• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mei A Mei

Ngoài Ngự Thư phòng, khuôn mặt tròn trịa của Trương Đức Ngọc nhăn lại. Hắn nhìn Thôi quý phi trước mắt bằng vẻ mặt khó xử, khéo léo khuyên nhủ: "Quý phi nương nương, không phải bọn ta không cho người vô, mà quả thật bệ hạ đã ra lệnh, ngay cả một con ruồi cũng không được lọt vào trong."

"Nếu người cứ cương quyết xông vào Ngự Thư phòng...thì chẳng phải sẽ khiến bọn ta khó xử sao."

Thôi quý phi lại không nghe theo. Đôi mắt phượng lạnh lùng liếc Trương Đức Ngọc: "Bản cung không tin hoàng thượng sẽ xử phạt bản cung. Hôm nay bản cung nhất định phải vào Ngự Thư phòng này bằng được."

Bà ta vừa hay tin chuyện triều đình đã tức tốc gọi Ngữ Đường trở về, nào biết lại bị vọt mất con gái nên trực tiếp dẫn người đi Ngự Thư phòng. Lòng bà ta sợ hãi không thôi. Chẳng giấu nổi chuyện kia thì sao bà ta không gấp cho được? Liệu Hoàng thượng có vì thế mà chán ghét bà ta không? Còn cả Ngữ Đường nữa, chẳng lẽ nó thật sự phải gả đi hoà thân xa sao?


Vừa nghĩ nữ nhi phải đi hoà thân, Thôi quý phi đau lòng không dứt, càng thêm lo lắng, trông thấy Trương Đức Ngọc canh chừng chỗ này không lui một bước, bà ta nháy mắt với hai cung nữ.

Hai cung nữ nhìn nhau, lập tức kéo lấy Trương Đức Ngọc. Thôi quý phi nhân cơ hội bước vào Ngự Thư phòng. Thấy nương nương nhà mình đã đi vô trong, hai cung nữ ngoài cửa liền buông lỏng tay ra, bấy giờ Trương Đức Ngọc mới chạy vào Ngự Thư phòng từ tay hai người.

Chỉ là đợi khi hắn vào trong thỉnh tội thì Vĩnh Hoà đế lại phất tay với hắn, để hắn lui xuống.

Còn bốn người trong Ngự Thư phòng cũng ngoảnh đầu nhìn vị khách không mời mà tới này.

Vệ Trường Diêu quan sát vị sủng phi họ Thôi. Bà ta mặc một bộ xiêm y màu tím. Làn da trắng nõn. Thân thể thướt tha. Không hề giống với một nữ nhân đã từng sinh đứa con lớn như Vệ Ngữ Đường chút nào. Mị lực từ đôi mắt phượng thật bất ngờ, nhưng vì khí chất cao không với tới nên người ta chẳng dám nảy sinh ra ý đồ xấu. Quả nhiên là đứa con gái mà Thôi lão thủ phụ sủng ái nhất, cực kì kiêu ngạo thanh cao.


Thôi quý phi vừa bước vào thì bắt gặp Vệ Trường Diêu đang làm hai mắt con gái bà ta đỏ bừng, lui từng bước về sau. Mà Thôi Hào lại đứng im một bên nhìn Vệ Trường Diêu, để nàng thoải mái bắt nạt Ngữ Đường.

Tức khắc bà ta giận bốc khói. Đôi mắt vốn mang theo mị lực khẽ híp một cái, tiến lên giơ tay với Thôi Hào.

"Chát."

Thôi Hào bị tát tới mức lảo đảo, suýt nữa đụng phải Vệ Trường Diêu sau lưng hắn.

Lần này Vệ Trường Diêu bị bà ta doạ.

Thôi quý phi đúng là quá gan dạ, dám đánh cả sủng thần của thiên tử ngay trước mặt ông ta. Nghĩ vậy nàng quay đầu nhìn Vĩnh Hoà đế, chỉ thấy lúc này hai mắt Vĩnh Hoà đế hơi trầm xuống, thần sắc bất định, không rõ hỉ nộ.

Nàng lại quay đầu nhìn Thôi Hào vừa chịu một cú tát. Bấy giờ mặt hắn đã mang theo dấu tay đỏ ửng. Một dòng máu tươi chảy xuống từ khoé miệng.


Hắn dùng cánh tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, giương mắt đối diện với ánh nhìn của Thôi quý phi. Đôi mắt đen thẫm nhìn bà ta chằm chằm, như một con sói ác độc, lạnh lùng và hung hiểm.

Thôi quý phi trông thấy Thôi Hào hiểm độc đến mức như muốn gϊếŧ bà ta thì khinh thường trong lòng. Cặp mắt phượng nhướng lên, giọng nói vừa oang oang lại vừa kiêu ngạo.

"Sao thế? Lông cánh cứng cáp rồi hả?"

"Quả nhiên, là một con sói mắt trắng vô ơn. Người khác vừa ngoắc tay đã điên cuồng chạy theo sau."

Thôi Hào nở nụ cười. Hai má vốn trơn nhẵn trắng nõn như ngọc lại đỏ bừng. Chỗ bị đánh đã sưng lên. Ánh mắt vô cảm của hắn làm người ta sởn tóc gáy.

"Cô mẫu nghĩ quá rồi. Thôi Hào cũng chẳng phải sói gì, sao đến mức vô ơn như lời người nói chứ."

Thôi quý phi dựng ngược lông mày, giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu vang vọng: "Không phải sói ư?"
Tựa như nghĩ tới điều gì, bà ta cười lạnh một tiếng, chêm thêm: "Không phải sói, thì là chó. Một con chó ai cho ăn cũng vẫy đuôi mừng như mừng chủ."

Nói rồi ẩn ý liếc thoáng qua Vệ Trường Diêu.

Thôi Hào lại chẳng nói gì nữa. Hắn rũ mi, mắt hơi híp, như thể chuyện ở đây không liên quan gì đến hắn.

Vệ Trường Diêu thờ ơ đối với chiêu khích tướng của bà ta. Nàng nhìn vị Thôi quý phi kiêu căng ương ngạnh này, bất giác nghĩ thật không hổ là nữ nhi được Thôi gia sủng ái nhất, bỏ qua việc có thai khi chưa thành thân, hiện tại còn không kiêng nể như thế.

E là Thôi quý phi vẫn chẳng hề biết Thôi Hào trước mắt đã làm chủ Thôi gia, hay nói cách khác trong lòng bà ta nhận định rằng Thôi Hào ái mộ con gái bà ta nên mặc cho bà ta thoải mái giẫm đạp mình.

Không biết Thôi lão thủ phụ đã dạy bảo nữ nhi như thế nào, còn kiêu căng hơn cả lão.
Vệ Trường Diêu chẳng tức giận vì bị bà ta nói xấu. Nàng đảo mắt, hất cằm kéo Vệ Ngữ Đường đang sau lưng nàng, duỗi tay đẩy ra giữa nàng với Thôi Hào, đưa Vệ Ngữ Đường tới trước mặt Thôi quý phi, cười tủm tỉm nói: "Sao Thôi quý phi lại nổi giận thế?"

"À, tứ muội sẽ trở thành vương phi của nước Nguyệt Thị nhanh thôi mà. Thôi quý phi nên vui mới phải chứ."

Dứt lời, Vệ Trường Diêu đẩy đẩy Vệ Ngữ Đường, nhìn vào mắt nàng ta, hỏi dò: "Nhỉ?"

Không nói chuyện hoà thân còn tốt, vừa nhắc tới thì hốc mắt Vệ Ngữ Đường đã ửng đỏ, nước mắt rơi lã chã. Vốn đã vừa tủi thân vừa sợ hãi, nay thấy mẫu thân, nàng ta liền không kìm được cảm xúc, nhào vào ngực bà ta như nhũ yến.

Sao Thôi quý phi lại không hiểu nữ nhi của mình? Bà ta liếc Vệ Ngữ Đường, ý bảo còn có mình đây, để nàng khỏi cần lo lắng nữa.
Nhận được ánh mắt từ mẫu thân, Vệ Ngữ Đường yên lòng, ngừng rơi nước mắt, ánh nhìn hơi long lanh. Chắc chắn mẫu thân có cách, đúng...Ngày đó mẫu thân dùng cách kêu biểu ca đồng ý chuyện đổi tên hoà thân. Hôm nay, hẳn là mẫu thân vẫn có cách khác.

Nàng đáp lại Thôi quý phi bằng ánh mắt đầy tin tưởng và mong chờ.

Vệ Trường Diêu nhìn hai mẹ con nhà này, cũng nghĩ trong lòng Thôi quý phi sẽ xuống cờ như thế nào đây.

Chỉ thấy bà ta để Vệ Ngữ Đường ở một bên rồi bước tới chỗ Vệ Trường Diêu.

Vệ Trường Diêu nhìn Thôi quý phi đi thẳng đến chỗ mình kèm theo khí thế cả vú lấp miệng em, bỗng nảy lên dự cảm xấu. Một giây sau, nàng phải nghênh đón đòn đánh của Thôi quý phi.

Vệ Trường Diêu lúng túng duỗi tay ra đỡ, khó khăn lắm mới chặn được tay Thôi quý phi. Nàng buộc phải lui về sau một bước, cảm giác như đạp lên chân Thôi Hào.
Nàng nhìn nữ nhân to gan trước mặt, rõ ràng vừa rồi nàng còn hứng thú xem cảnh Thôi Hào bị đánh, giờ tới phiên mình thì nổi cơn tức giận, sợ mình uống rượu rồi sẽ vực lại nên giờ hơi kìm nén, cố không bộc lộ bản tính của mình.

Vệ Trường Diêu nhắm mắt.

Thôi rồi.

Nếu Thôi quý phi đã như vậy thì loạn hơn nữa sẽ thế nào đây? Nghĩ xong nàng đột nhiên trừng mắt giơ tay còn lại, đánh gương mặt yêu kiều của Thôi quý phi bằng cả hai tay.

Chỉ sau một chốc đã sưng lên. Một trái một phải, cực kì cân xứng.

Vệ Trường Diêu lắc lắc tay. Giữa bao ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, nàng ngoảnh đầu nhìn về phía Thôi Hào.

Thôi Hào nhìn khuôn mặt kiều diễm của tam công chúa, thầm giật mình, một giây sau đã nghe thấy tiếng đối phương trách tội.

"Hử? Thôi Hào, sao ngươi đẩy ta?"
"Ngươi nhìn đi, vì ngươi đẩy ta nên mặt Thôi quý phi sưng hết rồi kìa."

Họa thủy đông dẫn*, Thôi Hào nhìn tam công chúa trừng đôi mắt trong veo, nhất thời câm nín.

*: Ý nói những kẻ nham hiểm bắt người khác chịu tội thay mình.

Thật ra khi nàng đánh Thôi quý phi, lòng hắn cũng hơi...sướng.

Tuy nhiên hắn vẫn mím môi rũ mắt, không nói một lời.

Vệ Trường Diêu thấy thế, việc cũng chẳng đáng lo.

Làm sao Thôi quý phi bên kia lại không nhìn ra được kĩ thuật diễn vụng về của Vệ Trường Diêu chứ? Bà ta ngẩng đầu, bất ngờ đi tới chỗ Vệ Trường Diêu đương lúc Thôi Hào còn chưa kịp nói chuyện.

Trông thấy tình thế bất ổn, Vệ Trường Diêu đành né sau lưng Thôi Hào.

Nhân phẩm tên Thôi Hào này không tồi, điều kiện bên ngoài vẫn rất tốt, chưa nói đến diện mạo, chỉ dáng người thôi là đủ. Vừa đứng sau lưng hắn thì nàng đã được che chở hoàn toàn.
Hai người một trốn một đuổi trong ngự thư phòng, cứ hở cái là Thôi Hào bị Vệ Trường Diêu kéo ra cản súng.

Có lẽ phiền lắm rồi, Thôi Hào hất tay Vệ Trường Diêu đang kéo thắt lưng hắn, giọng nói cung kính và dõng dạc: "Công chúa tự trọng."

Lúc này Vệ Trường Diêu mới dừng lại, liếc Thôi Hào một cái, phát hiện ánh mắt hắn điềm tĩnh, không hề giống với sự nóng nảy bên trong.

Quả nhiên là Thôi Hào đứng trên quan trường như cá gặp nước, bản lĩnh kiềm chế cảm xúc thật khiến người ta chẳng theo kịp.

Bấy giờ Vệ Trường Diêu mới nghiêm mặt đứng thẳng. Nàng nhìn về phía Vĩnh Hoà đế đang xem nguyên một trò khôi hài, thầm đoán hẳn Sơ Lặc cũng đến rồi, đành hắng giọng một cái, thở dài thấp giọng đề nghị với ông ta: "Phụ hoàng, chắc sứ thần Nguyệt Thị đã đợi ở ngoài điện. Chi bằng cứ truyền hắn vào đối chất một phen?"
Vĩnh Hoà đế gật đầu gọi Sơ Lặc đến.

Lúc đi vào, Sơ Lặc sửng sốt khi trông thấy trong Ngự Thư phòng có nhiều người như vậy. Hắn còn tưởng Vĩnh Hoà đế chỉ truyền một mình hắn thôi, ai ngờ...

Bắt gặp Vệ Trường Diêu đầu quấn vải thưa đang cho hắn một ánh mắt an tâm chớ vội, lòng hắn mới thả lỏng, cúi người chào Vĩnh Hoà đế: "Tham kiến bệ hạ."

Vĩnh Hoà đế đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay ta truyền sứ thần tới vì có một chuyện cần ngài chứng thực."

Sứ thần chớp mắt, nghĩ cái là biết chuyện gì, nhớ đến vẻ mặt không chút chột dạ nào của Vệ Trường Diêu, hắn khẽ gật đầu: "Mời bệ hạ nói."

Lúc này Thôi quý phi lại bước lên trước. Cặp mắt phượng lộ rõ sự sắc bén, cao giọng chất vấn Sơ Lặc: "Bản cung muốn biết có phải ngươi đã giao dịch với Sùng Huy công chúa nên mới đổi người hoà thân thành Vũ Đường hay không?"
Sơ Lặc nghe bà ta nói, hơi nhíu mày: "Hạ thần vẫn chưa đổi nhân tuyển. Việc nhân tuyển đã chọn xong ngay từ đầu khi ở Nguyệt Thị. Chính miệng tiểu vương tử nói với hạ thần mà."

Thôi quý phi lại không tin, cười lạnh nói: "Bản cung không tin. Ngươi đổi được một lần thì đổi được lần hai. Làm sao tiểu vương tử các ngươi biết phong hào và khuê danh của Vũ Đường chứ?"

Nói xong trợn trừng mắt với Vệ Trường Diêu, rồi cao ngạo nhìn sứ thần Nguyệt Thị: "Nhất định các ngươi đã cấu kết hãm hại Vũ Đường!"

Thật sự Vĩnh Hoà đế không muốn vòng vo nữa, trực tiếp đặt câu hỏi cho Sơ Lặc: "Rốt cục chuyện là thế nào?"

"Sứ thần Sơ Lặc, mời ngươi tường thật chân tướng từ đầu tới cuối cho trẫm."

Sơ Lặc ngẩng lên liếc trộm Vệ Trường Diêu. Thấy nàng gật nhẹ đầu, hắn mới yên tâm kể lại rõ ràng tiền căn hậu quả.
"Hồi bẩm bệ hạ, người tiểu vương tử cưới thật sự là Vũ Dương công chúa."

Sứ thần Nguyệt Thị nhìn Thôi quý phi thở hổn hển, lại gục đầu nhìn chằm chằm mũi chân, từ từ kể hết những chi tiết còn lại: "Vừa đến Đại Ung thì Thôi chỉ huy sứ đã uy hiếp hạ thần đổi người hoà thân thành Sùng Huy công chúa."

"Có điều trước hôm thần vào triều một ngày, cũng chính là hôm qua, Sùng Huy công chúa đã biết được chân tướng và tìm tới hạ thần, nên hạ thần mới đổi lại người hoà thân."

Nghe xong, Vệ Trường Diêu nheo mắt, ngoảnh đầu quan sát vẻ mặt của Thôi Hào. Hắn vẫn như thường, không hề sợ chuyện giữa hắn và tiểu vương tử Nguyệt Thị bị phanh thui.

Vệ Trường Diêu hiểu ý của sứ thần Nguyệt Thị. Hắn không muốn lôi nhị vương tử và Thôi Hào ra, bởi hắn không chịu nổi hậu quả.
Trên thực tế, chính nàng cũng nghĩ như vậy. Nàng vốn chẳng động được gốc rễ của Thôi gia nên chưa đắc tội hoàn toàn. Hơn nữa bây giờ Sơ Lặc là đồng minh của nàng. Hai người hợp tác nhằm đạt được mục đích cá nhân là ổn, không cần phải gây thêm rắc rối.

Vĩnh Hoà đế nhìn Thôi Hào, thấy hắn không phản bác thì ông ta đã biết lời sứ thần Nguyệt Thị nói là thật.

Thôi quý phi thấy hoàn cảnh phát triển không theo đúng hướng mình muốn, lập tức ngứa ngáy, tóm được lỗ hổng trong lời sứ thần Nguyệt Thị.

"Bản cung không tin! Không tin ngươi dùng cái lí do thần tiên ban hôn để thoái thác!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK