Vương Dĩ Cầm ngồi ở góc sáng sủa của khoang tàu, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghĩ đến những việc xảy ra hai bốn giờ qua khiến Vương Dĩ Cầm cảm thấy như mình đang gặp ác mộng vậy.
Cô vì Lưu gia đi ký kết hợp đồng ở Hongkong, cố hoàn thành nhanh để về Đài Bắc, thế nhưng chào đón cô lại là hình ảnh chồng chưa cưới của mình nằm trên giường với một người đàn ông khác.
Lưu Đắc Chí nói anh ta không muốn lừa cô, xưa nay anh ta chỉ thích đàn ông mà thôi.
Lưu Đắc Chí nói, lễ cưới của hai người cứ tiến hành như dự tính, anh ta sẽ tiếp tục có được cuộc sống nghệ sĩ tự do, còn cô tiếp tục quản lý công ty Lưu thị.
Lưu Đắc Chí nói, tốt hơn hết là cô nên sinh một đứa con để thừa kế sự nghiệp của Lưu gia.
Lưu Đắc Chí nói, dù thế nào cô cũng là người vợ duy nhất của anh ta…
Lưu Đắc Chí lải nhải rất nhiều, nói năng hùng hồn thuyết phục, Trương Hiển Dương đứng sau Lưu Đắc Chí, lúc thì sờ vai anh ta, lúc thì vuốt tóc xoa đầu anh ta, cũng thỉnh thoảng nhìn cô với vẻ ung dung bình tĩnh, không chút che dấu sự thân mật của họ, cả người cô lạnh băng đứng đó như thể cô mới thật sự là kẻ thứ ba vậy.
Mấy năm nay Lưu Đắc Chí và Trương Hiển Dương có rất nhiều dấu hiệu khả nghi, nhưng Vương Dĩ Cầm chưa nghi ngờ bao giờ, chỉ nghĩ quan hệ của họ cũng giống như quan hệ giữa cô và Trương Hiển Dương, chỉ là bạn bè đơn thuần.
Vương Dĩ Cầm không biết phải làm sao liền chạy đi, nhiều năm trôi qua nhưng nơi duy nhất cô có thể về chỉ có Đường Quả Ốc, cô rất muốn gặp viện trưởng Vương, muốn gặp lại bọn trẻ ở đó.
Khi cô còn quấn tã đã bị người ta bỏ lại trước cửa Đường Quả Ốc, là viện trưởng Vương và các cô, dì, chú, bác ở Đường Quả Ốc đã nuôi cô khôn lớn, những đứa trẻ bị đưa đến Đường Quả Ốc đều không có tên, tất cả đều theo họ Vương của viện trưởng Vương, và tên cũng do bà đặt cho.
Cuộc sống vật chất ở Đường Quả Ốc không phong phú, nhưng viện trưởng Vương đã cho họ sự ấm áp và giáo dục tốt. Vương Dĩ Cầm chưa bao giờ tự ti vì xuất thân mồ côi của mình, nhưng cũng không giấu giếm khát vọng của bản thân. Cô khát vọng có được một gia đình thuộc về mình, vợ chồng yêu thương nhau, con cái ngoan ngoãn, cô thề sẽ dành tất cả tình yêu cho các con, để chúng lớn lên khỏe mạnh vui vẻ.
Không lâu sau khi Vương Dĩ Cầm nhập học đại học Đài Bắc với thành tích xuất sắc thì cô gặp Lưu Đắc Chí. Cách theo đuổi của Lưu Đắc Chí không giống những người con trai khác, khí chất tao nhã, dịu dàng như nước của anh ta đã chinh phục được trái tim cô, rất nhanh sau đó hai người qua lại với nhau. Trong một lần sinh nhật của Lưu Đắc Chí hai người đã say rượu làm loạn, sáng ngày hôm sau Lưu Đắc Chí đã cầu hôn cô, sau đó ít lâu họ đã đính hôn dưới sự chúc phúc của cha mẹ Lưu gia.
Sau khi tốt nghiệp với tài trợ của Lưu gia họ đã sang Mĩ du học, cô tiếp tục học kinh tế còn anh ta học nghệ thuật điêu khắc. Sau khi lấy bằng thạc sĩ trở lại Đài Bắc thì Lưu Đắc Chí bắt đầu cuộc đời nghệ sĩ của anh ta còn cô thay Lưu Đắc Chí kế thừa sự nghiệp của Lưu gia.
Trong quãng thời gian này, Trương Hiển Dương luôn góp mặt trong cuộc sống của hai người. Khi ở Mĩ ba người cùng thuê một căn nhà trọ, mỗi người một phòng, khi về Đài Bắc vẫn sống chung dưới hình thức đó, Vương Dĩ Cầm luôn thấy Trương Hiển Dương giúp đỡ cô rất nhiều,dù là trong cuộc sống thường ngày hay trong công việc.
Tính đến nay hai người đã đính hôn sáu năm, cha mẹ Lưu gia đã quyết định hôn lễ của họ chín ngày nữa sẽ cử hành, mà công việc của cô đến đêm trước hôn lễ mới kết thúc, nên cô vừa phải lo xử lý chuyện công ty vừa phải lo chuẩn bị hôn lễ, tuy công việc bề bộn khiến cô mệt chết, nhưng nghĩ đến mình sắp có một gia đình thì Vương Dĩ Cầm lại tràn trề năng lượng.
Không ngờ sự thật lại tàn nhẫn đến thế.
Trừ lần say rượu làm loạn kia, cô và Lưu Đắc Chí sống chung năm năm đều ngủ riêng. Lưu Đắc Chí nói anh ta tôn trọng cô, nên muốn giữ gìn đến đêm tân hôn, mà cô mỗi ngày đều bận bịu với sách vở nên cũng không nghi ngờ gì, dù sao Lưu Đắc Chí trong ấn tượng của cô vẫn luôn dịu dàng lịch thiệp như vậy.
Cô phải làm sao bây giờ?
Lưu Đắc Chí và Trương Hiển Dương đi rồi… Cô vẫn ngồi lỳ trong nhà mới đến nửa đêm, ngôi nhà mà cô tự tay bài trí, cố gắng tạo ra một không khí ấm áp giờ đây khiến cô rét buốt không ngừng, cô vào phòng tắm nôn một lần nữa rồi rời khỏi đó.
Đi taxi nửa vòng Đài Bắc đến nhà ga, Vương Dĩ Cầm mua vé tàu đi Đài Nam, kính sát tròng không biết đã rơi từ bao giờ, trước mắt cô là một mảng mơ hồ, tựa như tâm tình của cô đối với cuộc đời sau này vậy.
Vương Dĩ Cầm không muốn khóc nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi.
Cô từng nghĩ đã tìm ra người đàn ông sống bên cô cả đời, thế nhưng người đàn ông mà cô tỉ mỉ chọn lựa lại lăn lộn trên giường với người đàn ông khác, cảm giác buồn nôn lại dâng lên, Vương Dĩ Cầm cầm lấy túi xách chạy vào phòng vệ sinh, một đêm này, cô không ngừng nôn, tại sao Lưu Đắc Chí có thể làm chuyện đó trong ngôi nhà mới của họ chứ?
Vương Dĩ Cầm vẫn không ngừng vừa khóc vừa nôn trong phòng vệ sinh trên tàu, mãi đến khi có người không kiên nhẫn gõ cửa.
Cô dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt để mình tỉnh táo một chút, chênh vênh đi khỏi phòng vệ sinh, chưa được hai bước đã đụng phải một người đàn ông cao lớn, cô muốn xin lỗi nhưng cổ họng không thốt được lời nào. Cô không thấy được vẻ mặt của người đàn ông, chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ tức giận của anh ta vang bên tai. Cô ngơ ngác bị người đàn ông đẩy một cái, ngã ngồi xuống đất, sững sờ, ngây ngốc, dường như cô đã mất hết tri giác, cô không nghe rõ âm thanh, không thấy rõ sự vật, ngày cả cử động cũng chậm chạp.
Vương Dĩ Cầm nắm chặt tay lại, cô không thể như thế này, cô không thể để viện trưỏng Vương nhìn thấy cô như thế này, viện trưởng nói cô là đứa trẻ ngoan nhất, nghe lời nhất, thông minh nhất ở Đường Quả Ốc, cô không thể để viện trưởng lo lắng được.
Cầm lấy nước uống và đồ ăn vặt mà phục vụ tàu đưa cho mình, Vương Dĩ Cầm mở một chai nước, uống một hơi hết nửa chai, tri giác dần dần hồi phục, phục vụ tàu nhịp nhịp bàn chân tỏ vẻ không kiên nhẫn nhắc nhở cô, “Cô ơi, trả tiền đi.”
“Thật ngại quá!” Vương Dĩ Cầm lục lọi trong túi thế nào cũng không thấy ví tiền của mình, cô bối rối đổ hết những thứ trong túi bàn, mắt cô không nhìn rõ nên không thể không cúi sát xuống để nhìn, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy ví tiền, chỉ toàn những vật dụng cá nhân của cô thôi.
“Cô ơi, tiền!” Giọng điệu phục vụ tàu ngày càng mất kiên nhẫn, tàu sáng ít khách, làm ăn không tốt nên tâm trạng cũng hỏng theo, lại gặp cảnh khách uống nước xong mà không chiu trả tiền, nếu đổi lại là người khác thì chắc nổi giận từ lâu rồi.
“Thật xin lỗi, tôi bị mất ví tiền rồi…” Tuy mắt không nhìn rõ lắm nhưng Vương Dĩ Cầm vẫn cảm nhận được sự mất kiên nhẫn và khinh bỉ mà phục vụ tàu dành cho mình, cô luôn miệng giải thích với chị ta.
“Ví tiền bị mất… Hừ!” Phục vụ tàu tức giận thở phì phì bằng mũi, đoan chắc là Vương Dĩ Cầm muốn quỵt tiền, đúng là thói đời bây giờ chẳng có ai tử tế cả, ngay cả mấy đồng tiền nước mà cũng không muốn trả.
“Thật xin lỗi, ví tiền của tôi bị mất thật mà, ngày mai tôi đến trả cho anh được không?” Vừa xấu hổ vừa quẫn bách khiến Vương Dĩ Cầm phát khóc.
“Cô gái, tiền này!” Người đàn ông cao lớn cường tráng đưa tiền cho phục vụ tàu, dùng cằm chỉ chỉ Vương Dĩ Cầm, “Không cần thối lại đâu.”
“Hừ.” Phục vụ tàu vẫn còn đầy một bụng những lời trách mắng chưa kịp nói, tức giận nhận tiền rồi đẩy xe hàng đi.
“Cảm ơn ngài.” Vương Dĩ Cầm mơ hồ thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn cường tráng, không nhịn được ôm túi lui đến chỗ sáng sủa trên tàu, hình thể người đàn ông này tạo cho cô một áp lực vô hình, lại thêm mắt nhìn không rõ khiến cô thấy cực kỳ bất an.
“Ví tiền này.” Người đàn ông ngắn gọn thốt ra mấy chữ, đem chiếc ví tiền bằng da màu đen đặt trước mặt Vương Dĩ Cầm, xoay người tiến lại ngồi vào một chỗ khác trên tàu.
“Ví tiền của mình.” Vương Dĩ Cầm cầm ví tiền kêu lên, cô mở ví ra kiểm tra, tiền mặt, thẻ tín dụng, giấy tờ vẫn còn đầy đủ, Vương Dĩ Cầm muốn cảm ơn người đàn ông kia nhưng cô không nhìn rõ mặt anh ta, cô cảm thấy người này tản ra loại cảm giác khó gần rất rõ ràng, Vương Dĩ Cầm cầm ví tiền định mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc, thu dọn những thứ trên bàn bỏ vào túi, ôm túi ngơ ngác, duy trì tư thế ngồi thẳng đến tận khi xuống tàu.
Thấy dáng đi chênh vênh, chậm chạp của Vương Dĩ Cầm khiến Phong Tiêu Dã bất giác cũng đi chậm lại.
Anh đã để ý đến cô từ khi bấm vé, lên tàu ở Đài Bắc.
Mới đầu cô đụng trúng anh, giọng run run nói “Thật xin lỗi.” rồi đi tiếp, chưa đầy ba giây sau thì lại va phải cây cột trong nhà ga, tiếp theo suýt nữa xô ngã một đứa trẻ… Dọc đường đi tình huống như vậy không ngừng tiếp diễn, cô cứ hồn bay phách lạc, lảo đảo đi trong nhà ga như vậy.
Phong Tiêu Dã không phải người nhiệt tình, anh bước nhanh hơn, khi chuẩn bị vượt qua cô gái đó thì ánh mắt tinh tường được rèn luyên hàng ngày do đặc tính công việc của anh chợt phát hiện vết bớt hình trăng lưỡi liềm sau vành tai cô. Phong Tiêu Dã đi chậm lại, lặng lẽ lại gần quan sát cô.
Cô trông thật tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, tóc tai tán loạn, mắt sưng đỏ, môi khô nứt, ôm cái túi đen trong ngực.
Cô chắc chắn không nhận ra anh, thậm chí còn không thấy anh, nhưng dọc đường anh đều đi theo cô, thấy cô khóc khi ngồi ở góc tàu, nghe tiếng khóc dồn nén của cô từ ngoài phòng vệ sinh, khi thấy một gã lấy cắp ví tiền của cô, anh liền lấy lại giúp cô, khi trở về thì thấy cô hai mắt đẫm lệ đang cố giải thích với phục vụ tàu bán đồ uống cho cô.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cô sẽ đi đâu?
Phong Tiêu Dã đi chậm lại, giữ cự ly đi theo Vương Dĩ Cầm.
Vài đợt taxi chạy qua Vương Dĩ Cầm đều bị người ta giành, cô ngây ngốc đứng bên đường không biết phải làm sao, trước mắt mơ hồ, mà trong lòng cũng mơ hồ.
Phong Tiêu Dã nghiêm mặt bước đến, bắt một chiếc taxi, giành trước một người đeo kính, mở cửa xe ra, vỗ vai Vương Dĩ Cầm ý nói cô lên xe.
Vương Dĩ Cầm đang hoa mắt chóng mày đột nhiên bị vỗ vai thì giật nẩy người, đang đinh ôm túi hét lên thì chợt nhận ra người đàn ông đó đón xe giúp cô, Vương Dĩ Cầm xấu hổ vì ý nghĩ của mình, cô quay đầu muốn cảm ơn anh.
Ánh dương chói chang sau lưng Phong Tiêu Dã, khuôn mặt anh vì chói nắng nên cô không thấy được, nhưng hơi thở nóng bỏng mạnh mẽ phả ra từ người anh khiến cô mờ mịt, cô chớp mắt mấy cái muốn nhìn rõ mặt anh nhưng cô lại càng cảm thấy mờ mịt, thân thể Vương Dĩ Cầm mềm nhũn, ngã xuống.
Phong Tiêu Dã đỡ được Vương Dĩ Cầm, bế cô vào taxi, nói với tài xế, “Đến bệnh viện gần nhất.”
“Bệnh nhân đi tái phát bệnh viêm dạ dày mãn tính, do rối loạn dinh dưỡng nên bị xỉu, về sau chú ý điều chỉnh chế độ ăn uống, nghỉ ngơi, làm việc, cố gắng điều dưỡng thân thể, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà phá hoại thân thể.” Vị bác sĩ lâu năm nói xong liền đi khỏi phòng bệnh.
Phong Tiêu Dã ngồi cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm mặt Vương Dĩ Cầm, anh chưa từng nghĩ khi trở lại Đài Loan người đầu tiên mà anh gặp lại là Vương Dĩ Cầm.
Phong Tiêu Dã lấy ví tiền ở túi sau quần jeans ra, nhìn tấm ảnh được giữ kỹ càng trong ví, đó là ảnh chụp một cô bé mặt mày thanh tú, cô chính là Vương Dĩ Cầm, ảnh này là khi cô lên trung học anh đã dắt cô đi chụp, anh vẫn luôn xem tấm ảnh này như bảo bối, luôn mang theo bên người.
Những năm gần đây anh đã đi rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều việc, nhưng người khiến anh thấy bận tâm và nhớ thương chỉ có Vương Dĩ Cầm. Trong ấn tượng của anh, cô là một cô bé có lúm đồng tiền ngọt ngào, con trai trong cô nhi viện đều thích cô, tính tình cô rất tốt, rất nhu thuận khiến ai cũng yêu quý.
Anh quyết định trở về Đài Loan vì đây là nơi anh quen thuộc, nhưng cũng là vì muốn trở về thăm Đường Quả Ốc, gặp viện trưởng Vương, gặp Vương Dĩ Cầm, tính ra năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi, anh nghĩ anh sẽ gặp một Vương Dĩ Cầm hạnh phúc, đã lấy chồng sinh con, không ngờ anh lại gặp cô trong bộ dạng sa sút tiều tụy như vậy.
Bác sĩ nói bệnh viêm dạ dày của cô là cho làm việc quá nhiều, ăn uống, nghỉ ngơi không điều độ, áp lực quá lớn tạo nên, vì sao cô không quý trọng bản thân? Bi thương của cô là vì đâu? Cô lập gia đình chưa? Có con chưa?
Nghi hoặc và thương tiếc cứ liên tiếp tràn đến, Phong Tiêu Dã lấy tay vuốt ve khuôn mặt của Vương Dĩ Cầm.
Mấy năm nay anh luôn muốn làm như vậy, nếu lúc trước không được nhận nuôi thì cuộc sống của anh sẽ như thế nào? Có lẽ anh sẽ vẫn là “Anh Tiểu Dã” của Vương Dĩ Cầm, vẫn bảo vệ, chăm sóc cô, đời cô lớn lên rồi cưới cô.
Anh nhớ rõ điều ước của Vương Dĩ Cầm lúc sinh nhật mười tuổi là mong lớn lên gả cho anh.
“Tiểu Cầm.” Phong Tiêu Dã mở miệng gọi tên người mà mình đã mơ được gặp không biết bao nhiêu lần, hốc mắt ẩm ướt, mà trái tim cũng ướt át theo.
Vương Dĩ Cầm từ từ tỉnh lại, mở mắt ra liền chạm ngay đôi mắt Phong Tiêu Dã, cô hơi nghi hoặc, đôi mắt này thoạt nhìn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Sau đó cô cảm thấy bàn tay rắn rỏi, mang theo nhiều vết chai đang đặt trên mặt cô, anh ở rất gần cô, gần đến mức dù có cận bốn trăm độ thì cô cùng thấy được vẻ mặt anh.
“A…” Vương Dĩ Cầm hoảng sợ, suy nghĩ cách thoát khỏi khống chế của Phong Tiêu Dã, đụng phải mu bàn tay đang cắm kim tiêm, kim tiêm trượt khỏi mu bàn tay cô rớt xuống giường, dịch truyền nhanh chóng thấm ướt tấm drap.
“Cẩn thận!” Phong Tiêu Dã bắt lấy cổ tay Vương Dĩ Cầm, ngăn cô tiếp tục cử động, tay kia nhấn nút gọi y tá.