• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mei A Mei

Vốn đã chuyển biến tốt, vừa trông thấy tam công chúa, lưng Thôi Hào lại nhói đau. Hắn thầm nghĩ lần này mình sẽ không để nàng ta bắt được nhược điểm nào nữa.

Cuộc đụng độ chẳng khác gì cây kim đấu với cọng râu.

Hắn lẳng lặng nhìn Vệ Trường Diêu bằng cặp ngươi đen thẫm, mặt mày bất động, sẵng giọng: "Thôi Hào tham kiến công chúa."

Vệ Trường Diêu thầm than vận may kém thật, nhưng gương mặt vẫn ra vẻ dịu dàng lễ độ. Nàng khẽ nhếch môi hồng: "Thôi Hào đại nhân khách khí rồi."

Khí chất hào phóng tự nhiên, khó nhìn ra khúc mắc giữa hai người.

Bấy giờ Thôi Hào đã không còn khinh thường nàng công chúa Sùng Huy này nữa. Hắn thử hỏi dò Vệ Trường Diêu: "Không biết công chúa xuất cung vì chuyện quan trọng gì?"

Hỏi xong bèn yên lặng chờ đợi, nhìn thì tuấn tú điềm nhiên, hồn hậu lễ phép.


Vì câu mở đầu khác lạ của hắn nên đôi chủ tớ hơi kinh ngạc.

Nhưng chẳng một ai lên tiếng trả lời. Tình huống yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở yếu ớt của từng người và tiếng giọt sương nặng hạt rơi tí tách.

Vệ Trường Diêu vốn định gật đầu cho qua, không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, nhưng nào ngờ Thôi Hào lại hỏi nàng như vậy.

Thấy khuôn mặt bất biến ra vẻ đạo mạo này, ngực nàng bỗng đau nhói, hơi mất kiên nhẫn.

Nàng nhíu mày, suýt thì nói "Không liên quan gì tới ngươi". Nhưng ý nghĩ chợt lóe lên, mắt láo liên, mỉm cười có lệ với hắn.

Lạnh nhạt tiếp lời: "Để Thôi đại nhân quan tâm. Bản cung đi chùa thắp nén hương."

"Giải xui."

Tố Kim ghé tai nghe, nghe xong như lọt vào sương mù. Không hiểu sao công chúa nhà mình lại nói đi giải xui mà không phải là cầu phúc...


Ngược lại Thôi Hào nghe vậy thì nhướng mày. Hắn đã hiểu hàm ý của công chúa Sùng Huy.

Hắn nhẹ nhàng nhếch đôi môi đỏ sẫm, lập tức gương mặt nổi bật đập vào mắt Vệ Trường Diêu qua làn sương dày đặc. Thời tiết này như đang thanh lọc hắn. Nụ cười kia lại bất ngờ lộ ra vài phần dịu dàng bí ẩn.

Vệ Trường Diêu thầm than, quả là mỹ nhân tâm cơ độc ác.

Hắn khẽ cười thành tiếng. Giọng nói như ngọc thạch ma sát nhau, âm cuối hơi run: "Vậy chúc công chúa, đi bình an."

Ngữ điệu nửa câu sau đột nhiên thay đổi, như đang khó thở hoặc ám chỉ điều gì.

Vệ Trường Diêu nhìn nụ cười giả trân của hắn. Nàng không lo lắng, cũng chẳng quan tâm hắn tức giận hay không.

Nàng chỉ muốn biết tại sao Thôi Hào tiến cung. Lẽ nào như nàng đoán, Vệ Ngữ Đường lại tự rước họa chăng?


Nàng nhíu nhíu mi, con ngươi lóe lên khi nhìn Thôi Hào. Nàng hỏi bâng quơ: "Mới sáng sớm Thôi đại nhân đã tiến cung rồi, phụ hoàng truyền ngài vào ư?"

Thôi Hào nhìn Sùng Huy công chúa trước mặt.

Nàng đang nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt sáng lấp lánh, không bỏ qua một nét biểu cảm nào, như con hổ rình mồi quan sát hồ ly.

Khỏi cần động não thì Thôi Hào cũng biết lòng dạ của nàng, đơn giản là thử xem hắn có đi gặp Thôi quý phi và Thôi Ngữ Đường hay không. Nghĩ tới hàm ý giải xui trong lời nàng vừa nói, nét mặt của hắn trở nên bí hiểm.

Định không ngại trêu nàng một phen.

Khựng một chút, để nàng Sùng Huy công chúa này nếm trải cảm giác bị cầm chân xong, hắn mới từ tốn đáp: "Cũng chẳng phải thánh thượng truyền Thôi Hào vào cung."

Vệ Trường Diêu vẫn đang chờ nửa câu sau của hắn, ai ngờ Thôi Hạo lại không hề nhiều lời. Nàng thầm lo lắng, nhưng chẳng thể làm gì.
Chắc chắn tên gia hỏa Thôi Hào này đã biết, cố tình trêu đùa nàng!

Thở hắt một hơi, Vệ Trường Diêu không muốn chơi tiếp cùng Thôi Hào, nàng mỉm cười nói với người trước mặt: "Vậy thì, bản cung không trễ nãi thời gian của Thôi đại nhân nữa."

Thấy người này rõ mất kiên nhẫn, ánh mắt Thôi Hào lóe lên, khom lưng thưa: "Thần, cung tiễn điện hạ."

Vệ Trường Diêu đi thẳng không hề liếc mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK