềm Điềm vừa thấy cô liền giơ tay vẫy, “Chị Cầm! Chị Cầm ơi!”
Tiếng xì xầm ở sảnh lớn phút chốc ngưng bặt, song mọi người cũng không rời đi mà đi tới đi lui quan sát Phong Tiêu Dã, tli cố lắng nghe xem Điềm Điềm nói gì, hôm nay nhân viên Lưu thị đã cá cược với nhau xem Điềm Điềm có phải là con gái của Vương Dĩ Cầm và Phong Tiêu Dã không, mọi người đều cho rằng họ đã tư thông với nhau từ lâu rồi, thật đáng thương cho cậu chủ Lưu, các cô nguyện ý làm bất cứ điều gì để xoa dịu vết thương cho anh.
“Điềm Điềm! Ông xã!” Vương Dĩ Cầm đi về phía họ, những vướng mắc luẩn quẩn trong đầu cô lập tức tan thành mây khói khi thấy họ.
“Chúng ta về nhà đi.” Phong Tiêu Dã nắm tay Vương Dĩ Cầm đi ra khỏi tòa nhà Lưu thị, tay trong tay đến siêu thị mua đồ ăn.
Ba ngày sau Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm dẫn Điềm Điềm đến bệnh viện Nguyên Thịnh để làm kiểm tra tổng quát, kết quả kiểm tra không tốt lắm, chủ nhiệm khoa tim mạch bệnh viện Nguyên Thịnh là Thân Đồ Trí đã đi Mĩ, những bác sĩ khác thì không dám đứng mổ chính. Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm một mặt tìm cách liên hệ với Thân Đồ Trí, mặt khác không ngừng tìm những bác sĩ tim mạch mổi tiếng quốc tế khác, hai người hy vọng Điềm Điềm có thể mau chóng bình phục, có thể chạy nhảy chơi đùa giống như những đứa trẻ bình thường.
Thời gian ngày ngày trôi, công việc mà Vương Dĩ Cầm nghĩ sẽ bàn giao nhanh chóng lại bị kéo dài ra, gặp không ít vấn đề, Lưu Đắc Chí hoàn toàn không phải một nhân tài kinh doanh, dạy thế nào cũng không thông, đi làm mà cả ngày luôn có điệu bộ cưỡi ngựa xem hoa. Dựa theo giao ước của cô và Lưu Khang Thái thì chừng nào Lưu Đắc Chí chưa tiếp quản được vị trí phó tổng thì cô chưa thể ra đi.
Cô nghe thấy rất nhiều đồn đãi về cô và Phong Tiêu Dã, nhằm vào cô thì không sao, nhưng việc Phong Tiêu Dã bị bàn tán khiến cô rất tức giận, những người đó nói về anh rất khó nghe, gì mà “tiểu bạch kiểm mặt đen”, gì mà “ăn cơm mềm”,…
Trên thực tế, Phong Tiêu Dã tuyệt đối là người chồng tốt nhất trên thế giới. Anh tận lực chăm sóc cho Điềm Điềm, khiến sắc mặt cô bé ngày càng tốt, còn vì cô mỗi ngày xem sách nấu ăn để làm rất nhiều món ngon, hại cô mới mười ngày đã mập lên hai ký. Anh dọn dẹp nhà cửa sạch đến mức không vương một hạt bụi, gọn gàng ngăn nắp, anh học cách mát xa trên mạng, học làm vườn, học đan len để đan khăn quàng cổ cho cô và Điềm Điềm, trong khi cô và Điềm Điềm còn không biết là trời đã chuyển lạnh rồi. (Ặc, cái này có hơi quá không? Dã ca, em thấy anh cũng quá thê nô rồi! @@)
Cô ở nhà của anh, ăn cơm của anh, chưa bao giờ mang chút tiền nào về nhà, sao có thể nói anh ăn cơm mềm chứ? Thật tức chết cô!
Nhưng cho dù cô có bực dọc và tức giận đến nhường nào, hễ cứ nghĩ đến hai người là người một nhà, nhớ đến ánh mắt thâm thúy của Phong Tiêu Dã thì cả người cô lại đong đầy hạnh phúc, ngọt ngào cười thầm.
Trước giờ tan sở, Vương Dĩ Cầm nhận được điện thoại của Phong Tiêu Dã, anh nói em gái anh từ Mĩ sang nên anh không thể đến đón cô được.
Vương Dĩ Cầm hơi hồi hộp, Alice là con gái của dì Lan, cô chưa gặp người nhà Phong Tiêu Dã bao giờ, không biết liệu cô ấy có thích cô không.
Tan sở, Vương Dĩ Cầm mang theo tâm trạng không yên đến tạp hóa mua ít hoa quả mang về nhà.
Điềm Điềm đang bĩu môi ngồi trên sô pha, vừa nghe tiếng mở cửa liền xỏ dép thỏ lạch bạch chạy tới, “Chị Cầm ơi, em ghét chị ta!”
Cơ hội được ôm Điềm Điềm như thế này không nhiều, Vương Dĩ Cầm bỏ hoa quả xuống bế Điềm Điềm lên, “Điềm Điềm ghét ai thế?” Cô vừa dỗ đứa nhỏ, vừa ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm Alice, cô từng hỏi Phong Tiêu Dã về Alice, nhưng Phong Tiêu Dã chỉ nói Alice là một đứa bé bị chiều hư, không nói gì thêm nữa.
“Là cái chị mới tới đó.” Điềm Điềm chu miệng lên, không vui chỉ về phía cửa thư phòng.
“Là Alice sao?” Vương Dĩ Cầm ôm Điềm Điềm đi đến cửa thư phòng, suy nghĩ vài giây rồi áp tai vào cửa, dáng vẻ thần bí của Vương Dĩ Cầm lây sang cả Điềm Điềm, khiến cô bé nín thở nhìn Vương Dĩ Cầm, mong Vương Dĩ Cầm có thể giúp cô bé giành lại vòng ôm của anh trai mà cô bé thích nhất.
Lúc đầu thư phòng rất im ắng, mãi đến khi Vương Dĩ Cầm định quay lại phòng khách đợi thì bên trong đột nhiên truyền ra giọng nói lạnh như băng của Phong Tiêu Dã, “Alice, em đã trưởng thành rồi, không thể cứ trẻ con mãi thế.”
Vương Dĩ Cầm bị dọa sợ, vội lui về sau mấy bước, tuy Phong Tiêu Dã rất ít khi biểu đạt tình cảm, nhưng anh chưa bao giờ dùng giọng điệu khủng bố như vậy để nói chuyện với cô.
“Không muốn, không muốn, không muốn!” Tiếng the thé của Alice vang lên, tiếng Trung qua miệng cô có phong vị là lạ, “Em không quan tâm, em nhất định phải có anh!”
Vương Dĩ Cầm nhíu mày, những lời này nghe có vẻ bất thường, nhưng cô cũng không biết chúng không đúng ở đâu.
“Alice, anh đã kết hôn rồi, anh rất yêu vợ mình.” Giọng nói của Phong Tiêu Dã tuy lạnh lùng song lại mang chút khó xử, tuy anh thường không để tâm đến cách nghĩ của người ngoài, nhưng Alice thì khác, cô là con gái của dì Lan, là em gái của anh.
Tim Vương Dĩ Cầm bỗng loạn nhịp, tuy cô không biết những lời này của Phong Tiêu Dã là thật lòng hay chỉ để gạt Alice, nhưng cô vẫn không thể ngăn mình đỏ mặt, cô bế Điềm Điềm đến mở TV, rồi ôm cô bé ngồi xem hoạt hình, tâm trí cô không ngừng rối loạn.
Alice thích Phong Tiêu Dã.
Cô không phải kẻ ngốc, những gì cô nghe được để khiến cô đoán ra được điều này, nhưng còn Phong Tiêu Dã thì sao? Vương Dĩ Cầm tin tưởng Phong Tiêu Dã, tin anh sẽ chung thủy với cô, nhưng vẫn không cách nào thôi lo lắng về vị trí của dì Lan trong lòng anh cùng quá khứ đã có giữa anh và Alice.
Phong Tiêu Dã không chịu được nữa liền đẩy Alice đang ôm anh ra, đi khỏi thư phòng, anh thấy Điềm Điềm đang xem phim hoạt hình rất chăm chú, mà Vương Dĩ Cầm ôm cô bé lại đang ngẩn người.
“Anh trai!” Điềm Điềm vừa thấy Phong Tiêu Dã liền nhảy khỏi lòng Vương Dĩ Cầm, chạy nhanh tới ôm chân anh.
“Từ từ nào, Điềm Điềm đã hứa với anh là sẽ chạy chậm mà, đã quên rồi sao?” Phong Tiêu Dã xoay người bế Điềm Điềm lên, vừa đi về phía Vương Dĩ Cầm vừa nhắc nhở Điềm Điềm.
“Không quên ạ.” Điềm Điềm ôm lấy cổ Phong Tiêu Dã, đôi mắt tròn trừng mắt nhìn Alice đang đi ra từ thư phòng.
“Tiểu Cầm, tối mình ra ngoài ăn cơm nha.” Phong Tiêu Dã ôm Điềm Điềm ngồi xuống cạnh Vương Dĩ Cầm, vươn tay ôm lấy cô, nếu anh đoán không sai thì cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và Alice rồi, “Đây là em gái anh Alice, con gái của dì Lan.” Phong Tiêu Dã giới thiệu với Vương Dĩ Cầm.
Vương Dĩ Cầm tròn mắt nhìn cô gái vẻ mặt không vui đang đứng giữa phòng khách, Alice là con lai, thừa hưởng trọn vẹn những ưu điểm của cha mẹ, dáng người cao gầy nhưng đầy đặn, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, đẹp như những người mẫu lai hay thấy trên TV vậy.
“Chào em, chị là Vương Dĩ Cầm.” Bỏ qua khúc mắc trong lòng, Vương Dĩ Cầm ra vẻ tự nhiên tiếp đón Alice.
Alice liếc mắt xem thường, thốt ra một câu tiếng Anh bất lịch sự.
“Alice, đây là vợ của anh Vương Dĩ Cầm, cũng là chị dâu của em.” Phong Tiêu Dã nhấn mạnh hai chữ “Chị dâu.”
Không để tâm đến dáng vẻ trợn mắt không lễ phép của Điềm Điềm, Phong Tiêu Dã giới thiệu với Điềm Điềm: “Điềm Điềm, đây là chị Alice.”
“Đứa con hoang này, đừng gọi tao lung tung!” Alice muốn nổi cáu với Vương Dĩ Cầm, nhưng lại e sợ Phong Tiêu Dã nên đành trút giận lên Điềm Điềm, ai bảo cô bé cứ ôm Phong Tiêu Dã mãi chứ.
Điềm Điềm vùi người vào trong ngực Phong Tiêu Dã, thu người lại không dám nhìn Alice.
“Alice, anh cũng là một đứa con hoang xuất thân từ Đường Quả Ốc đấy!” Giọng điệu Phong Tiêu Dã nghiêm khắc lạ thường, “Anh sẽ đặt vé máy bay giúp em, mai em quay lại Mĩ đi.”
“Không cần!” Alice giận dỗi làm nũng.
“Ông xã, mình đi ăn cơm đi, chắc Alice cũng đói bụng rồi.” Vương Dĩ Cầm tự nhủ với lòng, cô là chị dâu của Alice, không nên so đo với cô ta.
“Tôi không đói bụng.” Tuy bụng đã bắt đầu kêu, nhưng Alice lại lớn giọng phản bác Vương Dĩ Cầm.
“Vậy bọn anh đi ăn cơm đây, em cứ ngồi ngốc ở đây chờ bọn anh về nha, hy vọng em sớm quay về khách sạn!” Phong Tiêu Dã bế Điềm Điềm đứng dậy, “Chúng ta đi thôi.”
“Phong Tiêu Dã!” Alice nắm lọn tóc quăn như rong biển thét chói tai song Phong Tiêu Dã vẫn không thèm quan tâm khiến cô chỉ còn cách tức giận đi theo anh.
Từ khi gả cho Phong Tiêu Dã, Vương Dĩ Cầm rất ít khi ăn ở ngoài, cho dù bây giờ họ đến một nhà hàng Tây rất sang trọng ăn beefsteak nhưng trong đầu cô vẫn nhớ đến món cơm chiên trứng đáng lẽ sẽ được ăn tối nay.
Phong Tiêu Dã là người ít nói, bình thường lúc ăn cơm đều là Vương Dĩ Cầm gợi chuyện, nhưng cô không dám coi nhẹ ánh mắt chằm chằm hung ác của Alice nên đành khôn ngoan giữ im lặng.
Trên bàn cơm, tuy không nói nhiều, nhưng cử chỉ ba người bọn anh dành cho nhau lại ấm áp lạ thường, Phong Tiêu Dã giúp Điềm Điềm cắt beefsteak thành miếng nhỏ, đút canh cho Điềm Điềm, lại giúp Vương Dĩ Cầm lau tương dính trên khóe môi.
“Anh trai, em không muốn ăn.” Điềm Điềm chu môi phản đối, “Anh trai làm ăn mới ngon!”
“Tiêu Dã, thì ra anh biết nấu ăn, sao lúc trước lại không nấu cho em ăn?” Bữa cơm này khiến Alice tức giận ngút trời,, vì trông Phong Tiêu Dã, Vương Dĩ Cầm và Điềm Điềm rất giống người một nhà, ngay cả phục vụ nhà hàng cũng hiểu nhầm bọn họ là người một nhà đang tiếp đãi bạn, thật tức chết cô, cô rất vất vả mới tìm thấy Phong Tiêu Dã, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha anh.
Phong Tiêu Dã ra vẻ không nghe thấy lời nói của Alice, nhẹ giọng nhắc nhở Vương Dĩ Cầm ngồi cạnh đang cố lựa cà rốt ra, “Không được kén ăn để Điềm Điềm học theo.”
Vương Dĩ Cầm đang định cãi lại thì đã nghe Điềm Điềm nói, “Cà rốt rất khó ăn, em không muốn ăn cà rốt đâu.”
Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ lên, cô không thể không cầm dĩa ăn cuộn cà rốt cho vào miệng, “Cà rốt ăn rất ngon đó.” Cô phải làm gương thật tốt.
“Ăn cà rốt thôi mà cũng…” Alice phát giận, cô chưa bao giờ thấy Phong Tiêu Dã đối xử với ai dịu dàng như vậy.
Vương Dĩ Cầm bị Alice mỉa mai thì xấu hổ đỏ mặt, không giống với người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin trên thương trường chút nào, Phong Tiêu Dã lặng lẽ nắm tay cô, Vương Dĩ Cầm quay sang mỉm cười với anh, cô biết Phong Tiêu Dã đang an ủi cô.
Nhìn thấy Vương Dĩ Cầm và Phong Tiêu Dã liếc mắt đưa tình, Alice tức muốn phát điên, từ nhỏ cô đã cùng Phong Tiêu Dã lớn lên, luôn một lòng muốn gả cho Phong Tiêu Dã, cô sẽ không đời nào buông tay, có cha mẹ cưng chiều cô hỗ trợ, trước giờ cô muốn gì cũng đều có được.
“Thật xin lỗi, em vào nhà vệ sinh một chút.” Vương Dĩ Cầm cảm thấy đỉnh đầu sắp bị Alice nhìn cháy rồi, cô không biết phải đối mặt thế nào với cô em gái say đắm Phong Tiêu Dã này nữa.